Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 49: An lan, tỉnh rồi à?



Cố Lệ Vũ chạy vào nhà vệ sinh của siêu thị, thế nhưng bên trong không có ai.

Hứa Tinh Nhiên bước vào sau, nhanh chóng mở hết cửa các buồng vệ sinh ra, nhưng tất cả đều trống không.

Bọn họ gọi tên An Lan mấy lần, cũng không có bất cứ người nào đáp lại.

Tiêu Thần đứng bên ngoài, sốt ruộtchặn đường một cô lao công: "Cô ơi, vừa nãy có một bạn học sinh mặc đồng phục giống bọn cháu đi vào nhà vệ sinh, cô có nhìn thấy không?"

Cô lao công lắc lắc đầu: "Cô vừa mới tới đây quét dọn, chỉ nhìn thấy mấy người các cháu thôi."

Hứa Tinh Nhiên nhíu mày, đè thấp âm lượng nói: "Thế này không thích hợp. Nếu như cậu ấy có việc gấp, nhất định sẽ nhắn tin hoặc là gọi điện thông báo......tuyệt đối không đột ngột biến mất như vậy được."

Tiêu Thần cũng cảm thấy kỳ quái: "Đúng vậy, với tính cách của cậu ấy, biết rõ có người đang đợi mình, nhất định sẽ không chơi trò mất tích."

Cố Lệ Vũ nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người đi tới chỗ thùng rác bên cạnh bồn rửa tay, nhặt chiếc điện thoại của An Lan ra khỏi đó.

"Đệt...... Sao cậu biết điện thoại cậu ấy ở trong đó? Không đúng! Điện thoại của cậu ấy sao lại ở trong này?" Tiêu Thần nhìn con mèo chiêu tài trên ốp điện thoại, sắc mặt dần trở nên khó coi.

Thực hiển nhiên, nếu thật sự có kẻ trộm mất điện thoại của An Lan thì nhất định sẽ tắt máy, mà chiếc điện thoại này cũng sẽ không xuất hiện trong thùng rác được.

- - An Lan xảy ra chuyện rồi!

"Đáng lẽ chúng ta phải tới đây sớm hơn một chút." Hứa Tinh Nhiên lạnh lùng nói.

Cố Lệ Vũ vọt ra cửa, đảo mắt nhìn khắp nơi, sau đó lập tức chạy tới bãi đỗ xe dưới hầm.

Hứa Tinh Nhiên cũng lạnh mặt đi theo, "Đi thôi, thừa dịp tin tức tố của An Lan vẫn chưa tan hết."

Hương trúc xanh trong không khí nhạt đến mức gần như chẳng thể ngửi thấy, vậy mà lại bị ba người bọn họ cẩn thận nắm bắt được.

"An Lan rất có thể đã mất đi ý thức." Hứa Tinh Nhiên nói.

"Tôi biết, cậu ấy vốn dĩ không giỏi kiểm soát tin tức tố của mình. Trong tình huống bất tỉnh, tin tức tố được tiết ra sẽ càng rõ ràng hơn." Tiêu Thần trả lời.

Vì vậy, ngay cả khi cậu đã rời đi, thì tin tức tố rò rỉ trong không khí vẫn được khứu giác nhạy bén của ba Alpha cao cấp phân biệt được.

Mà hướng bay tin tức tố của An Lan chính là bãi đỗ xe bên dưới hầm.

Hương trúc xanh nhàn nhạt tạo thành một tấm màn mỏng, lơ lửng trôi dạt trong không khí, lướt qua đôi mắt bọn họ, khẽ khàng chạm vào chóp mũi, rồi lại nhanh chóng tản ra, khiến bọn họ chẳng thể nắm giữ được.

Nếu là ngày thường, chuyện này đối với bọn họ chính là một loại hưởng thụ. Chỉ là giờ phút này, nó lại khiến cả ba cảm thấy tràn ngập khủng hoảng.

