Rượu Mừng Hoá Người Dưng

Chương 2: Gọi chồng là chú



Dáng vẻ đó khiến Lâm Quân Hạo mỉm môi cười hài lòng.

"Tú Nhi, không trêu em nữa! Em có thế đi cùng anh được chứ?"

"Đi...?" Cẩm Tú Nhi ngơ ra vài giây.

Lâm Quân Hạo không chờ cô nghĩ xong đã kéo lên xe thắt dây an toàn, tỉ mỉ từng động tác, khiến tim cô đập loạn nhịp. Đây là lần đầu tiên cô được crush quan tâm.

"Mình đi đâu?" Cẩm Tú Nhi khẽ hỏi người đàn ông đang lái xe.

Lâm Quân Hạo quay lại mỉm cười ôn nhu: "Đến nơi chỉ có hai ta!"

Nơi chỉ có hai ta ư? Cẩm Tú Nhi kinh ngạc tự hỏi, rồi lén nhìn cử chỉ nam nhân này. Đã lâu từ khi tốt nghiệp cấp 3, bọn họ đã không gặp lại nhau lần nào, mà cô cũng đâu có cách thức liên lạc với một thiếu gia nhà giàu như Lâm Quân Hạo.

Họ học chung từ cấp 1 lên tới cấp 3, mối tình đơn phương thầm lặng Cẩm Tú Nhi nhút nhát đâu dám nói. Lâm Quân Hạo như một ngôi sao trên trời cao toả sáng, còn cô chỉ là hạt cát dưới đáy biển thì sao mà dám thổ lộ.

"Lâm thiếu, xin chào ngài." Đoàn người mặc âu phục trắng cung kính chào họ, cô nhìn qua Lâm Quân Hạo cạnh mình, đôi mắt anh ta chứa hồ băng lạnh, rồi nhìn cơ người độ sộ của toà nhà theo phong cách Châu Âu.

Đó giờ biệt thự thì cô thấy nhiều, nhưng những toà nhà to lớn thường sẽ là trung tâm mua sắm hay tập đoàn công ty mẹ. Còn đây là nơi ở thì quá trời kinh khủng rồi. Người hầu mà đứng khắp ngỏ ngách toà nhà, cô hoang mang thật sự.

Lâm Quân Hạo thấy nữ nhân kinh hồn, trong lòng có chút thích thú, anh nói khẽ vào tai cô:

"Đây là nhà anh!" kèm theo nụ cười mỉm chi.

Cẩm Tú Nhi chưa đủ sốc sao? thế còn giới thiệu là nhà mình, rõ ràng muốn chọc cô đây mà.

"Dạ!" Trước mặt người mình thích, cô không thể tỏ ra thiếu thục nữ, điều đó sẽ không tạo được ấn tượng tốt trong lòng Lâm Quân Hạo.

"Nhị thiếu, Đại thiếu gia đang đợi người ở trong!" Một người phụ nữ lớn tuổi cúi người nói khẽ vào tai Lâm Quân Hạo, cô nhìn cách ăn mặc đoán chắc người này là bão mẫu hay quản gia của học trưởng.

Lâm Quân Hạo gật gật, vỗ vai người phụ nữ rất triều mến, bà ấy lui ra, nhưng những cử chỉ đó khiến Cẩm Tú Nhi cảm mến Lâm Quân Hạo nhiều hơn.

"Quân Hạo, em có biết Trác Phi đợi em lâu lắm rồi không?"

Một người đàn ông bậm trợn, tuổi chắc chỉ hơn Lâm Quân Đình vài con số, đó là theo nhận xét của Cẩm Tú Nhi.

Người đàn ông tiến đến quát tháo Lâm Quân Hạo, lúc này Lâm Quân Hạo liếc thấy Trác Phi đang ngồi ở sofa, trong ánh mắt nữ nhân đầy oán trách, anh ta liền đan tay Cẩm Tú Nhi dõng dạt tuyên bố:

"Cô ấy là bạn gái em!"

Hả? Cẩm Tú Nhi há hốc miệng, đôi mắt trợn tròn, cái quái gì đang xảy ra vậy? Hôm qua tự dưng có chồng ngang xương, hôm nay lại bị crush nhận bừa là bạn gái, không phải cô đang nằm mơ chứ, lúc thì không có ai, lúc thì lại có cả hai, nhưng kiểu này có vẻ nguy hiểm, nếu trở về thời xưa chắc bị bôi vôi tròng lồng heo dìm xuông sông rồi.

Cô muốn phản bát liền bị bàn tay nam nhân siết chặt, ánh mắt truyền lệnh vào xâm nhập đôi mắt cô, trong thoáng giây cô như bị thai túng tâm lý, im phắt hớn cún con nghe lời chủ.

Người đàn ông lại lớn tiếng: "Quân Hạo, đừng có đùa giỡn."

"Em không đùa!" Lâm Quân Hạo ôm Cẩm Tú Nhi cốt yếu muốn Trác Phi nhận rõ mình là người thừa mà rút lui.

Trác Phi nghiến răng bước đến tát vào mặt Cẩm Tú Nhi, đồng thời mắng mỏ: "Tiện nhân!!"

