Rượu Mừng Hoá Người Dưng

Chương 4: Thay đổi cách cư xử



Cẩm Từ im lặng, khóe mi ông không ngừng rơi lệ, cục diện hiện tại, ông có giải thích chắc con rể cũng không tin ông, huống chi sự việc này đã được dàn dựng có chủ đích, để bảo vệ con gái, ông chọn không hé miệng…

Sáng hôm sau hắn cho người đưa Cẩm Tú Nhi đến công ty của hắn. Cẩm Tú Nhi đứng trước toà nhà cao tầng nguy nga trán lệ không đổi ngạc nhiên, kiến trúc này độc quyền quá, gần như dát vàng cả toà nhà.

Thư ký đưa Cẩm Tú Nhi đến phòng chủ tịch. Cô kinh ngạc nhìn biển phòng. Lẽ nào anh ta...?

- "Cạch."

Cửa được anh trợ lý mở ra, trước mặt cô là một chàng chắc trạc tuổi cô, Cô lịch sự cúi chào. Anh ta bối rối đỡ cô thẳng người.

" Vợ chủ tịch, không cần phải chào tôi!"

"' Vợ chủ tịch..."" Cẩm Tú Nhi choáng váng, không lẽ cô đoán đúng, chủ tịch là...

- "Bộp."

"Cô ký đi!"

Trác Quân Đình lạnh lùng ném xấp giấy A4 lên bàn. Cẩm Tú Nhi lập tức cẩm xem, chính là bản hợp đồng hôn nhân, điều khiến cô sốc trong bản hợp đồng.

[Không được yêu Trác Quân Đình. Hợp đồng có hiệu lực đến khi Hạ Vy trở về.]

"Điều này?" Cẩm Tú Nhi chỉ vào hạng mục đó, hỏi đối phương đang tập trung đọc tài liệu dự án bất động sản. Giờ cô mới biết Tập Đoàn Trác Thị này thiên về lĩnh vực Bất Động Sản, nhưng rồi cô phải sửa ngay ý nghĩ đó, bởi Trác Quân Đình vò nát nó ném vào sọt rác.

Trên bàn là tài liệu về mãn thời trang.

Hắn ngẩn lên nhìn cô, trầm giọng u ám:

"Ký đi! Điều mà cô muốn đấy!"

"Nhưng... điều khoảng..." Cô ngập ngừng chỉ lại mục không được có tình cảm với hắn, và thời hạn hợp đồng phụ thuộc vào cô dâu thật trở về.

"Sao hả? Không lẽ cô muốn làm bà chủ tịch thật luôn!" Trác Quân Đình nâng cằm cô cười khinh bỉ.

Mình nghĩ không sai, lý do cha cô ta chấp nhận gả cô ta cho mình. Hắn liếc vào sọt rác, một gốc hợp đồng bất động sản nhàu nát còn lồi lên.

"Tôi không có ý đó!... Ý..."

"Ký đi!" Trác Quân Đình gõ vào vị trí bên B. Trước luồng khí thô bạo đó, Cô đành phải ký vào. Dù ý định ban đầu của cô chỉ là muốn giữ gìn trinh tiết sau khi ly hôn, bởi cô không có tình cảm với Trác Quân Đình, cuộc hôn nhân vốn không bắt đầu bằng tình yêu, thì sớm muộn gì cũng tan vỡ.

Thật ra, cha Cẩm Tú Nhi đêm tân hôn đã gọi cho cô, yêu cầu cô phải chấp nhận hầu hạ Trác Quân Đình, và tuyệt đối không được trở về nhà tìm ông.

Cẩm Tú Nhi thật sự không hiểu cha rất thương mình, thế tại sao lại gả bán cô thế này, còn cấm cô tuyệt đối không được về nhà.

Hắn vỗ tay, nở nụ cười lạnh ngắt, nghiêng người nhìn chữ ký [Cam Nhi].

"Giỏi... Rất có khí chất làm vợ tôi!"

Rất nhanh hắn xoay người ngồi tựa ghế tổng nhìn từ đôi chân nhỏ nhắn đến thân hình thanh mảnh, đáy mắt ánh lên tia thâm thúy.

"Được rồi, cô có thể dọn sang phòng riêng."