Bọn họ giành giật từng giây xông tới bãi đỗ xe bên dưới tầng hầm, vào giờ này có rất nhiều người tan tầm đến siêu thị mua sắm, xe cộ chật kín, muốn tìm ra An Lan ở nơi này gần như là không có khả năng.

Một người phụ nữ trẻ tuổi đẩy xe đẩy lướt qua bọn họ, nhìn thấy ba chàng trai cao lớn, mặc đồng phục cấp ba thì khẽ nở một nụ cười thưởng thức.

Một cặp vợ chồng trung niên xách túi nilon đi qua, người vợ oán trách chồng mình chỉ vì tiết kiệm mấy đồng bạc mà không lấy thêm một chiếc túi đựng đồ.

Thỉnh thoảng cũng có chiếc xe lái qua người bọn họ, để lại một luồng khói bụi mù mịt.

Các loại thanh âm và hương vị hòa trộn vào nhau trong không gian này, khiến mùi hương của An Lan càng ngày càng mỏng manh.

Hứa Tinh Nhiên nói: "Bãi đỗ xe chỉ có một lối ra, chỉ cần bọn chúng còn chưa đi, chúng ta có thể đứng ở cửa ra để chặn bọn chúng lại."

Song, Cố Lệ Vũ lại giống như chẳng nghe thấy gì, gương mặt vô cảm đi sâu vào trong bãi đỗ xe, sau đó thì dừng lại trước một chỗ trống.

"Tiêu Thần, chặn cửa ra." Hứa Tinh Nhiên nói.

"Hiểu rồi."

Khi Hứa Tinh Nhiên tìm thấy Cố Lệ Vũ, chỉ thấy hắn đang lặng người đứng ở đó.

"Cậu còn có thể ngửi thấy tin tức tố của An Lan không?" Hứa Tinh Nhiên hỏi.

"Không. Biến mất ở chỗ này rồi." Giọng Cố Lệ Vũ lạnh như băng.

Loại lạnh băng này khác với vẻ hờ hững ngày thường, mà là một sự phẫn nộ không thể kiềm chế được.

Hương vị tin tức tố của An Lan đã biến mất, khả năng lớn nhất là cậu đã bị nhốt vào một chiếc xe đóng kín cửa. Mà vị trí này trống không, cũng nói rõ rằng bọn họ đã tới chậm một bước, kẻ bắt cóc An Lan đã rời đi rồi.

"Vì sao lại có người muốn bắt cậu ấy? Đối phương nhằm vào cậu, Tiêu Thần...... hay là tôi?" Hứa Tinh Nhiên siết chặt bàn tay.

"Có lẽ không phải nhằm vào bất cứ người nào trong chúng ta." Cố Lệ Vũ ngẩng đầu lên, sau đó xoay người nhìn về phía camera theo dõi cách đó năm, sáu mét.

Hứa Tinh Nhiên cũng chú ý tới, lập tức rút điện thoại ra gọi điện.

"Alo chú Lương, chú đang ăn cơm ạ? Cháu có một người bạn rất quan trọng, đang nghi là bị bắt cóc, cần chú hỗ trợ một chút."

"Vừa nãy ạ, khoảng mười đến hai mươi phút trước. Đúng vậy, đúng vậy, bọn cháu xác định cậu đã xảy ra chuyện, bởi vì bọn cháu đã tìm thấy điện thoại của cậu ấy ở trong nhà vệ sinh......"

"Được ạ, cảm ơn chú!"

Hứa Tinh Nhiên buông điện thoại, nhìn về phía Cố Lệ Vũ.

Từ lúc Cố Lệ Vũ tới đây thì không có nhúc nhích, mà chỉ nhìn chằm chằm vị trí đỗ xe trống rỗng kia. Hắn chợt xoay người lại, trên mặt không có chút biểu cảm, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng toàn bộ không gian lại đang dần sụp đổ, bị hắn khí thế của hắn nghiền ép đến biến dạng.

