Rojo

Chương 4



《 Đỏ 》 4.

【minh tinh sói con công x đại chủ trì lớn tuổi hay khóc thụ, tra công tiện thụ, HE】

Ở trên xe, trợ lý ngồi ở chỗ lái nói: “Năm nay anh Mông hồng (1) rồi, từ hôm qua đến giờ, vẫn chưa xuống khỏi hot search.”

(1) Hồng, đỏ: ý chỉ nổi tiếng, ở Trung Quốc người ta phân chia độ nổi tiếng theo màu sắc, tiểu trong suốt – hồng phấn – hồng – hồng đỏ… vv, càng nghiêng về sắc đỏ càng nổi tiếng.

Mắt Lăng Hạo nhìn chằm chằm vào điện thoại, ừ một tiếng, trên màn hình náo nhiệt tột cùng, những bộ phim trước đây của Mông Dịch đều bị người ta đào bới ra, những đoạn phim ngắn kinh diễm kia được người ta chọn kỹ càng làm thành ảnh động, video, ai ai cũng khen hắn đóng phim xuất sắc.

Lăng Hạo muốn hỏi hắn một chút, soạn chữ cả buổi, trên màn hình lại chỉ còn một câu: “Cậu có về nhà không?” Anh run sợ nhìn điện thoại một lát, nửa ngày sau, lại xóa sạch.

Lúc ấy Mông Dịch vì giận dỗi anh, đã lấy hơn phân nửa đồ trong tủ, lúc này trong phòng chỉ còn áo ngủ và vài chiếc quần lót chưa kịp giặt, ném ở trong sọt quần áo bẩn ở phòng tắm. Lăng Hạo nhặt chúng lên, cầm trong tay chốc lát lại ném về, nằm dài ngẩn người trên giường, nước mắt chảy ra trong vô thức, xuôi theo khuôn mặt, thấm ướt một mảng gối, anh đưa tay sờ lên, rồi ôm gối của Mông Dịch vào ngực, chóp mũi ngửi ngửi mùi hương của hắn, nghĩ: “Bây giờ tách ra cũng tốt, hắn đã đỏ lên rồi, mình cũng không có hơi sức gì nữa cả, còn chẳng tính là một cái đùi đủ tiêu chuẩn.”

Mấy ngày này, Mông Dịch tựa như con quay, bị Trương Nghiêu xoay vòng vòng, đủ các hạng mục đi tìm hắn, nào điện ảnh, nào kịch truyền hình, nào tống nghệ, thậm chí còn có công ty đĩa nhạc đưa ra một cành ô-liu. Một ngày phất cao, Trương Nghiêu chưa từng nếm qua tư vị như thế, cất bước hình chữ bát (八) đi ngăn trước người Mông Dịch làm cáo mượn oai hùm: “Anh nói với em rồi Mông Dịch, ngày đó nếu không phải anh quyết định nhanh mua thủy quân đẩy một chút, bây giờ không chừng em còn đang ngồi trát đất đấy.”

Mông Dịch nắm chặt điện thoại, ồ một tiếng, hắn muốn gửi cho Lăng Hạo chút tin tức, nhưng lại không biết nên gửi cái gì. Hắn ôm đùi anh nhiều năm thế rồi, cuối cùng cũng có ngày đỏ lên, lại không phải nhờ anh, thì còn liên lạc với anh cái quỷ gì? Còn liếm anh cái quỷ gì?

“Đang nói chuyện với em đấy, không tập trung à. Cấm ăn thịt, gần nhất chú ý ăn uống điều độ, cuối tuần này đi chụp tạp chí.” Trương Nghiêu lấy thịt trước mắt hắn đi, “Mà anh phải nói cái này, em đừng có liên lạc với Lăng Hạo nữa, em hầu hạ hắn ba năm, hắn cho em được cái gì? Trừ mấy vai diễn nhỏ bị vùi dập, không thì đi theo bồi rượu, sau này, không chừng hắn còn không bằng em…”

Mông Dịch ngẩng đầu nhìn gã, “Không nên quan tâm chuyện anh không cần quan tâm.”

“Chậc chậc, em không phải là có tình cảm với hắn chứ?” Trương Nghiêu cười khà khà, “Không phải em là trai thẳng sao? Hơn nữa, ‘lưu thủy tiểu thịt tươi, thiết đả Lăng chủ trì’ (2), em sao phải sợ hắn không tìm ra đối tượng mới nhỉ? Dạo này cậu nhóc Trần Tiêu kia không phải rất gần gũi với hắn sao?”

(2) mình có ghi hẳn tiếng Việt không hay nên mình để hán việt một tẹo, chắc ý đại khái là tiểu thịt tươi nhiều như nước, MC Lăng thì lão luyện rồi.

“Bảo anh câm miệng con mẹ nó anh nghe không hiểu phải không?”

Trương Nghiêu thấy hắn tức giận, mới không nhắc đến Lăng Hạo nữa, bĩu môi thì thầm, ăn một miếng thị kho tàu: “Anh đây không phải… tốt bụng nhắc nhở em sao…”

Nửa tháng sau, hai người gặp lại ở nơi sản xuất “Feeling happy”.

Trần Tiêu, cũng chính là Carlos, đang phấn khởi đứng cạnh Lăng Hạo, cậu nhóc còn trẻ, trưởng thành lại dễ nhìn, cứ hí hửng đùa giỡn, ai cũng không nỡ đẩy ra.

Biểu cảm của Lăng Hạo cứ như uống phải “nước vong tình”, trên mặt không còn sót lại chút nào dấu vết của chuyện trước kia, còn nắm chặt tay Trần Tiêu, cười cười với Mông Dịch ở phía xa.

Mông Dịch nhìn anh, một hồi sau, môi mỏng mới chua ngoa mà nói: “Nói ‘lưu thủy tiểu thịt tươi, thiết đả Lăng chủ trì’ quả nhiên không sai, mới nửa tháng đã không chịu nổi?”

Lăng Hạo sững sờ, chua chát xộc vào khoang mũi, nước mắt muốn rơi xuống, khó khăn cắn chặt răng mới có nuốt tủi thân về trong lòng, giả vờ không nghe thấy.

Trần Tiêu cản trước mặt anh, nhìn về phía Mông Dịch: “Mới đỏ lên có vài hôm, đã đến mức đó rồi sao?”

Lăng Hạo túm cánh tay cậu, “Đi nào, sắp bắt đầu quay rồi.”

Trên sân khấu, Trần Tiêu vui đùa ôm lấy Lăng Hạo cọ cọ vài lần, anh đều cười không lên tiếng. Mông Dịch nhìn từ xa xa, khuyên chính mình: “Cái giày rách như thế, không đáng để mình phải nhớ thương, tương lai đóng phim mình sẽ quen được nhiều người hơn, không đáng…”