Rượu Mừng Hoá Người Dưng

Chương 3: Bị hai nữ nhân tính kế



"Nóng!" Cẩm Tú Nhi buột miệng phán một chữ thật lòng, khiến hắn cạn lời, vả trán tỏ ra bất lực.

Trác Quân Đình thấy nữ nhân này khá dễ thương, tuy nhiên hắn bỗng cau mày, nghĩ ngợi tại sao Hạ Vy lại bỏ rơi hắn, luận về mọi mặt tiền tài danh vọng hắn không thua ai cơ mà.

Cẩm Tú Nhi thấy nam nhân lơ đễnh liền đẩy ram nhảy phốc khỏi giường chay khỏi phòng, để lại vấn vương trong lòng Trác Quân Đình.

[....]

Vài tháng sau...

Bình minh, đệ nhất Trung Quốc.

Khung cảnh bãi biển Hàm Dương.

Trác Quân Đình đang ngồi ở quán nước trên bờ biển, mãi mê bàn bạc hợp đồng với đối tác, bỗng hắn thấy cô vợ nhỏ đang dạo dọc bờ biển vui cười với Lâm Quân Hạo, hắn nghiến răng, dộng bàn một cái rầm.

Nữ thư ký bên phía đối tác nhắc nhở: "Trác tổng..." chưa nói hết ý thì Trác Quân Đình đã tiến gần đến đôi tình nhân kia, cô ta đành thu lời lại. Tổng giám đốc của cô cũng phất tay tỏ ý thu lời lại.

Lâm Quân Viễn là một tổng tài lạnh lùng, 20 tuổi đã kế thừa sự nghiệp của cha, là một cậu ấm lớn lên luôn có người dọn đường sẵn. Anh ta đứng dậy mỉm môi một cái rồi xoay lưng rời đi, thư ký chạy theo muốn hụt hơi, cô ta thầm cảm thán nam nhân chân dài, bước thôi cũng khiến cô dí không kịp.

Trên bãi biển, Trác Quân Đình đứng xa quan sát và nghe cuộc hội thoại, biết ra tên Lâm Quân Hạo quen vợ hắn từ thời đi học, hèn gì chiều hôm đó hắn thấy Lâm Quân Hạo đưa nữ nhân của hắn vào quán nước.

Kể lại:

Hôm Lâm Quân Hạo đưa Cẩm Tú Nhi về nhà ra mắt, rồi ra quán nước tán gẫu Trác Quân Đình điều thấy, do hắn về nhà lấy tài liệu, đậu xe đằng xa khi thấy vợ mới cưới nói chuyện với tên Lâm Quân Hạo, từ đó hắn theo dõi tới biệt thự Lâm gia, đậu xe đợi hơn một tiếng đồng hồ, thấy hai người đến quán nước, hắn vừa ngồi xuống bàn gần đôi trai gái để quan sát, thì chợt có tin nhắn từ thư ký, hắn quay lưng đi thì đúng lúc Lâm Quân Hạo thấy bóng lưng của hắn.

Hiện tại

"Giỏi lắm! Lâm Quân Hạo, anh chờ xem tôi xử lý anh!"

Biểu cảm khó chịu của Trác Quân Đình đã lọt vào ống nhòm trên tầng cao của một khách sạn, khoé miệng người đàn ông cong lên nụ cười gian xảo.

"Tổng giám đốc... Cà phê của người!"

Mạn Hy thư ký của Lâm Quân Viễn bước vào đặt cốc cà phê trên bàn, rồi hướng mắt xuống bãi biển thấy khung cảnh chuyện tình bùng binh.

"Ra ngoài!" Lâm Quân Viễn xua tay ra dấu, thư ký vừa rời khỏi, anh liền gọi điện thoại cho Trác Phi.

[...]

Phía bên này Trác Phi đang đi shopping với lũ bạn, nghe điện thoại reo, ả dừng chân lại báo đám bạn ra xe trước, rồi nhanh chóng bắt máy.

"Em nghe!"

[Em đang ở đâu đấy!]

"Dạ! Có gì không anh hai?"

[Quân Hạo nó đang ở biển Hàm Dương, người con gái là chị dâu của em đấy!]

Trác Phi nghe xong muốn ngã ngửa. Chị dâu ư? Không phải anh hai mình cưới chi Hạ Vy sao?

Kết thúc cuộc gọi, Trác Phi tức tốc sang nhà anh trai chờ đợi. Ả ta muốn xác định rõ có phải là thật không, cốt yếu muốn biết có phải Lâm Quân Hạo kiếm cớ thoái hôn.

Quả nhiên đến tối muộn Trác Quân Đình về nhà cùng cô vợ mới cưới, thấy Trác Phi chạy ra mở cổng, hắn kinh ngạc hỏi:

"Em làm gì ở đây?"

