Rượu Và Súng

Chương 21



Một số người thường có ảo tưởng rằng những kẻ sát nhân biến thái là những người năng động, ban ngày bọn họ làm việc chăm chỉ, ban đêm có thời gian săn lùng nạn nhân. Ngoài ra bọn chúng còn quan tâm đến sức khỏe, tình yêu, trân trọng nghệ thuật và chiến tám trăm hiệp với người yêu trên giường và ngủ còn ít hơn Einstein.

Mặc kệ trên thế giới có loại sát nhân biến thái như vậy hay không thì Herstal Armalight chắc chắn không phải kiểu người này.

Sáng hôm sau Herstal thức dậy với cơn đau đầu dữ dội do bệnh thoái hóa đốt sống cổ gây ra. Chứng đau đầu này thường xảy ra sau một đêm ngủ sai tư thế và làm việc quá giờ. Sau một đêm ngủ không thoải mái, năng lượng khó ở của Herstal thường đạt đến đỉnh cao.

Nhưng hôm nay khác với mọi ngày, bởi lẽ có một người đang sống và còn thở trong căn hộ của anh.

Herstal thề với Chúa rằng đêm qua gã thực sự, thực sự muốn đuổi Albarino Bacchus ra khỏi nhà hoặc đâm chết hắn, gã hơi nghiêng về lựa chọn sau hơn.

Nhưng gã có thể làm gì đây? Bọn họ không tiến xa hơn, Albarino ướt sũng và vẫn mặc quần áo đầy đủ từ đầu đến chân. Khi bạn giết ai đó, thật khó để nghĩ đến những vấn đề như ‘người ta dùng miệng giúp mình, không biết mình có nên dùng ta giúp lại người ta không?’

Mặt khác Herstal cảm thấy dù sao thì bọn họ cũng chưa đến mức ‘thành thật’ với nhau theo mọi nét nghĩa của từ này.

Nói sao thì nói, đôi môi đối phương vẫn đỏ mọng, sưng tấy và trông hơi ướt, hắn nhìn gã một cách đáng thương, lấy cớ rằng đã hơn mười một giờ, bên ngoài vẫn đang mưa to. Theo Herstal biết, Albarino bị đưa ra khỏi nhà trên xe cảnh sát vào ngày hắn bị bắt, điều đó có nghĩa là hắn không có phương tiện đi lại.

Vì vậy gã chọn nhượng bộ và đưa Albarino đến phòng khách của mình, sau đó gã ngủ với con dao găm cạnh gối suốt đêm để đề phòng phép ẩn dụ về con sói đồng cỏ của Albarino biến thành thật.

Nhưng tất nhiên gã không nên nhượng bộ. Pháp y này là một tên khốn nổi tiếng thích vượt qua giới hạn, cứ được đằng chân là lân đằng đầu như chuyện bữa trưa trước đây. Nếu gã không cản ngay từ lần đầu thì Albarino sẽ thường xuyên xuất hiện ở văn phòng bạn như thể đã thân quen, hắn thậm chí còn mang bữa trưa đến đây.

Vì vậy, khi Herstal tắt chuông báo thức trên điện thoại di động và bước vào phòng khách trong tình trạng chóng mặt, buồn nôn do đau đầu và huyết áp thấp sau khi thức dậy, gã phát hiện ra rằng có tiếng động trong nhà bếp của mình.

Gã có đảo bếp tuyệt đẹp và đầy đủ các thiết bị nhà bếp cao cấp nhưng không được sử dụng nhiều. Herstal dành buổi sáng của mình để chống lại chứng huyết áp thấp sau khi thức dậy và chìm đắm trong cà phê. Bữa trưa của gã là ở máy bán hàng tự động ở tầng dưới trong văn phòng. Về bữa tối, gã thường ăn đồ ăn Trung Quốc mang về và đồ ăn làm sẵn dễ chế biến. Vì vậy, tiếng leng keng và loảng xoảng của dụng cụ nhà bếp nghe như một giấc mơ.