Trong không khí dường như có dòng nước biển tràn tới từ phía xa, mãnh liệt như muốn nhấn chìm, phá hủy cả bãi đỗ xe này.

Hứa Tinh Nhiên biết năng lực khống chế tin tức tố của Cố Lệ mạnh đến nhường nào, chỉ là giờ phút này, tin tức tố của hắn đang điên cuồng mà lan ra bốn phương tám hướng.

Cách đó hơn mười mét, đúng lúc có một Omega nữ mang thai đi qua, chồng cô nàng cảm nhận được tin tức tố của Cố Lệ Vũ, lập tức đầu váng mắt hoa, suýt chút nữa đã ngã quỵ ra đất.

Nếu Cố Lệ Vũ thật sự không khống chế được cảm xúc của chính mình, nhất định sẽ làm ảnh hưởng tới tất cả những người đang có mặt ở bãi đỗ xe. Nếu còn làm kinh động đến ủy ban quản lý Alpha, chỉ sợ sẽ bị nhốt lại.

"Cố Lệ......" Hứa Tinh Nhiên vừa định nhắc nhở đối phương, thì luồng tin tức tố cuồng bạo quanh thân Cố Lệ Vũ bỗng chốc dịu đi, nước biển sắp tràn lan khắp nơi cũng từ từ lắng lại.

Mà những người bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của hắn, chẳng hạn như người chồng của thai phụ kia cũng có thể trút ra một hơi đầy nhẹ nhõm.

"Làm sao vậy?" Cố Lệ Vũ quay đầu nhìn Hứa Tinh Nhiên.

Hứa Tinh Nhiên biết, hắn đã bình tĩnh lại.

"Vừa rồi tôi đã nhờ người của Cục thành phố giúp đỡ, bọn họ sẽ kiểm tra camera theo dõi của siêu thị và bãi đỗ xe, cũng sẽ phái người tới hỗ trợ điều tra. Nhưng chúng ta vẫn phải đặt ra nhiều giả thiết, ví dụ tại sao An Lan lại bị người bắt đi, hoặc là những kẻ này rốt cuộc là ai." Hứa Tinh Nhiên nhắc nhở nói.

"Tôi hiểu, những thứ này đều là manh mối quan trọng. Cho dù cảnh sát tới đây, cũng sẽ có được phương hướng điều tra."

Kiều Sơ Lạc đợi mãi chẳng thấy ai trở lại, có chút sốt ruột, trực tiếp gọi điện thoại cho Hứa Tinh Nhiên.

"Lớp trưởng, các cậu đã tìm được An Lan chưa? Sao lại đi lâu như vậy? Có phải An Lan đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Hứa Tinh Nhiên nhẹ giọng nói: "Tiểu Kiều, bây giờ tôi cần cậu liên lạc với ba mẹ An Lan, cậu ấy bị người không rõ danh tính bắt đi rồi."

Hô hấp Kiều Sơ Lạc nhất thời trở nên rối loạn, Hứa Tinh Nhiên lập tức trấn an: "Cậu phải bình tĩnh, bởi vì hiện tại vẫn chưa có chứng cớ nào cho thấy An Lan đang gặp nguy hiểm. Nếu cậu hoảng loạn mà thông báo cho bố mẹ cậu ấy, nhất định sẽ khiến chú dì lo lắng, cậu hiểu chứ?"

Kiều Sơ Lạc nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, hai giây sau mới đáp: "Tôi hiểu rồi. Lớp trưởng, các cậu nhất định phải tìm được cậu ấy đấy."

"Chúng tôi nhất định sẽ tìm được cậu ấy. Chúng ta còn phải cùng nhau ăn lẩu cay nữa mà."

Chẳng đến mười phút, Cục thành phố đã cử người tới xử lý việc này, bọn họ lập tức điều động toàn bộ cameras trong hệ thống an ninh của siêu thị.