"Thật sao?" Cẩm Tú Nhi tiến đến tròn mắt nhìn vào con ngươi đen tuyền của nam nhân anh tuấn, tuy là ngoài miệng cô chê hắn già, nhưng trong tâm không ngừng khen hắn quá trẻ, lại còn rất đẹp trai.

"Tôi không đùa!" Dứt lời hắn ném bản hợp đồng vào học tủ, rồi cầm tài liệu dự án rời khỏi phòng, trong tâm thế không vui.

Cẩm Tú Nhi, ngày tháng sau này cô hãy từ từ tận hưởng.

Lúc này Lâm Quân Hạo bước vào, giật mình trông thấy Cẩm Tú Nhi, trong lòng không khỏi tự hỏi. Tại sao 2 lần gặp lại Tú Nhi, điều là địa điểm có Trác Quân Đình.

Trác Quân Đình quay người lại ôm Cẩm Tú Nhi vào lòng.

Lâm Quân Hạo hiểu ra mục đích hôm nay hắn ta cho trợ lý mời anh đến đây, hoá ra là muốn cho anh thấy cảnh vợ chồng ân ái.

"Khốn kiếp anh bỏ ra!"

- "Chát."

Cẩm Tú Nhi chống đẩy ngực nam nhân, vung tay tát vào mặt tên chồng thô bạo hôn muốn rách môi của cô.

Cẩm Tú Nhi ái ngại chạy khỏi phòng, giờ chỉ còn hai nam nhân dùng ánh mắt lửa nhìn nhau.

"Lâm Quân Hạo, cô ta là vợ của tôi, rõ chưa?"

Đối phương không đáp lời, mà lạnh lùng xoay lưng muốn rời đi, có phải đây là tận cùng của sự khinh bỉ.

Trác Quân Đình vọt lên chặn người lại:

"Lâm Quân Hạo, anh...!"

"Tôi làm sao?" Lâm Quân Hạo mặt lạnh như liếc xuống đôi tay đang siết chặt nắm đấm của đối phương, nhếch mép một cái...

Lâm Quân Hạo rời khỏi toà nhà Tập Đoàn Trác Thị, anh lội bộ một đoạn dài trên đường, giải toả tâm trạng. Cảnh tượng ôm ấm khi nãy cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu anh.

Anh dự định sau khi Cẩm Tú Nhi tốt nghiệp cấp 3 sẽ hỏi cưới, sau đó ủng hộ người anh yêu theo đuổi ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang. Một vợ hai con trọn vẹn hạnh phúc.

Nhưng không ngờ sau biến cố tại nạn giao thông, mẹ cô chết, cô cũng chuyển nhà, mãi đến khi anh tìm được nhà cô ở vùng ngoại ô, thì cha cô lại bảo cô sang nước ngoài học rồi.

Thật không ngờ, anh gặp lại cô trong hoàn cảnh trớ trêu này, mơ ước chung đôi lại tan tành vì Trác Quân Đình.

[....]

Đến tối Trác Quân Đình về nhà trong thực trạng say mềm, Trợ lí mang hắn ta lên phòng ngủ. Cẩm Tú Nhi nghe tiếng gõ cửa, mở ra thì giật mình. Cô không muốn cho Trác Quân Đình vào phòng.

"Anh đưa anh ta sang phòng kia giúp tôi được không?"

- "Ầm."

"Á!!" Trác Quân Đình bấu chặt cằm cô ép vào cửa, liếc mắt trợ lý. Tần Dương hiểu ý ra về.

Xe Tần Dương lăn bánh, cũng là lúc Trác Quân Đình ném thô bạo cô vợ lên giường, cô bò dậy thì bị thân hình trần vạm vỡ ép xuống nệm.

"Xin anh... Anh tha cho tôi!" Cô vừa nói vừa khóc, đôi bàn tay chống chọi cơ thể nặng kịch trên người mình. Hắn tàn nhẫn bẻ quặt cổ tay nữ nhân một cái rắc.

"Á!... Đau quá..." Cơn đau thấu truyền nao bộ, cô khóc không thành tiếng, lệ trào khoé mi.

Trác Quân Đình, lướt đôi tay ấm nóng vào trong áo con, so nắn hai quả đào mẩn cảm, khuôn mặt nữ nhân đỏ gấc, cơ thể như mềm nhũng.

