Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 48: Vẹn toàn mọi bề thật là khó



Nghe thấy tiếng động đó, An Lan vô thức ngồi thẳng lưng, ngay cả cổ cũng nhướn lên thật cao, dù gì cậu cũng phải giúp Tiêu Thần chắn tầm mắt của giáo viên mà.

Sau khi Tiêu Thần ngồi xuống ghế, bèn thò tay chọc vào lưng An Lan.

“Hả? Sao vậy?”

Chẳng lẽ cổ mình vẫn chưa đủ thẳng à?

“Cậu làm gì vậy? Chắn tôi nhìn bảng rồi.” Tiêu Thần nói.

An Lan quay đầu lại, thấp giọng hỏi một câu: “Cậu …cậu không ngủ sao?”

“Ngủ trong giờ học? Tôi là loại người như thế chắc?”

Tiêu Thần vừa dứt lời, những người còn đang xì xào nói chuyện trong lớp lập tức im thin thít.

An Lan nghe vậy cũng ngây ngẩn cả người.

Gì? Cậu không phải cái tên cứ lên lớp là ngủ đấy sao?

Ngay cả Cường Đầu Trọc đang đứng trên bục giảng cũng kinh ngạc mà nhìn về phía Tiêu Thần.

Các bạn học khác lục tục đi vào lớp.

Cuối cùng cũng đến lượt Kiều Sơ Lạc, cậu chàng đeo cặp xách, dùng ánh mắt đong đầy khao khát nhìn chằm chằm thằng bạn nối khố.

Những chuyện vừa mới xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của An Lan, cậu chỉ đành tự an ủi mình rằng, chí ít lần này Kiều Sơ Lạc cũng có thể chọn ngồi cạnh lớp trưởng rồi….

Chẳng qua, Kiều Sơ Lạc cũng không ngồi cạnh Hứa Tinh Nhiên, mà là chọn một chiếc bàn ngay bên trên An Lan.

Nhìn bóng dáng Tiểu Kiều thở phì phì ngồi xuống, An Lan vui vẻ thò đầu lên trước nói: “Không hổ là Tiểu Kiều của tao, vĩnh viễn không thấy sắc quên bạn.”

Kiều Sơ Lạc chẳng buồn quay đầu lại, duỗi tay tặng cho An Lan một ngón giữa.

Mọi người rất mau đã chọn xong chỗ ngồi.

Cường Đầu Trọc đứng trên bục giảng phát ngôn tổng kết: “Các em học sinh thân mến, các em đã hài lòng với vị trí của mình chưa?”

An Lan thầm nghĩ, ngoại trừ phía trước thì bên trái, bên phải còn có sau lưng mình đều là Alpha cao cấp cả. Cái loại “phúc người Tề*” này khiến cậu nhận được vô số ánh nhìn hâm mộ từ các bạn trong lớp.

(*Phúc người Tề: Chỉ tổ hợp một vợ một thiếp chung sống thuận hòa.)

Đến tiết toán, thầy giáo đứng trên bục giảng chữa đề thi tháng này. Tiêu Thần mới nói câu “Ngủ trong giờ học? Cậu nghĩ tôi là loại người đó chắc?”, chẳng quá nửa phút đã gục đầu xuống bàn.

Sau khi thầy giáo giảng đề bài, học sinh sẽ có năm phút để đưa ra thắc mắc và trao đổi với giáo viên cùng các bạn học khác.

Kiều Sơ Lạc cầm bài thi quay xuống, “Thầy giáo bảo câu trắc nghiệm này không cần tính toán cũng ra được đáp án nghĩa là sao? Tao không hiểu cho lắm.”

“Tao cũng không hiểu.”

Lúc trước không ngồi cạnh hai vị tổ tông này, An Lan còn có thể bình tĩnh mà hỏi bài bọn họ, thế nhưng bây giờ….. Nếu hỏi Cố Lệ Vũ thì lại có vẻ xem thường Hứa Tinh Nhiên, mà hỏi Hứa Tinh Nhiên thì giống như là không tín nhiệm năng lực giảng giải của Cố Lệ Vũ.