Ba người bọn họ và tổ chuyên án của Cục thành phố cùng nhau xem camera an ninh.

"Nếu mục tiêu của những người này là An Lan, mà việc An Lan đến siêu thị này hoàn toàn là tình cờ, tuyệt không có chuyện thông báo cho ai khác ngoại trừ bọn em, cho nên có thể suy đoán từ lúc An Lan rời khỏi trường học, kẻ kia đã chú ý tới hành tung của ấy, chờ cậu ấy tiến vào siêu thị sẽ tìm cơ hội ra tay." Hứa Tinh Nhiên phân tích nói, "Như vậy xe của bọn chúng cũng tiến vào siêu thị gần như cùng lúc với chúng ta."

Cảnh sát lập tức điều chỉnh thời gian theo dõi.

Tiêu Thần tiếp tục nói: "Nếu bọn chúng tới bắt người, chắc chắn không thể quá phô trương, cho nên siêu xe linh tinh gì đó chúng ta hoàn toàn có thể loại trừ. Bọn em vốn dĩ còn có thể ngửi thấy một chút tin tức tố của An Lan ở bãi đỗ xe, chỉ là tới gần nơi dừng xe thì lại không thấy gì nữa, điều này chứng tỏ chiếc xe này được che chắn rất kín kẽ."

"Tin tức tố?" Đội trưởng đội chuyên án ngây ngẩn cả người, "Tôi cũng là Alpha đấy, nhưng tôi không ngửi thấy bất cứ thứ gì ở hiện trường cả."

Hiển nhiên không có người nào trả lời vấn đề này của anh ta, Cố Lệ Vũ vẫn luôn yên lặng đột nhiên nói một câu: "Rất có thể là xe tải hoặc là SUV."

Cảnh sát quay đầu lại tiếp tục theo dõi cameras, chỉ là ba người thanh niên sau lưng anh ta quá có khí thế, khiến anh ta cảm thấy cực kỳ căng thẳng, bởi vậy mà mỗi một khung giám sát đều kiểm tra vô cùng cẩn thận.

"Tăng tốc độ gấp đôi đi." Hứa Tinh Nhiên đứng sau bỗng chốc lên tiếng nói.

Anh chàng cảnh sát biết bọn họ đang rất lo lắng cho bạn mình, nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở: "Nếu tăng tốc gấp đôi, có thể sẽ có rất nhiều chi tiết bị bỏ qua."

"Gấp ba đi." Tiêu Thần quan sát màn hình giám sát chậm rì rì, cũng dần mất kiên nhẫn.

Cảnh sát quay đầu lại nhìn Hứa Tinh Nhiên, Hứa Tinh Nhiên gật đầu: "Anh yên tâm, thị lực của bọn em rất tốt. Nếu còn kéo dài thời gian, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."

Cảnh sát còn hơi do dự, nhưng vị đội trưởng ngồi bên cạnh đã lên tiếng: "Nghe theo bọn họ đi, tăng tốc độ gấp ba."

"Cảm ơn anh." Hứa Tinh Nhiên gật gật đầu với đối phương.

"Không cần cảm ơn. Vụ án ở KTV kia là do chúng tôi phụ trách phá án. Tôi vẫn nhớ rõ cậu học sinh An Lan này. Nếu không nhờ có cậu nhóc, thì người đồng nghiệp nằm vùng của chúng tôi có lẽ đã xảy ra chuyện không may rồi."

Ý của đội trưởng chính là sẽ dốc toàn lực để giải cứu An Lan.

Thời gian theo dõi tới giờ tan tầm, các phương tiện giao thông tiến vào bãi đỗ càng lúc càng nhiều, mặt khác, người đi qua nhà vệ sinh cũng càng lúc càng đông.

Trong một thoáng nào đó, Cố Lệ Vũ bỗng nhiên mở miệng: "Dừng lại."