Cẩm Tú Nhi thầm nghĩ có phải cô gái này bị lậm phim cổ trang không? thốt ra hai từ cổ xưa thế, mà cô quên mất cơn đau ở gò má.

"Cô đừng có ồn!" Lâm Quân Hạo liếc ả một cái rồi xoay người mang Cẩm Tú Nhi rời khỏi...

Đến một quán nước nhỏ hai người vừa ngồi xuống bàn, chớ Cẩm Tú Nhi cảm giác lạnh sống lưng, dường như có ai đó nhìn mình, xoay người ngó xung quanh lại không thấy ai.

Lâm Quân Hạo cũng nhìn theo, thấy một bóng dáng người đàn ông rất quen, trong lòng anh dấy lên nghi hoặc. Quái lạ tại sao anh ta lại đến đây? Chả phải không thích quán nước rẻ tiền sao?

Cẩm Tú Nhi thấy Lâm Quân Hạo ngây người một lúc, liền khều vai anh.

"Về đi, em thấy có điềm!"

"Hả?" Lâm Quân Hạo kinh ngạc chưa kịp hỏi thêm thì Cẩm Thú Nhi như cô bé lọ lem bỏ chạy gấp rút. Anh chạy theo đưa cô về, không ngờ cô lại bảo anh chở về ngồi biệt thự riêng của Trác Quân Đình, cô nhờ anh bỏ xuống cách nơi xa hoa đó. Anh ngồi trong xe hạ kính xuống thấy rõ ràng Cẩm Tú Nhi bước cào cổng chính kia.

Cẩm Tú Nhi thì sợ Lâm Quân Hạo biết cô ở ngôi biệt thự này, nên dối anh ra và nhờ thả xuống sân banh gần đây, chắc cô không biết Lâm Quân Hạo chưa về, mà đang dõi theo cô...

Cẩm Tú Nhi vào đến phòng khách thấy tất cả vệ sĩ áo đen lần người hầu điều quỳ dưới sàn. Người đàn ông cao quý kia tựa sofa, mỉm cười rất chi nhẹ nhàng đến nỗi da gà cô nổi lên luôn.

"Vợ yêu! Đi chơi vui không?"

Ôi chúa ơi, không phải anh ta biết chuyện mình gặp trai chứ? Cẩm Tú Nhi liếc xung quanh thấy có rổ trái cây trên bàn cùng con dao thái, ánh mắt loé lên sáng kiến.

Trác Quân Đình nhìn thấy tròn mắt kinh ngạc, xen hoang mang, rút chân cuộn người trên sofa, hớt hãi hỏi: "Vợ muốn làm gì?"

Đám người quỳ dưới sàn, ai cũng ráng nhịn cười. Còn Cẩm Tú Nhi cũng hoá ngốc. Chuyện gì vậy? Bộ tưởng tượng mình đâm anh ta hả?

Cô chột lấy quả táo, ngồi xuống cạnh hắn gọn vỏ, vừa cười nói:

"Chú... ăn trái cây đi... Cháu chơi vui lắm!"

Trác Quân Đình nhăn chặt mày chỉnh lại cà vạt, chỉnh đốn uy quyền của bản thân, trừng mắt nhìn đám thuột hạ:

"Cút hết đi!"

Họ cuốn cuồng lui ra. Trác Quân Đình bắt đầu tính sổ với cô vợ 5 lần 7 lượt gọi hắn là chú. Hắn suy xét bản thân khá đẹp trai, chỉ là tuổi hơi lớn thôi mà, đã là vợ chồng sao lại coi trọng tuổi tác đến thế.

"Vợ có vẻ chê chồng già à?"

"Chẳng lẽ sai!"

Cầm Tú Nhi không cần suy nghĩ đáp ngay, không kiên nễ làm ông chú tức xịt khói.

"Em...!" Hắn gằng giọng tức tối, vươn tay xém tát cô gái, nhưng khuôn mặt ngây thơ làm hắn ngẩn ngơ, bàn tay vô thức dừng trên không trung.

Trác Quân Đình trước giờ không đánh phụ nữ, và gần như hắn không có ý định đánh con gái chân yếu tay mềm, hắn nghĩ nữ nhân là để nâng niu chứ không phải vùi dập.

"Thôi được rồi, cháu lên lầu nghĩ đi!" Trác Quân Đình thoáng buồn phất tay bảo Cẩm Tú Nhi rời đi, đôi hàng mi nam nhân rũ xuống u sầu.

Cẩm Tú Nhi giật mình, chuyện gì vậy? Sao anh ta? Cô vừa lên lầu vừa nhìn xuống, cảm thâý bản bản thân hơi quá đáng.

Nửa đêm giật mình dậy Cẩm Tú Nhi la làng, khi thây mình nằm trong lòng Trác Quân Đình.

"Chú... Tại sao lại ngủ ở đây?"

Trác Quân Đình mỉm cười: "Chú thích ôm cháu ngủ, bộ có ý kiến sao?

Cẩm Tú Nhi bĩu môi: "Đương nhiên!"

Trác Quân Đình cau mày, kéo nữ nhân dán vào cơ thể ấm nóng của mình: "Sao hả? Có cảm giác gì?"

"Nóng!" Cẩm Tú Nhi buột miệng phán một chữ thật lòng, khiến hắn cạn lời, vả trán tỏ ra bất lực.