Khi An Lan liếc nhìn Hứa Tinh Nhiên, đối phương khẽ hất cằm về phía sau, trên môi còn nở một nụ cười xấu xa cực kỳ.

Ý là, bài tập toán đương nhiên phải hỏi đại biểu toán học rồi.

“An Lan, cậu có vấn đề gì muốn hỏi Tiêu Thần sao?”

“À….ừ, đúng thế.”

Tiêu Thần nghe thấy đoạn đối thoại của hai người họ, mơ mơ màng màng ngồi thẳng dậy, hỏi: “Câu nào?”

“Câu này…..thầy giáo nói câu trắc nghiệm này không cần tính toán, mà có thể dùng phương pháp khác càng tiết kiệm thời gian để loại trừ các đáp án sai…..”

Tiêu Thần nhíu mày: “Câu này mà cậu cũng không biết?”

An Lan lắc lắc đầu.

Hứa Tinh Nhiên ngồi bên cạnh nói thêm một câu: “Cậu đi lên giải thích một chút đi.”

Trên bảng vẫn còn đề bài của câu trắc nghiệm này, thầy giáo đảo mắt nhìn cả lớp: “Có ai biết làm không?”

Một tiếng động lớn phát ra từ bàn của Tiêu Thần, chỉ thấy hắn đứng dậy khỏi ghế, một tay nắm lấy bài thi của An Lan, sau đó sải bước đi lên bục giảng.

Không chỉ có các bạn học mà ngay cả thầy giáo cũng lộ ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc, chẳng ai ngờ Tiêu Thần luôn ngủ gật trong lớp lại có thể chủ động lên bảng làm bài tập!

Tiêu lão đại ra sân, cả lớp lặng ngắt như tờ, ngay đến thầy dạy toán đang đứng trên bục giảng cũng có chút căng thẳng.

Tiêu Thần cầm lấy một viên phấn, hai mắt nhìn thẳng vào An Lan, gõ nhịp lên bảng: “Đúng là dùng phương pháp loại trừ để giải câu này sẽ nhanh hơn. Tôi có hơn mười cách loại trừ, cậu nghe cho kỹ.”

Một câu cảnh cáo cuối cùng của đối phương khiến An Lan lại phải dựng thẳng cổ.

Các bạn học khác cũng mở mắt to hết cỡ, chỉ sợ Tiêu Thần phát hiện ra mình không tập trung.

Lúc Tiêu Thần viết bảng toát lên một loại khí thế bức người, viên phấn va chạm với mặt bảng phát ra những tiếng cạch cạch cạch cạch.

Thầy giáo chỉ hướng dẫn ba cách, vừa đủ loại trừ được ba đáp án sai. Còn Tiêu Thần mới lên bảng một lần, tuy giọng điệu biếng nhác, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều nói trúng trọng điểm, logic rõ ràng, rất dễ theo dõi.

Giảng xong mười hai phương pháp loại trừ đáp án sai, Tiêu Thần cầm phấn gõ gõ vào mặt bảng, nhìn chằm chằm An Lan, hỏi: “Hiểu chưa?”

An Lan lập tức gật đầu đáp: “Hiểu rồi, hiểu rồi!”

“Thế thì được. Nếu còn không hiểu, vậy thì chỉ có thể đến bệnh viện kiểm tra não thôi.”

Tiêu Thần duỗi cánh tay, vững vàng ném phấn vào trong hộp.

Tiêu Thần vừa định đi về chỗ, ai ngờ thầy giáo lại lên tiếng: “Tiêu Thần, thầy không hỏi câu này, mà là câu cuối cùng trong đề thi tháng kìa.”

“Hả?” Tiêu Thần lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, cực kỳ thích hợp để làm meme, chỉ tiếc là không có người nào dám chụp lại.

Trên bảng rõ ràng là câu trắc nghiệm này, Tiêu Thần bị Hứa Tinh Nhiên và An Lan đánh thức, đúng lúc nghe thấy thầy giáo hỏi “không ai biết làm sao?”, sao lại không phải là câu này cơ chứ?