Video được bấm ngừng, trong hình là một người đàn ông đang đẩy một người đàn ông khác ngồi xe lăn vào trong toilet, hơn nữa trên đầu bọn họ đều đội mũ.

"Xem lại thời gian chúng ta thanh toán đi." Cố Lệ Vũ nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên.

Hứa Tinh Nhiên lấy điện thoại ra, xác nhận một chút: "Chúng ta thanh toán lúc 18 giờ 30. Khoảng.... một, hai phút sau khi ra khỏi siêu thị thì An Lan nói muốn muốn đi vệ sinh."

"Vậy chắc hẳn là hai kẻ này rồi? Thời gian hoàn toàn ăn khớp, hơn nữa bộ dạng còn rất khả nghi. Mục đích đội mũ còn không phải là để che mặt hay sao? Đã vậy ngay cả cái người ngồi trên xe lăn cũng chùm mũ?" Lúc này, trên mặt Tiêu Thần đã không còn vẻ biếng nhác thường này, ánh mắt hắn lạnh lẽo như thể muốn xuyên thủng màn hình, bóp chết hai kẻ khốn kiếp kia.

Vì thế nhóm cảnh sát bèn đặt trong điểm phá án trên người hai đối tượng này.

Cố Lệ Vũ vẫn nhìn màn hình giám sát ở bãi đỗ xe, đó là một chiếc Van màu trắng có hơi cũ kỹ, tuy đã quay được biển số xe, thế nhưng sau khi kiểm tra lại thì phát hiện đấy là biển số giả.

"Hiện tại chỉ có thể thông qua camera giám sát bên đường để xem nó rốt cuộc đã được lái tới đâu." Đội trưởng nói.

Vụ án vẫn tiếp tục điều tra, mấy người Hứa Tinh Nhiên ngồi ở cục cảnh sát chờ cảnh sát thu thập các manh mối liên quan.

Kiều Sơ Lạc đã thông báo cho ba mẹ An Lan, hai người bọn họ cũng đang trên đường tới đây.

Tiêu Thần tựa lưng vào ghế, chiếc cốc giấy gần như bị hắn bóp nát trong lòng bàn tay.

Hứa Tinh Nhiên cũng ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra và những người đã xuất hiện gần An Lan.

Cố Lệ Vũ vẫn yên lặng như cũ, trên mặt cũng không có biểu tình gì, khiến người ta không thể nào đoán ra suy nghĩ của hắn.

"Chúng ta sắp xếp lại các manh mối một lượt đi. Đầu tiên, nếu là vì tiền chuộc, gia đình An Lan chỉ là một gia đình trung lưu bình thường, khả năng đòi tiền chuộc từ ba mẹ cậu ấy không lớn, trừ phi là muốn chúng ta đưa tiền chuộc. Chẳng lẽ bọn chúng chắc chắn chúng ta sẽ bằng lòng giao ra một khoản tiền lớn chỉ vì một người bạn cùng lớp hay sao?"

"Nếu mục tiêu là muốn chúng ta giao tiền chuộc cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với ba nhà họ Cố, Hứa,Tiêu. Cho dù có phải đào sâu ba thước đất, thế lực của ba gia tộc cũng phải tìm ra cái kẻ cần tiền không cần mạng kia. Huống hồ các gia tộc Alpha đều có quy định bất thành văn, đó là trừ phi gia tộc chỉ còn lại một người thừa kế duy nhất, bằng không sẽ không giao tiền chuộc. Cho nên khả năng bắt cóc An Lan để moi tiền chúng ta cũng có thể loại trừ." Tiêu Thần ném chiếc cốc giấy đã bị bóp đến biến hình lên mặt bàn.

"Khả năng thứ hai chính là Tiêu Uẩn." Hứa Tinh Nhiên nghiêng mặt, nhìn về phía Tiêu Thần.

