Rượu Mừng Hoá Người Dưng

Chương 5: Bờ vực tan vỡ



"Cô hỏi vớ vẫn gì vậy?" Trác Quân Đình gầm giọng, đôi mắt hắn nhìn hướng khác rùi ngoảnh lại nhìn người vợ hờ. Hắn nghĩ nực cười, bản thân sao có thế tình cảm với con gái của kẻ giết cha mình, huống hồ gì yêu, thật viễn vong...

[....]

Một tháng sau...

Tại một nhà hàng lớn diễn ra một tiệc rượu trang trọng.

"Oa! Bạn hiền cũng có mặt ở đây à!" Hạ Vy nâng ly rượu bước đến trước mặt Cẩm Tú Nhi buông lời châm chọc, kèm theo một nụ cười giả trân.

Cẩm Tú Nhi không thèm nhìn đối phương, cô quay người lượn hướng khác. Ả sấn tới đạp vào tà váy dạ hội, khiến Cẩm Tú Nhi té ngã, may mà một bàn tay nam nhân đỡ lấy cô, ngẩn lên thấy là Lâm Quân Hạo. Cô chưa kịp hoàn hồn thì có tiếng bước chân nặng kịt từ phía sau, kế tiếp là giọng nói âm lãnh.

"Cô giỏi lắm, giữa ban ngày lại có thể xà vào lòng tên đàn ông khác!"

"Quân..."

Cẩm Tú Nhi chưa kịp nói hết ý, thì bàn tay Trác Quân Đình đã đan lấy bàn tay thon dài của Hạ Vy.

Cô đau lòng nhìn Trác Quân Đình vén tóc mai cho Hạ Vy, cô nghĩ thầm. Đúng là Hạ Vy lớn lên bên cạnh Trác Quân Đình, cái bóng quá lớn của Hạ Vy có lẽ cả đời cô cũng không thay thế được...

"Sao hả? Tôi trở về rồi!!! Cô còn không mau ly hôn...!"

Cẩm Tú Nhi mơ hồ nhớ lại những lời khiêu khích của Hạ Vy tại một quán nước ven đường gần trường cấp ba cũ.

Cô không nghĩ Hạ Vy với cô từng là bạn thân, mà giờ đây yêu chung một người đàn ông, cô nhớ lại những kĩ niệm thuở học trò, tiếc nuối cho một tình bạn đẹp...

Sau khi buổi tiệc tan, Trác Quân Đình kéo Cẩm Tú Nhi ra xe. Đẩy cô ngồi phía sau.

Cô nhìn vị trí cạnh ghế lái, nheo mắt hỏi: "Tại sao, không khi nào anh cho em ngồi cạnh anh vậy?"

Trác Quân Đình đạp ga, xe chạy cả đoạn dài, hắn mới liếc vào kính chiếu hậu trả lời.

"Là vị trí, cả đời cô cũng không được ngồi vào!"

Cẩm Tú Nhi nghe lời lẽ khẳng định của hắn, trong lòng dăn tơ sầu.

Trác Quân Đình như hiểu được tâm trạng của Cẩm Tú Nhi, vô thức muốn buông lời nói gì đó, nhưng nghĩ đến nàng trong tiệc rượu ngã vào lòng Lâm Quân Hạo, đôi môi hắn mím chặt.

Xe dừng trước biệt thự Trác Gia, hắn lôi nữ nhân lên lầu, ném mạnh bạo lên giường.

Hừ lạnh một tiếng, nơi đấy mắt sâu thẳm là ngàn ngọn lửa.

"Quân Đình, anh muốn gì?" Cẩm Tú Nhi nhìn roi mây trên tay chồng, trong lòng hoảng loạn. Tại sao anh ấy trở nên hun hãng như thế này.

"Á!" Lằn roi quất mạnh lên thân thể thanh mảnh. Cẩm Tú Nhi la lớn, mang bao đớn đau cắn răng chịu đựng.

Trác Quân Đình cho rằng Cẩm Tú Nhi đang cố tỏ vẻ đáng thương.

Ngoài cửa Hạ Vy bước vào, trông thấy Cẩm Tú Nhi bị rọi vọt, trong lòng rất đắt ý, ả nở nụ cười xấu xa. Muốn đấu với tôi à, cô nằm mơ đi.

"Thôi mà Quân Đình, anh còn đánh nữa Tú Nhi chịu không nỗi đâu."

Trác Quân Đình ném roi mây qua một bên, xoay người bỏ ra ngoài.

Hạ Vy nhếch môi nhìn theo, rồi quay lại buông lời đã kích.

"Bạn thân, cảm giác bị cướp chồng như thế nào hả?"

"Hạ Vy, là cô bỏ đi ngay ngày cưới, giờ quay về trách ai hả?"

"Cô!!" Hạ Vy nghiến răng nghiến lợi, ả thật sự muốn bóp nát cái miệng của Cẩm Tú Nhi.

Ả ngồi xuống cạnh Cẩm Tú Nhi, cười gian rỉ lời vào tai đối phương: "Cẩm Tú Nhi, người đàn ông của siêu mẫu... Người thứ thấp hèn xấu xí như cô có thể quyến rũ được à!"

Cẩm Tú Nhi nhìn toàn diện Hạ Vy đúng là rất đẹp, rồi nhìn lại bản thân. Đúng là đàn ông yêu bằng mắt, cô nghĩ chắc Trác Quân Đình cũng thế.

Sau cuộc nói chuyện này, Cẩm Tú Nhi quyết định thay đổi bản thân...

Sáng sớm hôm sau, Cẩm Tú Nhi dậy từ rất sớm nấu bữa sáng cho chồng, rồi căn dặn quản gia thấy thiếu gia xuống thì dọn cơm. Cô đón xe taxi rời biệt thự.