Thầy giáo tiếp tục nói: “Câu trắc nghiệm trên bảng em làm rất tốt, khiến thầy rất cảm động. Nhưng mà câu hỏi này đã qua lâu rồi, hi vọng em có thể theo kịp tốc độ của mọi người, không để rớt lại phía sau.”

Tiêu Thần nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên và An Lan.

Hứa Tinh Nhiên duỗi tay che miệng, rõ ràng là đang cười.

An Lan thì cúi thấp đầu, bả vai nhè nhẹ run. Trời ạ, thật không ngờ cách này cũng có thể khiến Tiêu Thần mắc lừa.

“Dù sao cũng đã lên bảng rồi, vậy thì cũng giải nốt câu cuối cùng cho mọi người đi.”

Danh hiệu “đại biểu môn toán” của Tiêu Thần cuối cùng cũng có đất dụng võ, thầy giáo làm sao có thể không nắm chắc cơ hội này chứ?

An Lan lập tức ngẩng đầu lên, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, cười cười nhìn Tiêu Thần, dùng khẩu hình nói: “Thầy Tiêu, mời giải đề.”

Tiêu Thần lại nhặt viên phấn lên, làm một động tác cắt cổ, ý là: Cậu chết chắc rồi.

Một hành động đơn giản như vậy lại có thể khiến các bạn Omega trong lớp thần hồn điên đảo, thật sự là quá ngầu, quá đẹp trai!

Tiêu Thần có ý báo thù, lúc giảng bài thì nói rất nhanh, mấy chữ viết trên bảng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, như thể sắp bay ra ngoài tới nơi.

Lúc trước cả lớp còn có thể tập trung tinh thần nghe giảng, ai ngờ đến bài tập này, người nào người nấy cũng đều ngẩn ngơ, mờ mịt.

Mù tịt là gì? Chính là cả lớp ngoại trừ Cố Lệ Vũ và Hứa Tinh Nhiên thì chẳng có ai hiểu gì.

Tiêu Thần chỉ mất một phút để giải bài này, xong xuôi thì quay người lại, tự đắc mà nhìn An Lan: “Hiểu chưa?”

Cả lớp lặng ngắt như tờ.

Chỉ có mỗi An Lan lắc lắc đầu đáp: “Chưa hiểu.”

“Vậy thì nghe thầy giáo giảng đi.”

Tiêu Thần nhếch môi cười, đang định ném phấn vào trong hộp, lại nghe Hứa Tinh Nhiên nói: “Để em giải cho, câu này em biết làm.”

Thầy giáo gật đầu đồng ý, ai biết Tiêu Thần lại không quay về nữa.

“Làm việc tốt phải làm đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên. Tôi đành giảng tới lúc cậu hiểu là được.”

Tiêu Thần lại quay người ra trước bảng, các bạn học vừa mới thở phào nhẹ nhõm, tinh thần nháy mắt lại căng như dây đàn.

Thầy giáo sửng sốt một hồi, Hứa Tinh Nhiên đã dự đoán được kết quả này từ sớm, vô cùng bình tĩnh ngồi xuống ghế, chẳng hề có ý đứng dậy nữa.

Tiêu Thần xoay người viết chữ lên bảng, khiến mọi người kinh ngạc nhất là những con chữ rồng bay phượng múa tựa như chữ số Ả Rập, cần phải nheo mắt lại mới phân biệt được trước đó, giờ phút này lại được viết hết sức ngay ngắn, gọn gàng.

“Nhìn thế này hiểu không?”Tiêu Thần thả chậm tốc độ nói, viết được hai đoạn lại nghiêng mặt hỏi An Lan.

“Hiểu.” An Lan gật gật đầu.

Ngay cả thầy giáo cũng không nhịn được mà đánh giá: “Tiêu Thần, nếu môn văn em cũng có thể thi như vậy, nói không chừng sẽ giành được hạng nhất đấy.”

Tiêu Thần nâng mắt lên, “Em nhớ thầy là giáo viên dạy toán mà?”

Thầy giáo im lặng, âm thầm đau lòng cho giáo viên dạy ngữ văn.