"Đóa bạch liên bông thanh thuần trong trắng, không nhiễm bụi trần kia?" Tiêu Thần cười lạnh, hai hàng lông mày nhíu chặt, "Nếu là nó, chắc hẳn sẽ không tự mình động thủ, mà là để thằng ngu Tiêu Nam kia làm thay mình. Chỉ có điều...... Nếu là Tiêu Uẩn thì mục tiêu của nó phải là tôi mới đúng? Thuê người giết chết tôi, sau đó mới có thể moi tim ghép tạng. Nó tìm người bắt An Lan để làm gì chứ? Hẳn là không phải nó."

Hứa Tinh Nhiên lắc lắc đầu: "Cậu quá coi thường Tiêu Uẩn rồi. Nếu chỉ là vì sống sót, anh ta hoàn toàn không cần mơ ước trái tim cậu, bởi vì cho dù thế nào cậu cũng là cốt nhục Tiêu gia. Anh ta cố chấp với trái tim cậu như vậy, chính là vì có thể làm chủ Tiêu gia."

Ở trong lòng Tiêu Uẩn, gã chính là người thừa kế chính quy của Tiêu gia. Theo đạo lý thì Hứa Tinh Nhiên cùng với Cố Lệ Vũ đều phải tạo quan hệ tốt với gã, như vậy mới có thể trải đường cho các mối hợp tác của ba nhà ngày sau.

Nhưng trong buổi triển lãm tranh của Cố Vân Dật, Hứa Tinh Nhiên và Cố Lệ Vũ lại đứng về phía Tiêu Thần, điều này khiến cho Tiêu Uẩn cảm giác được nguy cơ.

Cố Lệ Vũ vẫn luôn im lặng, rốt cuộc cũng mở miệng: "Nếu chuyện này là kế hoạch của Tiêu Uẩn, thì mục đích của anh ta rất đơn giản, muốn lợi dụng An Lan để phá vỡ mối quan hệ của ba người chúng ta."

"Tại sao lại muốn lợi dụng An Lan?" Tiêu Thần buồn cười, nhún nhún vai, "Chẳng lẽ Tiêu Uẩn không phải mắc bệnh tim, mà là đầu óc có vấn đề?"

Hứa Tinh Nhiên cười lạnh, ánh mắt toát lên sự trào phúng, "Đầu óc anh ta không chỉ không có bệnh, mà còn rất thông minh. Nhưng anh ta đã tính sai một chuyện -- đó là An Lan không phải Omega."

"Ngoại trừ Tiêu Uẩn, chúng ta đều đã bỏ qua một khả năng khác."

Cố Lệ Vũ vừa dứt lời, Hứa Tinh Nhiên và Tiêu Thần đều đồng thời nhìn qua.

"Khả năng gì?"

"Eve"s Apple." Cố Lệ Vũ trả lời.

Trong giây phút nghe được đáp án kia, hai người Hứa Tinh Nhiên và Tiêu Thần đều ngây ngẩn cả người.

Thật lâu sau, Hứa Tinh Nhiên mới mở miệng hỏi: "Viện nghiên cứu dược phẩm của Cố Thanh Xuyên không phải vẫn luôn hợp tác với phía cảnh sát, đặt trọng tâm ở việc phân tích nghiên cứu Eve"s Apple sao? Có phải Eve"s Apple đã cấu thành thế hệ thứ ba, thứ tư rồi không?"

"Đối với nhóm phát minh và nghiên cứu Eve"s Apple mà nói, An Lan chính là một hàng mẫu hiếm gặp."

Cố Lệ Vũ nói xong bèn đứng dậy.

"Cậu đi đâu thế?" Hứa Tinh Nhiên hỏi.

"Liên lạc với Cố Thanh Xuyên."

Cố Lệ Vũ vừa đi khỏi, Hứa Tinh Nhiên đã nặng nề mà thở dài một hơi.

"Nếu thật sự có liên quan đến Eve"s Apple, vậy thì còn phiền toái hơn cả Tiêu Uẩn rồi." Tiêu Thần dùng sức xoa xoa hai mắt mình.

