Rượu Và Súng

Chương 20



Herstal im lặng một lúc rồi nở một nụ cười giả tạo với Albarino.

“Là Danae của Titian hay Danae của Rembrandt?” Gã thấp giọng hỏi.

Một hơi thở nhẹ nhàng thoát ra từ cổ họng Albarino. Hắn hơi tiến về phía trước, đặt môi mình lên khóe miệng Herstal. Có lẽ vì vừa bước qua màn mưa nên da thịt hắn lạnh buốt.

Hắn vui vẻ thì thầm trên làn da Herstal: “Klimt.”

Titian, Rembrandt và Klimt là các hoạ sĩ đã vẽ tranh sơn dầu nàng Danae. Xem tranh của Titian ở đây, tranh của Rembrandt ở đây, tranh của Klimt ở đây.

Lưỡi dao kề sát cổ hắn vẫn ở yên đó mà không hề run rẩy nhưng Albarino thực sự không quan tâm. Hắn có thể đọc được bóng tối dày đặc đặc gần như có thể áp đảo người khác trong mắt đối phương, những gam màu u ám này đã chỉ đường dẫn lối cho hắn. Tiếng mưa ngoài cửa sổ lớn đến mức gần như có thể át đi tiếng nói và nhịp tim của con người. Albarino mỉm cười khiêu khích rồi lại quỳ xuống dưới chân gã.

Cảnh tượng này giống hệt như đêm Herstal đến gặp Martin Jones, cái đêm trước bức tường lạnh lẽo và đổ nát của nhà máy, nhưng lần này Herstal hẳn không ngạc nhiên như lần trước. Khi hắn quỳ xuống, lưỡi dao vẫn kề sát vào da hắn và hầu như không dao động, bàn tay của đối phương vững vàng đến mức phản khoa học.

Albarino ngẩng đầu lên và thấy Herstal đang nhìn hắn với vẻ mặt nặng nề như thể đang cân nhắc xem nên đâm chết hắn hay nên đưa hắn vào bệnh viện tâm thần. Điều này khiến Albarino buồn cười, hắn thoải mái chạm vào mắt cá chân trái của Herstal, quả nhiên ở đây có buộc con dao y như lần trước.

“Tôi mong chúng ta có thể thành thật với nhau vì chúng ta đã tương tác với nhau rất nhiều lần.” Albarino chậm rãi nói, ngón tay hắn chui dần vào quần Herstal. Lần này hắn thực sự đưa tay vào và chậm rãi cảm nhận dọc từ mắt cá chân. Con dao găm rất ngắn nên cho dù gã có giấu ngay dưới quần thì cũng không ai phát hiện.

“Tương tác,” Herstal rõ khinh bỉ từ này, vì ‘tương tác’ Albarino nhắc đến hẳn là việc bọn họ dùng mấy cái xác để mủa mai lẫn nhau: “Tôi không nhớ mình từng yêu cầu kiểu tương tác đó, hoặc cậu nghĩ đây là phong cách nghệ sĩ thời thượng nào à?”

Mà Albarino đã chạm vào chiếc khóa của dây đeo bao dao trên chân Herstal. Làn da gã rất mịn, không biết gã bẩm sinh đã không có nhiều lông hay là cơn cuồng kiểm soát gần như rối loạn ám ảnh cưỡng chế bao gồm cả việc triệt lông cơ thể, nếu là như vậy thì Albarino cũng không ngạc nhiên. Nghiêm túc mà nói thì nhìn ngôi nhà này xem, gã sống trong một căn hộ được thiết kế trang nhã như một phòng trưng bày thiết kế nhưng nó thiếu đi cá tính.

Một phần nào đó trong những suy nghĩ ngớ ngẩn này khiến Albarino bất giác muốn mỉm cười, hắn dùng ngón tay tháo khóa, khó khăn tháo con dao găm và dây nylon ra khỏi chân Herstal rồi đặt trên sàn nhà. Cùng lúc đó, con dao của Herstal rời khỏi cổ Albarino, lưỡi dao nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn.

Herstal dùng dao vỗ nhẹ vào má hắn rồi nói: “Có qua có lại.”

Albarino mỉm cười với gã và từ từ kéo khóa áo khoác để cho gã xem bao súng đeo vai giấu dưới áo khoác.

“Đây là ‘vật dụng hằng ngày’ mà cậu quay lại Cục Pháp y để lấy sao?” Herstal hỏi.