Tiêu Thần tiếp tục giảng bài, tốc độ nói cũng chậm hơn nhiều, thậm chí còn có chút dịu dàng.

“Giả sử đường thẳng y=x+1 cắt đồ thị hàm số y=f(x) tại (X0, Y0), thì Y0=X0+1…”

Cả lớp đều tập trung tinh thần nghe giảng, thầy giáo nhìn cảnh này chỉ cảm thấy trái tim vụn vỡ, cõi lòng xót xa. Lúc ông giảng bài, mấy đứa nhóc con này còn chẳng thèm cho ông chút thể diện nào? Đứa thì ngủ gục trên bàn, đứa thì ngơ ngác mờ mịt.

Giảng đến phần cuối, vậy mà lại có không ít bạn học gật gù hiểu ra.

Tiêu Thần ném phấn vào trong hộp, dùng giọng điệu tràn ngập uy hiếp nói: “Lần này tất cả mọi người đều đã hiểu rồi chứ?”

Cả lớp đồng thanh: “Hiểu rồi!”

Thầy toán lại bị đả kích thêm một lần nữa, hình như cái cần câu cơm của ông sắp mất rồi.

Tiêu Thần cầm bài thi của An Lan đi xuống, lúc lướt qua bàn cậu, bàn tay khẽ vung, bài thi liền rơi ngay trước mặt An Lan, theo sau là giọng nói lạnh lẽo: “Các cậu dám chơi tôi.”

An Lan lập tức cúi đầu xuống, Hứa Tinh Nhiên thì chống cằm cười cười.

Mà diễn đàn Omega lúc này đã nổ tung rồi.

[Aaaaaa~ Hôm nay Thần Thần lên bảng làm bài tập đó, lại còn làm những hai bài lận!]

[Đúng thế! Câu trắc nghiệm đầu tiên thầy giáo chỉ có ba cách loại trừ, mà Thần Thần có tận mười hai cách cơ! Tha hồ lựa chọn luôn!]

[Mấy bà có nhìn thấy vẻ mặt của Thần Thần khi phát hiện ra thầy giáo đã chữa bài đó rồi không? Đáng yêu quá trời luôn ~]

[Đúng đúng đúng! Quan trọng là bài thứ hai cậu ấy giảng hai lần liền! Lần thứ nhất quá nhanh, chẳng hiểu cái gì cả!]

[Nhưng lần thứ hai thì siêu kiên nhẫn! Giọng của Thần Thần sao lại hay vậy chứ? Tui chẳng muốn bỏ sót từ nào hết trơn!]

[Cái đó…..là do tôi lâu quá không vào nhóm rồi hở? Thần Thần là ai thế?]

[Đại biểu môn toán lớp Một đó má.]

[Bộ mấy người điên hết rồi hả? Lại dám gọi cậu ta như vậy? Tôi đã cảm nhận được ánh mắt giết người của Tiêu Thần rồi đây này!]

[Không đâu, hôm nay Thần Thần thật sự rất đáng yêu!]

…..

Hết tiết, Kiều Sơ Lạc quay người lại, vừa hay có thể chụm đầu nói chuyện với An Lan.

Chỉ là trái phải hai bên đều là Alpha có thính lực đỉnh cao, Kiều Sơ Lạc không dám mở miệng, chỉ có thể tiếp tục gửi tin nhắn cho An Lan.

Tiểu Kiều: [Tao cảm thấy bọn họ đều tính hết cả rồi, cố ý thi tạch để mày được chọn chỗ ngồi trước. Mày ngồi ở đâu, bọn họ liền ngồi ở đó!]

An Lan: [Tao cũng hơi hơi cảm thấy thế. Nhưng mà ngồi gần tao thì có lợi ích gì chứ?]

Tiểu Kiều: [Gần quan được ban lộc.]

An Lan: [Thế sao mày không chọn chỗ cạnh lớp trưởng?]

Cố Lệ Vũ lại đi lấy nước sôi, Hứa Tinh Nhiên thì chống cằm đọc sách, An Lan yên tâm, tiếp tục buôn chuyện với Tiểu Kiều. Thế nhưng lúc này Kiều Sơ Lạc ngồi ở phía đối diện lại không gõ chữ nữa, mà là lặng người nhìn chằm chằm An Lan.