"Đúng vậy. Đến giờ phút này, bất kể là cảnh sát hay là ủy ban quản lý Alpha, đều không hiểu biết gì về tổ chức nghiên cứu và phát minh Ave"s Apple cả."

Chẳng biết đã qua bao lâu, cổ họng An Lan khô khốc, cậu chậm rãi tỉnh lại, thế nhưng đầu óc vẫn còn ong ong.

Trước mặt là một mảnh đen kịt, An Lan vẫn còn đang choáng váng, mãi một lúc sau, cậu rốt cuộc cũng dần tỉnh táo lại.

Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Tại sao mình lại không nhìn thấy gì?

Cậu cố gắng di chuyển, mới phát hiện hai tay mình bị trói chặt trên tay vịn của ghế, mà không nhìn thấy gì là do đôi mắt đang bị bịt vải đen, từ khe hở bên dưới lớp vải lộ ra một tia sáng mỏng manh.

Ký ức chầm chầm ùa về, cuối cùng cậu cũng nhớ ra bản thân bị chụp thuốc mê ở trong nhà vệ sinh của siêu thị.

Trong lòng giật thót, cảm giác sợ hãi từ từ dâng lên.

Hai mắt không nhìn thấy gì, hai tay còn bị trói chặt, khiến cậu không thể nhận biết về trạng thái và hoàn cảnh hiện tại của mình, thậm chí còn không biết bản thân đã bị bắt đi bao lâu.

Đúng rồi, còn mấy người Hứa Tinh Nhiên nữa! Thấy mình mãi chưa về, bọn họ nhất định sẽ chạy đi tìm, có khi bây giờ đã báo cảnh sát rồi ấy chứ.

Nhưng vấn đề hiện tại là, kẻ bắt cậu đi, rốt cuộc có mục đích gì?

Cái loại kịch bản chỉ có trong phim ảnh này vậy mà lại xảy ra trên người cậu, nhưng mấu chốt là cậu không hay xem mấy bộ phim kiểu đó, bằng không cũng đã học được cách ứng phó trong các tình huống nguy cấp của nhân vật chính rồi.

Không thể trông cậy bọn bắt cóc sẽ nói cho mình các tin tức quan trọng, bởi vì biết càng nhiều sẽ chết càng mau.

An Lan, mày phải bình tĩnh lại.

Cho dù không nhìn thấy gì, thì mày vẫn có thể nghe, có thể ngửi mà.

Đừng quên, mày là một Alpha, mày sở hữu ngũ giác nhạy bén của Alpha.

An Lan hít một hơi thật sâu, trái tim hoảng loạn dần dần bĩnh tĩnh lại.

Cậu tập trung tin thần, cẩn thận mà cảm nhận mọi thứ xung quanh.

Cậu xoay cổ tay, sờ sờ tay vịn của chếc ghế, đây không phải là ghế dựa thông thường, trên tay vịn được bọc một lớp da, có thể là da nhân tạo, loại ghế này thường được dùng ở văn phòng làm việc.

Nếu bọn bắt cóc chỉ vì tiền, sẽ tùy tiện ném cậu ở kho hàng nào đó, cần gì không tốn công phí sức tìm ghế cho cậu ngồi chứ.

Nếu như hai chân không bị trói, An Lan thậm chí còn có thể nâng cả ghế mà đứng dậy, nhưng vấn đề là cổ chân cậu đã bị cột chặt vào hai bên chân ghế.

Cậu thử giật giật chân, phát hiện dây trói cũng không phải là dây thừng bình thường. Loại chất liệu này...... mang tới một cảm giác rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không thể nghĩ ra......

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu An Lan, lần trước ở bệnh viện, Cố Lệ Vũ đã đưa cậu đến phòng cách ly chuyên dụng của Alpha. Ở trên giường trong phòng cũng có loại dây trói như vậy, nhằm mục đích khống chế Alpha đã đánh mất lý trí nhưng sẽ không làm họ bị thương.