"Em...?" Cẩm Tú Nhi nhìn hắn rồi quét mắt qua cô gái trông quen mặt này, rồi cô lục lại ký ức, thì đây chả phải là cô gái bị Lâm Quân Hạo ghẻ lạnh sao? Vậy tạo sao lại xuất hiện ở nhà của Trác Quân Đình.

"Cháu nhìn chú làm gì?" Trác Quân Đình nhìn bằng đôi mắt lạnh lẽo, lời lẽ đanh thép.

Cẩm Tú Nhi lùi về sau, biểu môi tỏ ý vô vị. Làm như anh giỏi lắm vậy?

Trác Quân Đình kéo cô gái ra ngoài sân nói chuyện, cô nhìn theo ra sân, vẫn là không nghe được họ nói gì? Tức mình phi thẳng lên lầu tắm rửa, cửa cũng quên đóng, lúc quấn khăn quay ra la làng:

"Á!!!" Cô chỉ ngón trỏ vào Trác Quân Đình đang đứng tựa cửa phòng, nhảnh nha nâng điếu thuốc rít một hơi, phả ra một làng khói trắng. Hắn quét mắt nhìn thân thể trắng ngần của Cẩm Tú Nhi, người hắn như nóng dần lên, nuốt nước bọt thèm thuồng.

Cẩm Tú Nhi bình tĩnh cảm nhận được sự nguy hiểm, theo bản năng hai tay che ngực, liếc mắt cảnh cáo hắn.

"Anh không được tới đây!" Cô lùi một bước hắn lướt thêm nửa đoạn, sự hoản loạn bủa vây trong tâm tri cô. Nguy rồi anh ta muốn làm chuyện đó * sao?

Trác Quân Đình nhếch mép, nở một nụ cười tà mị, ghị cô vợ ngã vào ngực mình, hắn cảm nhận được nhịp tim, hồi hợp tới đứt quãng của cô vợ nhỏ.

Không phải sợ mình thiệt chứ? Trác Quân Đình hướng mặt xuống dưới ngực mình, quan sát thấy nữ nhân run rẩy, hoảng hốt bỏ ra.

"Bình thường mạnh miệng lắm mà... Làm gì run như cầy sấy vậy?"

"Anh...!"

"Há... Sao không gọi chú nữa?" Trác Quân Đình cố tình bắt bẻ, làm cô vợ nhạy cảm đỏ mặt.

Cẩm Tú Nhi không thèm đáp lời, ôm cục tức, lấy quần áo thay vào cho an toàn.

Hắn ngồi ở giường quan sát điệu bộ lúng túng như gà mắc thóc, rồi dịch ánh qua sát khuôn mặt xinh xắn.

Hắn phải công nhận là cô gái này khá là xinh, thay vì kiềm chế dục vọng của mình, chi bằng cứ để cô ta trở người phụ nữ làm ấm giường của hắn, chờ hắn thoả mãn chán rồi ly dị cũng chả muộn.

Cũng không phải vấn đề nan giải. Huống hồ cuộc hôn nhân này cũng không có tình yêu, điều mà trong hôn nhân rất cần để dung hoà hai con người xa lạ.

"Chúng ta có thể bàn bạc không?"

"Hử?"

Cẩm Tú Nhi muốn thương lượng tạo ra bản hợp đồng bảo vệ thân thể mình, nhưng khi nói ra đã khiến Trác Quân Đình tròn mắt kinh ngạc vô thức hỏi lại.

Cô nhìn ngó xung quanh thấy không ai làm phiền liền kéo ghế mây, ngồi đối diện hắn, kề miệng gần tai hắn nói nhỏ: "Chúng ta làm bản hợp đồng được không?"

"Hợp đồng?" Hắn trợn trắng cặp mắt, tức giận, trong lòng thầm nghĩ thân là một đại tổng tài, mà tận hai lần bị cả hai nữ nhân tính kế, kể ra do số hắn xui xẻo hay không thể may mắn trong chuyện tình cảm.

- "Reng reng."

Điện thoại hắn reo, và đầu giây bên kia là giọng của thuộc hạ thân cận của cha hắn.

[ Đại thiếu gia, biệt thự cháy… Lão… lão gia không qua khỏi.]

Trác Quân Đình lập tức chạy ngay đến nhà cha mình, băng ka đã mang thi thể cháy xém của cha hắn ra khỏi đám cháy, quay qua thấy cha của vợ hờ đang khụy trước biệt thự cháy, trên tay còn đang cầm con dao máu me, nhớ đến hình ảnh ngực cha hắn máu đỏ đang chảy.

‘’Là ông giết cha của tôi!!!’’ Hắn đau lòng xen phẫn nộ, buông lời trách vấn.

Cẩm Từ im lặng, khóe mi ông không ngừng rơi lệ, cục diện hiện tại, ông có giải thích chắc con rể cũng không tin ông, huống chi sự việc này đã được dàn dựng có chủ đích, để bảo vệ con gái, ông chọn không hé miệng…