An Lan trừng mắt nhìn cậu ta, “Gì đấy?”

Kiều Sơ Lạc không đáp, vẫn tiếp tục nhìn cậu.

An Lan đột nhiên cảm thấy chỗ mình ngồi bị tối đi một chút, trên bàn hình như cũng có thêm một chiếc bóng nữa.

Cậu nín thở, chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa mới quay sang thì gò má Tiêu Thần đã đập thẳng vào mắt, An Lan giật bắn người, xém chút đã ném điện thoại xuống dưới đất.

Tiêu Thần vốn dĩ đã to cao, hai tay chống lên mặt bàn, chỉ cần hơi hơi cúi người xuống là có thể thấy rõ An Lan đang làm gì.

“Sao cậu lại nhìn trộm điện thoại của tôi!” An Lan hùng hổ nói.

Tiêu Thần cau mày: “Từ góc độ này của tôi, hoàn toàn không thể nhìn thấy điện thoại của cậu…. Chính cậu mới là người có tật giật mình đấy, cậu đang nói xấu gì tôi đúng không?”

An Lan bị Tiêu Thần làm cho nghẹn họng, chỉ có thể cứng miệng cãi tiếp: “Dù sao thì việc cậu nhìn lén sau lưng người khác cũng không tốt.”

Tiêu Thần đáp: “Tôi đâu có nhìn lén.”

“Sao cơ?”

“Tôi nhìn một cách quang minh chính đại.” Tiêu Thần nói.

“…….”

An Lan cảm thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ cực kỳ ấu trĩ.

Đúng lúc Cố Lệ Vũ ôm ly nước nóng trở lại, hắn liếc Tiêu Thần một cái, rồi ngồi xuống ghế của mình.

Tiêu Thần cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, An Lan thở phào một hơi, Kiều Sơ Lạc tiếp tục gửi tin nhắn cho cậu.

Tiểu Kiều: [Ôi tao muốn ăn lẩu cay quá, buổi tối tụi mình đi ăn nhé? Chúc mừng mày thi tháng tốt như vậy.]

An Lan: [Tối nay ba mẹ tao đi vắng, hay là đến nhà tao tự nấu đi.]

Tiểu Kiều: [Không thành vấn đề. Đợi tan học tụi mình cùng đi siêu thị!]

An Lan: [Tao đột nhiên nghĩ tới một vấn đề hết sức nghiêm trọng….]

Tiểu Kiều: [Vấn đề nghiêm trọng gì? Nhà mày không có nồi, hay mày không có tiền? Hay là chị mày lại về ăn chực của tụi mình?]

An Lan: [So với mấy chuyện này thì nghiêm trọng hơn nhiều….. Cái vị đại thần bàn sau cũng đang sống trong tiểu khu nhà tao.]

Kiều Sơ Lạc nháy mắt đã hiểu, nếu Tiêu Thần đã ở cùng một khu, hai người bọn họ ăn lẩu mà không gọi hắn thì không ổn cho lắm.

Đã vậy hôm nay Tiêu Thần còn lên bảng giải đề, giành được không ít thiện cảm của bạn bè. Kiều Sơ Lạc cũng cảm thấy hắn không hề đáng sợ như trong tưởng tượng.

Hơn nữa, chuyện Tiêu Thần dắt em gái bỏ nhà ra đi, toàn trường ai ai cũng biết, dưới tình huống như thế mà ăn lẩu không mời hắn, Kiều Sơ Lạc cảm thấy bản thân có chút không trượng nghĩa.

An Lan quay đầu lại, gõ gõ vào bàn của Tiêu Thần: “Này, tối nay tôi với Tiểu Kiều định nấu lẩu cay, cậu có đến hay không?”

Tiêu Thần đang nằm bò ra bàn ngủ, nghe vậy thì mở mắt ra, “Buổi tối em gái tôi về nhà.”

Ý là, tôi bận ăn cơm với em gái rồi.