“Tôi có giấy phép mà, vậy tại sao lại không lấy chứ?” Albarino hỏi ngược lại dễ như không. Hắn cởi bỏ bao súng đang nhỏ nước mà không hề bận tâm, sau đó xếp mấy lớp da thuộc chồng lên nhau. Da thuộc liên tục rỉ nước này sẽ làm ướt sàn gỗ và khiến nó biến dạng nhưng dường như không ai thực sự để ý đến điều này.

Herstal nhìn xuống Albarino đang quỳ dưới chân mình, cả người hắn ướt át và bình tĩnh. Mái tóc hắn bị mưa làm ướt trông cực kì đen, gã có thể lờ mờ nhìn thấy màu da hắn dưới chiếc áo sơ mi ướt sũng. Tất nhiên, gã không ngu ngốc đến mức cho rằng đây là dấu hiệu của sự yếu đuối, và gã chắc chắn không nghĩ mình chiếm thế thượng phong trong khi con dao vẫn còn trên người đối thủ.

Tay của Albarino vẫn đặt trên mắt cá chân của gã, hắn di chuyển tay đi lên một cách chậm rãi và khiêu gợi. Gã không biết ý định của hắn ngây thơ như vẻ ngoài hay hắn đang tìm kiếm những vũ khí khác mà gã giấu trên người người. Nói sao đi nữa thì sau khi cởi blazer, gã chỉ còn mặc áo vest và sơ mi nên nhìn qua cũng có thể thấy rõ.

“Tôi cũng không biết là chơi như thế này lúc mới tham gia.” Herstal thấp giọng chỉ ra.

“Cũng không nguy hiểm hơn việc moi ruột Bob Landon và treo nó lên tường. Với cả tôi tưởng anh cũng sẽ thích.” Albarino ngẩng đầu lên và nói với giọng gần như ngây thơ, lưỡi dao loé sáng tựa vào cằm hắn trông như một tia sáng trong bóng tối.

Những ngón tay của Albarino giống như những con ấu trùng màu trắng chui ra từ trong bóng tối. Những ngón tay hắn nhẹ nhàng cử động cùng với tiếng ma sát của lớp vải giữa các đầu ngón tay từ từ bò qua chân Herstal. Sau đó, hắn chậm rãi di chuyển ngón tay đến chỗ nhô ra giữa hai chân Herstal, dùng lòng bàn tay đè lên mảnh vải nóng hổi.

“Giết người theo kiểu tàn bạo như thế, cuồng dâm… Có đúng không? Bọn chuyên viên lập hồ sơ của FBI sẽ nói như vậy.” Albarino nói nhanh: “Tôi không biết anh bắt đầu như thế nào nhưng rõ ràng là ở bây giờ anh có muốn dừng lại cũng không được nữa rồi. Anh bị thúc đẩy bởi một niềm đam mê, đối với tôi ấy à, niềm đam mê này xa lạ và không thể kiểm soát nổi. Từ góc độ này, anh có nhiều khả năng phạm sai lầm hơn tôi.”

Những ngón tay hắn chậm rãi tháo khóa thắt lưng của Herstal và rút thắt lưng ra. Herstal nhìn Albarino, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lên mảng da nhỏ ở khóe môi, và gã nhếch mép cười khinh bỉ.

“Tôi e rằng hầu hết mọi người sẽ không đánh giá hai chúng ta như thế này đâu, mọi chuyện chúng ta đang đối mặt bây giờ đều do cậu khởi xướng mà.” Herstal trả lời, ý của anh nằm ngay trên mặt chữ: Sự nhiệt tình của Albarino Bacchus đến nhanh chóng và dữ dội, hắn chỉ mới nhận ra Herstal có khả năng là Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland hồi tháng trước nhưng hiện tại bọn họ đã đi đến nước này.

Albarino cười hiền lành: “Nhưng tôi biết cách dừng lại.”

(Olga Molozer từng nói: “Người Làm Vườn Chủ Nhật hoàn toàn có khả năng ngừng phạm tội nhưng hắn không muốn. Hắn không quan tâm, mọi người tưởng tượng được không?”)

“Dừng bằng cách giết tôi à?” Herstal nói một cách chế giễu. Gã không nghĩ việc bọn họ đang làm bây giờ, dù nó có là gì bởi lẽ gã không thể hiểu được cái đầu điên rồ của Albarino, có thể kết thúc trong hòa bình. Những gì gã đang làm không bao giờ có thể kết thúc trong hòa bình.

Nhưng Albarino quả thực đã đúng, gã thực sự không thể dừng lại.

Albarino đặt thắt lưng gã xuống sàn, giữ hông Herstal trong tư thế khiến chân hắn tê dại.