Hắn quả thật khiến cơ thể cô không kìm được khoái cảm màng dạo đầu. Đầu lưỡi ẩm ướt của man nhân mơn trớn khắp người cô, vòng quanh hai quả đào tiên hồng hào, nút nhả đỉnh trái đào, rồi nhanh chóng miệng cô bị hằn chèn ép bằng đôi môi mềm mượt, trượt đầu lưỡi vào trong khoang miệng nhỏ khoáy đảo.

Lúc này mùi rượu nồng xộc vào mũi cô, có cả mùi thuốc lá, Cô buồn nôn, nét mặt tái xanh.

"Thả tôi ra... Tôi khó chịu quá!"

Hắn dừng tay khi thấy thần sắc như sấp chết của cô, lại còn thêm kiểu muốn nôn oẹ. Hắn dùng tay bóp chặt chiếc cổ nhỏ gầm giọng:

"Đừng giả vờ đáng thương trước mặt tôi." Dứt lời hắn xét toan quần áo của cô, mạnh bạo dùng cà vạt chèn miệng cô lại.

Anh ta bị ma nhập hả? Cẩm Tú Nhi ú ớ, hoang mang suy nghĩ, cô không hiểu sau đêm qua hắn không về nhà, sáng nay ký hợp đồng hôn nhân đã thấy hắn lạnh lẻo lạ thường. Tối đến lại bạo lực muốn chiếm đoạt cô thật sao?

Cô càng giẫy giụa bao nhiêu thân nam nhân chèn ép càng mạnh. Hắn như tảng đá đè bẹp cơ thể nhỏ nhắn.

"Cẩm Tú Nhi, cô đừng giả vờ thanh cao với tôi!!!"

Anh ta nói gì vậy? Mình... Cô thật sự kinh hồn sau câu nói cùng đôi mắt chứa 10 phần lạnh lẽo kia. Cô nhớ ra cuộc điện thoại hôm qua, khi đó sắc mặt Trác Quân Đình xị xuống, có vẻ rất sốc, và đã rời đi ngay.

Rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gỉ? Cô muốn hỏi hắn, nhưng miệng bị cà vạt cản trở, chỉ có thể lắc đầu van xin nam nhân hung hãn dừng tay.

Trác Quân Đình một lần nửa bóp cổ cô trầm giọng u ám: "Đã tính kế gả vào hào môn, thì phải biết tôi không phải dễ bị trêu đùa."

Trêu đùa sao? Cô chưa hề có ý muốn vào hào môn, càng không có ý bỡn cợt hắn, nếu có ý đó thì đã không thoả thuận hợp đồng rồi. Trác Quân Đình hiện tại làm cô vô cùng khiếp sợ.

"Ầy!" Hắn rít một tiếng sau vết cào trên lưng, đúng vậy Cẩm Tú Nhi phản kháng mãnh liệt, để lại vết tích đó.

- "Chát." Hắn tát mạnh vào mặt nữ nhân, cơn phẫn nộ dâng cao, vác nữ nhân ném vào bồn tắm xả nước lạnh lên thân thể mỏng manh, xoay người khoả phòng tắm lại.

- "Ầm."

"Làm ơn, thả tôi ra!"

Cẩm Tú Nhi thân thể ** ướt nhẹp, phịch ở cửa vừa đập, vừa kêu gào.

Trác Quân Đình đã rời khỏi phòng, nên dù cô gọi đến khàng tiếng thì căn bản không có ai nghe.

[....]

Trung Quốc...

1 năm sau.

19 giờ 19 phút, Cẩm Tú Nhi nhìn lên đồng hồ treo tường đã điểm tối muộn.

"Thiếu phu nhân, thiếu gia đã căn dặn không cho người ra ngoài." Hầu gái Tiêủ Mẩn chặn ngàn cửa chính.

Đúng vậy, thấm thoát đã một năm trôi qua, cuộc sống hôn nhân của cô như địa ngục, chồng giam cầm, ghẻ lạnh. Cha lãnh án giết người phải ngồi tù.

Trác Quân Đình dao gần đây về nhà rất muộn, trên người hắn vương mùi nước nữ nhân.

"Tiểu Mẫn, tôi ra ngoài một xíu sẽ về ngay!"

Hầu gái chưa kịp phản ứng, thì Cẩm Tú Nhi đã bắt taxi rời đi, trên xe tài xế hỏi cô muốn đi đâu? Nhưng tận lần thứ 5 cô mới giật mình hồi đáp.

"Tập Đoàn Trác Thị."