“Kêu em gái cậu lên nữa.” An Lan nói xong lại cảm thấy ba từ “em gái cậu*” có chút kỳ kỳ.

(*Là một câu chửi tục của Trung Quốc.)

“Ừ, nó thích ăn đậu phụ cá.”

“Chờ tan học rồi cùng đi mua đồ. Thích cái gì thì mua cái đó.”

Dứt lời, An Lan lại nhận được tin nhắn của Kiều Sơ Lạc: [Rủ cả lớp trưởng với hotboy đi. Nếu không mày ở giữa vùng tranh chấp, chỉ sợ sẽ khói lửa mịt mù, máu đổ thành sông đấy.]

An Lan đảo mắt nhìn Cố Lệ Vũ bên trái, đối phương đang đeo tai nghe, chẳng biết là đang nghe cái gì. An Lan nhẹ nhàng gõ hai cái lên mặt bàn hắn, Cố Lệ Vũ bèn tháo tai nghe ra, nhìn về phía cậu.

“Tối nay, bọn tôi định nấu lẩu cay, cậu có ăn cay được không? Cùng ăn nhé?”

Cố Lệ Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”

“Vậy tan học cùng nhau đi siêu thị mua đồ.”

“Được.” Cố Lệ Vũ gật đầu, lại đeo tai nghe vào.

An Lan lại quay người sang bên kia, “Lớp trưởng …..Cậu đã nghe thấy hết rồi phải không? Gia nhập với chúng tôi chứ?”

Hứa Tinh Nhiên khẽ cười: “Cậu mà còn không rủ tôi, thì tôi cũng sắp tức giận rồi đó.”

An Lan ha ha cười khan hai tiếng.

May mà có Tiểu Kiều nhắc nhở, nếu không thì đã xảy ra chiến tranh đổ máu rồi ấy chứ.

Đúng là làm người đã khó, muốn làm một người có thể vẹn toàn mọi bề lại càng khó hơn.

Hôm nay thông báo kết quả kỳ thi tháng, cho nên tiết học buổi tối được nghỉ, nhà trường dành thời gian để học sinh đem thành tích về, nghe ba mẹ “hát cải lương”.

Khác với nhiều người mặt mày ủ dột, An Lan và Kiều Sơ Lạc vẫn rất thoải mái đứng ở cổng trường quét mã xe đạp, nhưng khiến mọi người kinh ngạc nhất là ba người Cố Lệ Vũ, Hứa Tinh Nhiên, còn có Tiêu Thần đều đi theo sau bọn họ. Hơn nữa, nhìn thế nào cũng không giống như là “tiện đường”.

Tiêu Thần vừa đạp xe vừa xem điện thoại, “Tôi thấy trên mạng nói nguyên liệu nấu lẩu của Tiểu Đường Môn là ngon nhất.”

“Vậy thì mua cái đó!” An Lan đáp.

Hứa Tinh Nhiên nói: “Các cậu có ăn ruột vịt không? Mua thêm một ít ruột vịt nhúng lẩu nhé?”

An Lan với Kiều Sơ Lạc lập tức quay đầu lại: “Lớp trưởng, cậu vừa nói cái gì? Cậu mà cũng ăn ruột vịt á?”

“Làm sao vậy? Khẩu vị của tôi nặng quá à?” Hứa Tinh Nhiên cười cười.

“Không —— Bọn tôi cũng thích.” An Lan và Kiều Sơ Lạc trăm miệng một lời nói.

Tiêu thần nhướng mày: “Hai người các cậu hợp nhau như vậy, sao còn chưa kết hôn nhỉ?”

Tay Kiều Sơ Lạc run lên, đầu xe hơi chao đảo, xém chút đã ngã lăn ra đất.

An Lan muốn tóm lấy cậu chàng, nhưng không ngờ cũng mất thăng bằng ngã xuống.

Đột nhiên có người bắt lấy cánh tay cậu kéo lại, xe đạp đổ xuống đường, bánh xe không có gì chống đỡ cứ thế quay vòng vòng.