“Nhiều cách, mọi cách mà anh có thể nghĩ ra. Anh thử tưởng tượng một chút đi.” Albarino chậm rãi nói và dùng đầu lưỡi liếm môi dưới một cách tinh tế. Đôi mắt màu xanh bạc hà tràn ngập vẻ gì đó đen tối và hung hãn: “Nào, anh Armalight, nếu anh đặt con dao này xuống thì tôi có thể liếm *** anh như cách tôi liếm ngón tay anh.”

Cách dùng từ của Hắn tục tĩu hơn tưởng tượng của Herstal một chút. Luật sư xã hội đen tất nhiên đã nhìn thấy nhiều người chửi thề trong công việc của bản thân, mỗi người trong số họ đều thô lỗ hơn Albarino rất nhiều. Gã chỉ không ngờ Albarino có thể nói tục dễ dàng như vậy.

“Hành vi gần đây của cậu, đặc biệt là hành vi khiêu khích kinh khủng đến mức tôi bắt đầu nghi ngờ rằng cậu mắc chứng rối loạn nhân cách kịch tính, Albarino.” Herstal nói, dường như không có ý định che giấu tiếng khản đặc trong giọng nói của mình.

Rối loạn nhân cách kịch tính (histrionic personality disorder – HPD) được định nghĩa là một rối loạn nhân cách đặc trưng bởi các xúc cảm thái quá và hành vi tìm kiếm sự chú ý quá mức.

“Đừng làm ra vẻ như anh không muốn bằng cách lên án tôi.” Albarino mỉm cười với gã: “Ai cũng biết Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland chưa bao giờ tấn công tình dục nạn nhân của gã nhưng điều này không có nghĩa là gã không phải là kẻ cuồng dâm, điều này không có nghĩa là gã không phải là kẻ biến thái. Logic rất rõ ràng nhỉ?”

Albarino nghiêng người về phía trước, từ từ đặt môi lên đũng quần gã và lấy cằm ấn vào chỗ phình cứng ở vị trị này, động tác vô cùng dâm đãng. Herstal thở ra một hơi ngắn để cảnh cáo chủ yếu là vì gã không nghĩ Albarino sẽ làm một hành động như vậy, lưỡi kiếm để lại một vết xước nhỏ trên cổ họng Albarino.

Đó là một giây phút im lặng kéo dài. Đôi môi của Albarino quấn quanh vải quần tây đầy khiêu gợi. Hắn dùng đầu lưỡi liếm lớp vải sẫm màu đến ướt nhép. Herstal nhìn chằm chằm vào đầu dao, nó vẫn được ấn chặt vào da thịt khiến mấy giọt máu từ từ chảy xuống dọc theo lưỡi kiếm.

“Nghĩ đến con sói đồng cỏ đi Herstal.” Giọng của Albarino bị bóp nghẹt trong lớp vải nhưng Herstal vẫn có thể nhận ra nụ cười thoải mái đó: “So với nó thì anh thích vùi tay vào ngực Bob Landon hơn đúng không?”

Hắn dừng lại, những lời tiếp theo phát ra từ giữa môi như một hơi thở: “Hay anh sẽ cảm thấy sướng hơn khi đâm con dao vào cổ họng tôi?”

Vào lúc đó, có hai thứ xảy ra cùng lúc.

Con dao trong tay Herstal rơi xuống đất, hai tay hắn đan vào mái tóc nâu ướt của Albarino. Cùng lúc đó, Albarino nở nụ cười khiêu khích nắm eo Herstal và dùng răng kéo khóa quần gã.

Điều này không tránh khỏi khiến người ta nhớ lại cái đêm Herstal đi trả tiền chuộc cho kẻ bắt cóc. Khi đó, Albarino quỳ xuống đất và hỏi: “Nếu tôi dùng răng cởi khóa quần của anh thì anh có ngạc nhiên hơn không?”

Gã có thể trả lời ngay bây giờ: Không. Herstal không cảm thấy ngạc nhiên, gã không biết liệu tiềm thức có nói với gã rằng nếu gã dây dưa với một tiên bệnh hoạn như Albarino thì sẽ xảy ra chuyện như thế này hay không, hay điều gì khác đã giết chết cảm xúc ngạc nhiên trong đầu gã, ví dụ như đôi môi của Albarino.

Hành động cởi dây kéo quần của Albarino khéo léo đến đáng ngờ, nhưng thôi cũng có nhiều người nói với Herstal rằng người đàn ông này có ‘cuộc sống về đêm phong phú’, ai biết hắn đã làm điều này bao nhiêu lần.

“Báo cáo xét nghiệm AIDS cậu hứa đâu?” Herstal thốt ra một tiếng thở hổn hển đầy trào phúng từ cổ họng. Gã có thể bày ra giọng điệu khinh thường này trong mọi việc anh ta làm.