Quản gia có thắc mắc thì đôi vợ chồng này xưa nay không hạnh phúc, và đây là điều đương nhiên đối với cặp vợ chồng bên bờ vực ly hôn.

30 phút sau....

Trác Quân Đình bật dậy vươn vai, nhìn qua không thấy Cẩm Tú Nhi đâu, hắn cau mày xỏ dép đi vào phòng tắm, xả nước cơ thể rắn rỏi, những rãnh múi bụng hấp dẫn người nhìn. Quả thật cơ thể của Trác Quân Đình làm bao người thèm thuồng.

Hắn vô thức nhìn xuống gậy thần, nghĩ bản thân bấy lâu không đụng tới ân ái nữ nhân, chả biết vì hắn đã có vợ, hay...?

Trong đầu hắn hình ảnh Cẩm Tú Nhi cười tươi với mình... Rồi màng lửa xẹt ngang, giây phút cha hắn bị dao đâm bên ngực trái, máu đỏ nhỏ giọt.

Lúc này Hạ Vy đến biệt thự, mang theo giỏ trái cây, ả đặt chúng lên bàn, rồi nhanh chân chạy lên lầu. Trác Quân Đình thay âu phục lịch lãm bước ra thấy, khẽ nhíu nhíu đôi lông mày kiếm.

"Sao em đến đây?"

"Em mang trái cây đến cho anh tẩm bổ." Hạ Vy ôm nam nhân nũng nịu nói.

Cả hai ngồi vào bàn ăn thịnh soạn. Hạ Vy nhanh nhẩu hầu hạ từng món ăn đầy chén Trác Quân Đình.

Cùng lúc này Lâm Quân Hạo đã đưa Cẩm Tú Nhi đến thăm cha trong trại giam, nhìn cha tiều tụy đi nhiều.

"Cha! Rốt cuộc tại sao cha bắt con phải ở bên Trác Quân Đình, còn mình thì chịu hàm oan vậy?"

Cẩm Từ nhìn con gái cưng mắt ướt lệ nhoà, muốn lau đi an ủi con gái, nhưng màn kính ngăn cách mất rồi, nơi đáy mắt ông phản phất nỗi khổ tâm.

"Con gái, thương cha thì hãy ở bên cạnh Trác Quân Đình."

"Cha à!!" Cẩm Tú Nhi ầm ức gằn tiếng nấc nghẹn, cha cô đâu biết rằng trong 3 năm qua, Trác Quân Đình xem cô là kẻ hầu người hạ, giờ đây người hắn yêu trở về rồi.

Cuộc hôn nhân đang trên bờ vực tan vỡ. Ngày đó cô cứ ngỡ Trác Quân Đình là một người đàn ông ấm áp, nhưng sau khi cha hắn chết, hắn như một quân vương thô bạo.

Nhìn cha tiều tụy bị cai ngục đưa đi, dáng gầy gò khiến cô đau xót. Cô nghĩ chỉ có cách cảm hoá tình yêu của Trác Quân Đình, mới có thể sớm cứu cha ra khỏi lồng giam oan nghiệt...

Trác Quân Đình đến công ty, ngồi trên ghế tổng nhưng trong lòng lại toàn là hình ảnh Cẩm Tú Nhi nở nụ cười tươi, nụ cười thu hút hắn, rồi bỗng hình ảnh Lâm Quân Hạo trước mặt Cẩm Tú Nhi, hoá ra nụ cười đó dành cho tên tình địch ư?

- "Ầm."

Hắn nhíu mày, dọng bàn một cái "rầm."

"Sao mình phải quan tâm đến con gái của kẻ hại chết cha mình chứ!"

Từ ngoài cửa anh trợ lý Tần Thiên bước vào, thấy chủ tịch có vẻ mệt mỏi liền hỏi:

"Chủ tịch có chuyện gì sao?"

"Tần Thiên, cậu nói xem khi thấy một người con gái vui vẻ với người khác, mà lòng mình khó chịu, thì đó là tại sao?"

"Chủ tịch, không phải ghen rồi chứ?"

"Ghen..." Trác Quân Đình bấu cằm ngẫm nghĩ. Tần Thiên đặt sấp tài liệu lên bàn.

"Chủ tịch xem đi!"

Hắn cầm vào tài liệu ngẩn lên nhìn Tần Thiên: "Sau này cứ gọi tên tôi hoặc là anh, đừng gọi chủ tịch."

Trác Quân Đình rất mệt mỏi khi gánh vác một tập đoàn lớn, nếu cha hắn không mất, thì có lẽ ngôi vị chủ tịch cả đời hắn cũng chả muốn làm.

"Vâng!" Tần Thiên gật đầu, rồi ngồi đối diện đợi hắn chỉ thị.

Trác Quân Đình lật sấp tài liệu, dự án trình diễn bộ sưu tập mới, cần một người mẫu có tiếng góp phần quảng bá trang phục độc quyền.

"Được rồi, cứ đưa Hạ Vy ký làm người mẫu chính đi!"

Hạ Vy bước vào nghe câu vừa rồi của Trác Quân Đình, trong lòng ả rất vui mừng, sớm muộn gì vị trí thiếu phu nhân Trác gia cũng trở về tay ả. Khi xưa là ả suy nghĩ nông cạn, cho rằng Trác Quân Đình không chịu kế thừa tập đoàn, nên ả muốn bay cao bay xa thế là chọn hủy hôn bay sang nước ý tham gia show diễn thời trang lớn, và cơ may đổi đời thành siêu mẫu quốc tế...