An Lan vừa được kéo như vậy cũng lấy lại thăng bằng, đứng vững trên mặt đất.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Cố Lệ Vũ.

“Cám ơn.”

Nếu không nhờ Cố Lệ Vũ tay mắt lanh lẹ, thì cậu không những không cứu được Tiểu Kiều, mà còn khiến Tiểu Kiều trở thành đệm lưng cho mình luôn ấy chứ.

“Tôi muốn ăn nấm tre.” Cố Lệ Vũ nói.

Đây là lần đầu tiên Cố Lệ Vũ nói muốn ăn thứ gì đó.

“Được, nhưng mà ở siêu thị chỉ có nấm khô thôi, chúng ta mua về ngâm nước nhé.”

“Ừ.”

Năm người mặc đồng phục, cùng bước vào siêu thị.

An Lan vốn dĩ đã cao ráo ưa nhìn, cộng thêm ba người Hứa Tinh Nhiên có ngoại hình cực kỳ xuất sắc, làm cho mấy người trẻ tuổi bên trong siêu thị không ngừng xì xào bàn tán.

“Siêu thị mời người đến chụp quảng cáo à?”

“Đẹp trai quá đi mất…”

An Lan và Kiều Sơ Lạc đẩy xe hàng, vừa quay đầu lại đã thấy ba người kia đang đứng trước quầy đông lạnh hoặc là giá hàng lựa đồ, Kiều Sơ Lạc thấp giọng nói: “Cảm giác cứ như đại ca vi hành ấy.”

“Đúng thế, ba người bọn họ chính là đại ca, còn anh em ta là tiểu đệ xách túi…”

An Lan vừa dứt lời, sau đầu đã bị vỗ nhẹ một cái, cậu quay đầu lại, hóa ra là Hứa Tinh Nhiên.

“Tôi đến đẩy xe, làm đàn em cho cậu. Nào hai sếp, muốn ăn cái gì thì lấy cái đó đi.”

An Lan và Kiều Sơ Lạc bốn mắt nhìn nhau, lập tức ném thịt bò và thịt cừu cuộn vào giỏ xe.

Tiêu Thần đang nghiên cứu đậu phụ cá với tôm viên, trông thấy bộ dáng nhặt đồ ăn của bọn họ thì cảm thấy cả người chết lặng.

“Nhìn hai người này cũng không giống như ăn được nhiều như vậy mà…”

Lúc cả đám đi thanh toán, giỏ xe đã đầy ắp đồ ăn, vừa nhìn đã biết là nồi lẩu tối nay sẽ rất phong phú rồi.

Thanh toán xong xuôi, Hứa Tinh Nhiên và Cố Lệ Vũ, còn có Tiêu Thần bắt đầu xếp đồ vào túi.

Ban đầu cứ tưởng ba người này ít nhiều cũng có bệnh công tử, là kiểu chỉ biết đứng nhìn người khác làm việc thôi, nhưng không ngờ cả ba lại có thể xếp đồ đâu ra đó, ngay cả Kiều Sơ Lạc muốn giúp một tay cũng chẳng được.

“Tao đi vệ sinh một chút! Sẽ quay lại ngay!” An Lan nói.

“Ừ, đi đi.” Kiều Sơ Lạc gật đầu.

Nhà vệ sinh trong siêu thị rất bẩn và ngột ngạt, không giống như các trung tâm thương mại.

Cũng may nhà vệ sinh nam lúc này không có nhiều người, An Lan vừa rửa tay xong thì điện thoại đột nhiên rung lên, cậu mở ra xem, là Diệp Vân gửi tin nhắn đến.

Diệp Vân: [Anh đã tìm hết những người đi cùng với khách mời ngày hôm đó rồi, người phù hợp với tiêu chuẩn cũng không nhiều lắm đâu.]

Nói xong, Diệp Vân lại gửi mấy bức ảnh tới.

Phù hợp với tiêu chuẩn là chỉ người đàn ông An Lan đã gặp trong nhà vệ sinh tại triển lãm tranh của Cố Vân Dật, hơn hai mươi tuổi, giới tính nam, mà nếu đã cắn An Lan, thì đối phương ít nhất cũng phải là Alpha chất lượng tốt.