An Lan hít sâu một hơi, chẳng lẽ...... Cậu đã bị nhốt trong một nơi giống như bệnh viện ư?

Làm sao có thể?

An Lan cẩn thận phân biệt từng mùi hương trong không khí, nếu là bệnh viện, nhất định sẽ có mùi cồn và thuốc khử trùng.

Nhưng ngửi một hồi lâu, cậu phát hiện căn phòng này vô cùng đặt biệt, đặc biệt đến mức ngoại trừ hương vị của chính mình, thì không có bất cứ mùi hương nào khác!

Sao có thể, chẳng lẽ khứu giác của cậu mất rồi?

Mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống.

Đúng lúc này, phía trước cậu bỗng nhiên truyền tới một giọng nói.

"An Lan, tỉnh rồi à?"

Cả người An Lan lập tức trở nên căng thẳng, thanh âm kia được phát ra từ một thiết bị điện tử chứ không phải con người. Cậu hoài nghi trước mặt mình đang đặt camera theo dõi hoặc là máy tính gì đó.

An Lan không kích động truy hỏi đối phương mình đang ở đâu, hay mục đích của bọn chúng là gì, bởi vì cậu biết, nếu đối phương đã muốn tiết lộ, cho dù mình không hỏi, thì đối phương vẫn nói. Nếu cậu sợ hãi hoảng loạn, người nọ nhất định sẽ có cảm giác thành tựu. Còn nếu biểu hiện thực bình tĩnh, đối phương chắc chắn sẽ phá vỡ sự bình tĩnh này mà nắm lấy quyền khống chế, đồng thời tin tức sẽ được tiết lộ càng nhiều.

"Sao không nói lời nào?" Trong giọng nói của người nọ pha chút ý cười, thậm chí còn có chút tò mò đối với sự bình tĩnh của An Lan.

"Tôi muốn uống nước." An Lan nói.

Cậu biết đối phương sẽ không bỏ bất cứ thứ gì vào trong nước, bởi vì nếu muốn thì đã làm từ lúc cậu còn hôn mê rồi.

"Khát nước là phản ứng rất bình thường, chờ một chút."

Hiện tại An Lan đang bị trói, muốn uống nước nhất định phải có người hỗ trợ.

Chỉ cần là con người, ắt sẽ có mùo hương, An Lan lại thu được thêm một manh mối nữa.

Quả nhiên, cửa mở, có người đi đến gần.

Bước chân người này rất vững vàng, An Lan có thể tưởng tượng ra vóc dáng và thể trọng của hắn ta, nếu cậu đoán không sai, người này rất cao lớn, hẳn là một Alpha.Nhưng trên người đối phương không có bất cứ mùi hương nào, dung dịch khử trùng, thuốc, đồ ăn, dầu gội, nước giặt quần áo,...hết thảy đều không có.

An Lan hoài nghi đối phương đã dùng phương pháp nào đó để phong bế khứu giác của cậu.

"Pặc" một tiếng, là tiếng nắp chai bị vặn mở.

An Lan thoáng cúi đầu, người kia cũng hơi ngồi xổm xuống, đưa miệng chai tới bên môi An Lan.

An Lan bỗng nhiên ý thức được, nếu đối phương là Alpha, nhất định sẽ có tin tức tố, cho dù hắn ta đã sử dụng thuốc ngăn chặn. Chỉ cần bản thân tập trung cao độ, thì ngay cả một chút tin tức tố mỏng manh mà Cố Lệ Vũ vô tình rò rỉ ra, cậu cũng đều có thể ngửi thấy. An Lan không tin trên đời này có loại thuốc ngăn chặn nào còn lợi hại hơn cả năng lực kiểm soát của Cố Lệ Vũ.

Cậu thò mặt về phía trước, thời điểm ngậm lấy miệng chai thì yên lặng hít một hơi thật sâu.