Rojo

Chương 5



《 Đỏ 》 5.

【minh tinh sói con công x đại chủ trì lớn tuổi hay khóc thụ, tra công tiện thụ, HE】

Tiếng dầu bắn vang lên trong phòng bếp.

Tay của chàng trai trẻ tuổi còn có sức hơn trong tưởng tượng, nhân cơ hội cầm chặt cổ tay Lăng Hạo, dạy anh: “Vắt khô rau rồi mới cho vào chảo, dầu sẽ không…” Tiếng Trung của cậu không tốt, rất vất vả mới nghĩ ra được một động từ phù hợp, “Ừm… sẽ không té lên.” Sau đó mới lại gần kề vai anh, “Anh ơi, sau này em dạy anh làm đồ ăn nhé?”

Lăng Hạo giả bộ cười cười mà tránh né: “Em mới học được có mấy món? Còn muốn dạy anh? Mạnh miệng quá…”

“Học từ từ sẽ tốt mà…” Carlos méo miệng nói, “Không phải ai sinh ra cái gì cũng tốt, chúng ta có thể cùng nhau thuần thục mà.”

Lăng Hạo cười cười, mang hai đĩa đồ ăn trên bục mang ra, Carlos bưng nồi cơm điện theo cùng: “Chúng ta cùng nhau thuần thục có được không?”

“Anh đã thuần thục lắm rồi, không muốn phải hầu em thuần thục nữa nữa.”

“Vậy thì anh dạy em thuần thục đi.” Cậu kéo ghế ra ngồi xuống.

“Được, hãy gọi anh là thầy đi.” Lăng Hạo cố ý nói.

Carlos duỗi cổ đến trước mặt anh: “Thầy Lăng, em rất thích anh.”

Lăng Hạo nở nụ cười: “Thật không? Anh cũng rất thích em.”

Mới thế thôi mà mặt Carlos đỏ lên, dáng vẻ muốn nhìn lại không dám nhìn anh, lén nghiêng mình đưa mắt liếc anh, sau đó thẹn thùng cười cả buổi, Lăng Hạo thấy được mà sững sờ.

Lúc Mông Dịch vào nhà, là khi hai người đang nói cười.

Người bên trong cũng nghe thấy tiếng mở cửa phòng, chìa khoá nơi này của Lăng Hạo chỉ có hai bộ, anh bỗng đứng bật dậy. Carlos hỏi: “Anh Hạo, trợ lý của anh tới ạ?”

“Không phải trợ lý, mà là người đàn ông của hắn.” Mông Dịch dựa vào cửa nhà ăn, nói: “Lần trước cậu nghe lén ở góc tường còn chưa nghe đủ phải không? Bây giờ còn chạy tới nhà người khác nghe?”

Carlos cũng đứng lên, “Anh cũng lớn mấy chục tuổi rồi, có hiểu cách tôn trọng người khác không vậy?”

“Tôi hiểu hay không, không cần cậu phải dạy!”

“Tôi cũng lười dạy anh.” Carlos lườm hắn, “Cái đồ t*ng trùng thượng não.”

“Cậu nói cái gì?” Mông Dịch sững sờ một lát mới phản ứng được, “Cậu mắng tôi?”

“Tôi mắng anh đấy, đồ t*ng trùng thượng não!” Carlos mắng tiếp.

Lăng Hạo: “…”

Mông Dịch xông lên túm lấy cổ áo Carlos định vung nắm đấm, Carlos cũng định đánh trả, Lăng Hạo vội vàng ngăn ở giữa hai người: “Có chuyện gì thì từ từ nói, chớ mắng người, cũng đừng đánh nhau, đều là nhân vật công chúng cả, sau này hai người còn muốn lên sân khấu không vậy?”

Mông Dịch buông lỏng tay trước, vốn đang khí thế hùng hổ, nhưng cứ nghĩ tới khẩu âm của Carlos là hắn lại buồn cười.

Lăng Hạo trông thấy hai người họ đều đã buông ra, bèn hỏi Mông Dịch: “Sao cậu tới đây?”

Mông Dịch vốn định đến trả chìa khóa, nhưng không ngờ anh ở nhà, càng không ngờ là có Trần Tiêu ở đây, bèn nói: “Nhà của tôi, tôi muốn về lúc nào thì tôi về lúc ấy.”

“…” Lăng Hạo không muốn đánh mất mặt mũi của mình trước mặt người ngoài, cũng biết chắc chắn hắn không phải về nhà, nghĩ một lát, chẳng nói gì.

Mông Dịch quay sang Carlos: “Cậu đi đi, nhà chúng tôi không chào đón cậu.”

Carlos lại nói: “Đã t*ng trùng thượng não còn không có giáo dục.” Nói xong quay sang liếc Lăng Hạo, Lăng Hạo đành nói: “Chúng ta ra ngoài ăn đi, dưới tầng có một quán lẩu rất ngon.”

Carlos thấy mình đã thắng, nên không so đo nữa.

Lăng Hạo vào phòng ngủ thay quần áo, Mông Dịch theo vào, áp sát cả người anh lên tủ: “Anh thật sự muốn ra ngoài cùng cậu ta?”

“Tôi không quan tâm cậu về lấy đồ hay là trả đồ, tôi cho cậu thời gian một bữa cơm, lấy xong thì đi đi.” Lăng Hạo mặc hắn đè trên cửa tủ, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, mắt long lanh hơi nước, “Tôi không muốn khiến cậu khó xử trước mặt người khác.”

“Không cho anh ăn cơm cùng cậu ta!”

“Bằng cái gì mà không cho phép?” Mắt Lăng Hạo ửng đỏ nhìn hắn, đuổi theo sâu vào đôi mắt hắn, “Cậu là cái gì của tôi?”

Mông Dịch lúc này không nói nữa.

Ánh sáng trong mắt Lăng Hạo đột nhiên ảm đạm, nở nụ cười, nhắm mắt lại, “Cậu quên mang cái gì của mình thì tìm đi, tôi đi ăn cơm với Tiểu Ca, chìa khóa để lên tủ giày, lúc nào ra ngoài thì đóng cửa lại là được.”