An Lan rất muốn biết đáp án, nên cũng không để ý đến việc quay lại, mà đứng yên tại chỗ xem mấy bức ảnh luôn.

Chỉ có điều, những người ở trong ảnh…..đều vô cùng xa lạ.

An Lan đáp: [Vẫn không có.]

Trong lòng dấy lên một cảm giác mất mát.

Chẳng lẽ cậu thật sự không tìm được người đó sao?

Diệp Vân: [Vậy thì vẫn còn một khả năng.]

An Lan vực lại tinh thần ngay tắp lự: [Khả năng gì?]

Diệp Vân: [Nếu như cậu không nhìn lầm hoặc nghe nhầm, mà người nọ thực sự tồn tại, vậy thì rất có khả năng anh ta không phải là khách mời, mà là nhân viên làm việc ở đó. Anh ta không cần thiệp mời, cho nên cũng không có tên trong danh sách khách mời.]

An Lan thất thần, cậu nhớ lại khí chất của người nọ, nghĩ thế nào cũng không cảm thấy đối phương sẽ là nhân viên phục vụ. Trên người anh ta có một loại phong độ tự tin, khiến cho người khác rất tín nhiệm.

An Lan thở dài một hơi, đột nhiên có một cánh tay từ phía sau thò tới, hung hăng bịt miệng và mũi cậu lại.

“A…ưm!”

An Lan mở to hai mắt, ban đầu cứ tưởng là ai đó đang muốn giở trò trêu chọc cậu, nào ngờ khi nhìn vào chiếc gương ở phía đối diện lại thấy được một gương mặt hoàn toàn xa lạ!

Hơn nữa trong tay người đàn ông kia còn cầm một cái khăn bông!

Một cơn ớn lạnh ùa vào tim, An Lan chẳng kịp nín thở thì hai mắt đã tối sầm lại rồi ngã xuống.

Đối phương ôm lấy An Lan, lúc này cánh cửa buồng vệ sinh phía sau lưng hắn chợt mở ra. Một gã đàn ông đẩy xe lăn ra ngoài, hai người bọn họ hợp lực nâng An Lan lên xe, còn phủ một chiếc chăn lên người cậu.

Điện thoại rơi trên mặt đất đột nhiên reo lên, hiện ra cái tên Kiều Sơ Lạc.Một tên trong số đó nhanh chóng tắt điện thoại An Lan, thẳng tay ném vào thùng rác bên cạnh bồn rửa mặt.

Bọn họ làm như không có chuyện gì phát sinh mà đẩy xe lăn ra khỏi buồng vệ sinh, cả hai đội mũ lên đầu, vành mũ hạ xuống thấp hết cỡ, sau đó thì đi xuống bãi đỗ xe dưới hầm.

Kiều Sơ Lạc đứng cạnh xe đẩy, nhíu mày nói: “Quái lạ, sao tự nhiên lại tắt máy rồi? Chẳng lẽ là bị rơi xuống bồn cầu?”

“Không phải là bị cuỗm mất rồi đấy chứ?” Tiêu Thần nhếch môi hỏi ngược lại.

Cố Lệ Vũ mở miệng nói: “Tôi đi tìm cậu ấy. Các cậu ở lại đây trông đồ.”

Kiều Sơ Lạc gật đầu: “Được. Mong là không bị mất. Nhưng điện thoại của cậu ấy cũng không phải mẫu mới mà nhỉ….”

Cố Lệ Vũ chỉ bước hai bước, rồi bắt đầu vội vã chạy đi.

Hứa Tinh Nhiên nhìn bóng lưng Cố Lệ Vũ, hai hàng lông mày cũng xoắn lại, lạnh giọng nói: “Tôi cũng đi.”

Tiêu Thần nói với Kiều Sơ Lạc: “Cậu ở đây trông đồ, chúng tôi chạy đi tìm An Lan. Nếu cậu ấy quay lại thì gọi điện thoại báo cho bọn tôi.”

“Ừ, được.” Kiều Sơ Lạc không chút do dự gật gật đầu.