Lúc đó, Albarino đang buông tay để quần Herstal tụt xuống đầu gối, hắn tặc lưỡi: “Sarah không mắc bệnh AIDS. Nếu có thì báo cáo khám nghiệm tử thi cũng có ghi rồi… Lần trước tôi có nói gì mà ‘ba cuộc hẹn’ nhưng anh chỉ nhớ tới AIDS thôi à?”

Ừ thì hai người này rõ ràng là kiểu thích trò chuyện về bệnh AIDS và bạn gái cũ đã chết của Albarino trước khi bước đến màn blowjob nóng bỏng. Albarino muốn bật cười nhưng hắn lại bận đưa tay cởi nút áo Herstal. Chúa ơi, mỗi bên ba chiếc nút áo, dây đeo phía dưới được cố định trên chiếc vòng nylon đen ở đùi. Sự tương phản giữa làn da trắng và vải đen khiến người ta phải chóng mặt.

Hắn tháo chiếc khoá ra và để dây đai tiếp tục treo lơ lửng quanh chân Herstal, những ngón tay ngập ngừng nhéo vào chân gã. Cơ bắp trên người người đàn ông này rất khỏe, nếu không thì gã không thể treo một người đàn ông to lớn như Richard Norman lên cọc, nhưng da thịt ở chân gã thì vẫn mềm mại.

Hắn không hề giấu diếm thái độ đùa giỡn, ngón tay của Herstal quấn lên tóc hắn và dùng một lực nhẹ khiến hắn cảm thấy hơi đau. Giọng nói của Herstal vẫn lạnh lùng như thể dương v*t cương cứng của gã không hề chọc vào mũi người khác qua lớp vải, gã nói: “Cậu ăn với tôi hơn ba bữa rồi.”

Albarino nghe thấy trong giọng nói này có chút thúc giục, bình thường Herstal sẽ không như thế này nhưng hiển nhiên đối với một sát thủ tàn bạo mà nói thì một đêm đi săn như vậy rất… Kích thích. Gã có thể tưởng tượng được sự cuồng nhiệt trong đôi mắt xanh của đối phương khi moi ruột nạn nhân, nên anh ta mỉm cười và véo vào chân đối phương – đủ mạnh để để lại vết bầm tím – trước khi hơi thở đau đớn của đối phương giải phóng bộ phận sinh dục của Herstal khỏi sự trói buộc của lớp vải.

Albarino lại ngước nhìn người đàn ông kia, Herstal kéo tóc hắn và từ từ dùng ngón tay cái vuốt ve gò má hắn. Mảng tối trong ánh mắt Nghệ Sĩ Dương Cầm mê hoặc đến đáng nhớ. Albarino thầm xóa đi xóa lại các loại hoa và thêm một vài ghi chú mới vào danh sách của mình, không có loài hoa nào phù hợp với ánh mắt kia.

Sau đó hắn đưa phần đầu vào miệng mình và dần dần hút vào trong.

Albarino có thể nếm được vị hơi mặn của mồ hôi và dịch cơ thể, da của đối phương không có mùi. Anh chàng này hoặc là mắc chứng bệnh thần kinh hoặc là bị ám ảnh cưỡng chế, từ cách bố trí căn hộ và văn phòng của Herstal là hắn đã cảm nhận được điều đó.

Thứ bao bọc lấy hắn hơn cả là mùi máu tỏa ra từ bàn tay Herstal đang giữ tóc hắn và từ khuy măng sét áo sơ mi vấy máu. Những vết sẹo trắng do tự hại được che phủ bên dưới lớp vải đó, ngoài ra còn một vết sẹo giống như dấu răng trên cổ họng gã; bộ suit ba mảnh kín đáo đã che giấu những bí mật này. Không phải kẻ giết người nào cũng mắc bệnh tâm thần ngay từ đầu, đó là sự thật và Albarino biết điều đó.

Bây giờ hắn đang cố nuốt vào, cẩn thận thả lỏng và nghiến răng để không cọ vào làn da mỏng manh của dương v*t; cảm giác đó không dễ chịu cho lắm, đặc biệt là khi phải chống lại phản xạ co thắt họng. Đây còn không phải là cách hợp lý để đến gần với bản chất của một người.

Nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy dấu hiệu của những vết nứt lướt qua chiếc mặt nạ thép của Herstal. Trong khoảnh khắc chết chóc và riêng tư như vậy, cuối cùng gã cũng cho phép mình giải phóng bản chất thật của mình bằng ánh mắt: Một con quái vật khoác bộ da người.