Tài xế cau mày: "Cô gái, giờ đã là 9 giờ khuya đấy!"

Lúc lên xe, Cẩm Tú Nhi lơ đễnh, tài xế đành lái xe chạy lòng vòng, bác tài nghĩ cô thất tình nên không gọi. Nhưng 2 tiếng đồng hồ thì quá nhiều tiền rồi, sợ cô gái không có tiền trả thì toi.

"Ý bác là sao?"

"Công ty ai làm việc giờ này!" Ông lắc đầu bất lực thở dài.

"Dừng xe!" Cùng lúc này Cẩm Tú Nhi thấy Trác Quân Đình trước cổng bệnh viện quốc tế A, lật đật xuống xe.

Mũi giày cao gót vừa chạm mặt đường, thì cô thấy có Trác Quân Đình mỉm cười ôn nhu hướng về mình, cô kinh ngạc, mơ hồ nghĩ Trác Quân Đình có lẽ đã giảm bớt hận thù giết cha.

Nhưng giây sau cô đau đớn thấy một cô gái chạy đến xà vào lòng chồng mình, vừa hay lúc này trời cũng đổ mưa to.

Một chiếc ô che ngang tầm mắt cô, xoay người thấy thân nam nhân cao lơn, phong thái thư sinh, chính là Lâm Quân Hạo.

Bên kia Trác Quân Đình cũng che ô cho cô gái kia. Mưa đổ ngày một to, người chồng đầu ấp tay gối, bấy lâu nay dối cô, chăm sóc cho nhân tình sao?

Trác Quân Đình ôm ấp người phụ nữ kia, nụ cười cũng ôn nhu hơn, sự quan tâm đó cô chưa bao giờ có được từ chồng mình.

Cẩm Tú Nhi gạt ô ra xem cho kỹ người phụ nữ kia là ai, rồi bàng hoàn nhân ra, người đó chính là bạn thân của cô.

"Hạ Vy... Hạ Vy trở về rồi sao?" Cẩm Tủ Nhi run rẫy vừa khóc vừa cười, tận cùng của nỗi đau.

[Hợp đồng có hiệu lực đến khi Hạ Vy trở về.] Cô mơ hồ nhớ lại thời hạn hợp đồng hôn nhân.

Chồng cô ngoại tình, và hợp đồng vợ chồng sẽ chấm dứt bởi ả nhân tình của chồng.

Lâm Quân Hạo nhìn thấy cảnh kia, vô cùng chua xót cho Cẩm Tú Nhi, một năm qua anh biết Trác Quân Đình không đối xử tốt với người con gái anh yêu, tuy nhiên anh không nghĩ Trác Quân Đình lại nuôi cả nhân tình bên ngoài. Đôi bàn tay anh siết chặt, muốn xong ra đánh tên khốn Trác Quân Đình, nhưng Cẩm Tú Nhi khóc ngăn anh lại.

[....]

12 giờ đêm...

"Cô còn biết mò về!"

Trác Quân Đình ngồi chểnh chệ ở sofa phòng khách, ánh mắt sắt lạnh nhìn Cầm Tú Nhi bước vào.

Cẩm Tú Nhi lướt qua hắn lên phòng ngủ.

Trác Quân Đình xông vào phòng, nắm đầu cô giật dậy. Cẩm Tú Nhi vô hồn không phản kháng, bởi nơi trái tim cô đau lắm, cảnh tượng chồng ôm ấp nhân tình vẫn còn hiện hữu tròng đâù.

"Cô thái độ thế là sao hả? Cả gan trốn ra ngoài gặp trai à?"

"Bỏ... ra..." Cẩm Tú Nhi ngữ âm yếu ớt, xen lẫn tuyệt vọng. Không phải anh ta cũng lén gặp người phụ nữ khác sao?

"Tú Nhi, cô đừng tưởng muốn cắm sừng Trác Quân Đình này thì cắm."

"Anh có từng yêu em không?" Lúc này Cẩm Tú Nhi hé miệng nói, nhưng lại khiến hắn giật mình.

"Cô hỏi vớ vẫn gì vậy?" Trác Quân Đình gầm giọng, đôi mắt hắn nhìn hướng khác rùi ngoảnh lại nhìn người vợ hờ. Hắn nghĩ nực cười, bản thân sao có thế tình cảm với con gái của kẻ giết cha mình, huống hồ gì yêu, thật viễn vong.