Khi nhìn xuống chuyển động của Albarino, ánh mắt gã tối tăm và cuồng tín, đây là ánh mắt của kẻ tấn công, tra tấn và cuối cùng siết cổ nạn nhân của mình bằng sợi dây đàn piano. Ánh mắt này giống như sấm sét và dòng sông máu đặc quánh.

Tiếng nước nhỏ xíu hoàn toàn bị át đi bởi tiếng mưa bên ngoài và tiếng sấm rền thỉnh thoảng vang lên. Albarino dùng ánh mắt khiêu khích đối phương giữa không khí ồn ào (đồng thời tĩnh lặng đến lạ lùng). Hắn muốn xem điều gì sẽ thoát ra từ vết nứt trên mặt nạ.

Và Herstal đã thỏa mãn sự tò mò của hắn ở một mức độ nào đó: Gã kéo tóc hắn, dùng lực ấn đầu anh ta về phía trước và thô bạo chịch khoang miệng hắn. Albarino không thương tiếc cắm móng tay vào da Herstal, hắn có thể cảm nhận được nước bọt đang từ từ chảy xuống cằm mình. Mặc dù có cảm giác buồn nôn nhưng hắn vẫn đưa dương v*t thật sâu vào trong miệng, các cơ trong cổ họng run lên quấn lấy bộ phận sinh dục của đối phương.

Hắn hài lòng ép ra mấy tiếng rên nhỏ từ miệng Herstal. Albarino gỡ một tay ra khỏi xương hông của gã và di chuyển nó đến một nơi kín đáo hơn, xoa bóp tinh hoàn và cơ bắp mềm mại ở đáy chậu cho đến khi người kia đẩy về phía trước một cách mất kiểm soát và vào trong miệng anh.

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng Albarino vẫn hơi nghẹn. Hắn điều chỉnh trọng tâm, ngồi trên mắt cá chân tê cứng và nuốt tinh dịch mà không chút do dự.

Hắn biết mình bây giờ trông như thế nào, chưa kể mấy giọt tinh dịnh cuối cùng gần như khiến hắn chảy nước mắt. Albarino không ngại nhìn Herstal từ dưới hàng mi ướt nhem, cũng như không ngại cho gã xem đường cong của cổ và chuyển động của yết hầu khi hắn nuốt xuống.

Albarino có quá nhiều sự trêu chọc viết trong đôi mắt và đường cong của đôi môi, và tất nhiên Herstal đã nhìn thấu hắn.

Đôi chân của Herstal vẫn còn run rẩy, gã không hề cố gắng chống đỡ cơ thể mà chỉ trượt xuống sàn một cách chậm rãi và nhếch nhác. Gã vẫn đang giữ tóc của Albarino, vì vậy gã thô bạo kéo về phía trước, người kia vừa trèo lên đùi gã vừa khịt mũi, ở tư thế này chồm tới hôn lên môi gã.

Giữa môi họ còn vương lại vị mặn chát, còn sót lại cả mùi máu. Herstal thả lỏng và dùng đầu ngón tay chậm rãi chạm vào những lọn tóc đã khô nửa chừng của Albarino, sau đó ấn vào gáy đối phương và áp môi vào cổ hắn.

Đầu lưỡi chạm vào vết dao nông trên cổ Albarino, răng cạ vào yết hầu và ép những giọt máu ra khỏi vết thương. Một tràng cười phát ra từ miệng Albarino, làn da trên cổ hắn gợn lên.

“Bây giờ tôi đang tự hỏi,” giọng hắn mơ hồ: “Nếu anh thực sự đâm dao vào cổ họng tôi thì liệu anh có thể đạt được cơn cực khoái chấn động nhất trong đời không?”

“Nếu cậu cứ nói nhiều như vậy thì tôi sẽ cân nhắc.” Herstal khô khan nói, răng cắn mạnh xuống yết hầu hắn như trừng phạt: “Tôi nghĩ cậu đã làm tình hình phức tạp thêm rồi đấy, pháp y Bacchus.”

Gã nói rồi tách ra. Cổ Albarino đỏ bừng, vết thương trông còn tệ hơn trước.

“Tình hình nào? Chúng ta cố giết nhau, những kẻ sát nhân hàng loạt cạnh tranh bằng cách giết người, hay là chúng ta quan hệ tình dục?” Albarino cười nói và nghịch ngợm hôn lên khóe miệng Herstal nhưng hắn không rời đi ngay lập tức.

“Tôi rất muốn lên giường với anh, anh Armalight,” hắn thì thầm vui vẻ vào tai luật sư: “Nhưng Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland ấy à, gã vẫn chưa thuyết phục được tôi.”