Thứ gã thường dùng nhất trong bếp thực ra chỉ có chiếc bình pha cà phê French Press. Lúc này Herstal ngửi thấy mùi thơm cà phê, nhưng sau mấy giây loay hoay xem nên bước vào bếp xem Albarino đang làm gì và không uống cà phê, gã quyết định mặc kệ.

Gã phải ngồi trên ghế vài giây để đợi cơn chóng mặt qua đi, trong khi đang cân nhắc xem có nên bắt đầu dùng aspirin vào buổi sáng hay không thì điện thoại reo lên.

Thứ đang đổ chuông là chiếc điện thoại dùng một lần của gã và chỉ có một người duy nhất có thể gọi đến: Thợ săn tiền thưởng Alan Todd. Nếu tính thời gian khi nhóm cảnh sát của Hardy đến hiện trường vụ án ngày hôm qua và thời gian vụ án được đưa lên đài địa phương thì bây giờ anh ta gọi là đúng.

Gã hít một hơi thật sâu để bớt chóng mặt và buồn nôn, rồi nhấn nút kết nối để trả lời cuộc gọi.

“Alo?”

Giọng nói của đối phương nghe có vẻ lắp bắp, rõ là anh ta quá căng thẳng rồi buột miệng thốt ra những lời ngu ngốc: “Tao… Không ngờ mày sẽ trả lời.”

“Tôi nghĩ anh có một số câu hỏi,” Herstal bình tĩnh trả lời và lơ đãng nhìn về phía nhà bếp, tiếng bình pha French Press dường như đã dừng lại.

“Mày không nghĩ tao có thể gọi cảnh sát à?” Todd nhịn không được hỏi.

“Anh có làm như thế không?” Herstal hỏi và đưa tay ra xoa nhẹ giữa trán: “Anh là một thợ săn. Anh nên có bản năng để biết rằng anh không nên đánh giá quá cao khả năng giải quyết những gì mình chưa biết.”

Câu hỏi thật sự vô nghĩa vì Herstal không chọn tay thợ săn tiền thưởng đó một cách ngẫu nhiên. Gã chọn một người nổi tiếng thận trọng trong ngành, đây là cách gọi hoa mỹ. Nói thẳng ra thì đồng nghiệp của tên này chê anh ta thiếu can đảm, sau ngần ấy thời gian làm thợ săn tiền thưởng mà anh ta chưa bao giờ nhúng tay vào các băng nhóm mặc cho thực tế là nhiều nghi phạm tại ngoại và bỏ trốn với mức bảo lãnh cao đều có xuất thân từ băng đảng.

Đối với một thợ săn tiền thưởng, đây là một khoản thu nhập đáng kể nhưng lại bị bỏ phí một cách tự nguyện.

Tương tự như vậy thì Todd sẽ không liều lĩnh khiêu chiến một kẻ sát nhân biến thái, đây chỉ đơn giản là một bản năng đã ăn sâu vào con người anh ta. Herstal có thể dễ dàng kết luận điều này từ giọng điệu của đối phương ở đầu dây bên kia.

“Nhưng cuối cùng thì mày cũng sẽ bị bắt thôi,” Todd thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng đến mức có vẻ không chắc chắn.

Mà Herstal cũng không muốn lãng phí thời gian cho vấn đề này nữa. Gã kiềm chế cái khịt mũi giễu cợt rồi nói: “Có lẽ vậy. Tuy nhiên, với khoản hoa hồng tôi đã trả cho anh thì tôi nghĩ từ nay về sau chúng ta không nên gặp nhau nữa.”

Với những thứ gã cần phải đối mặt trong tương lai thì khả năng cao là gã không bao giờ cần đến Alan Todd nữa.

Đúng lúc này, Albarino thò đầu ra khỏi bếp. Hắn đang mặc chiếc áo sơ mi tối qua đã được giặt và sấy khô, hắn thoải mái sử dụng những thiết bị gia dụng nhà Herstal. Quanh áo sơ mi buộc chiếc tạp dề sọc xám trắng mà bản thân Herstal cũng không nhớ mình mua nó khi nào.

Thứ bắt mắt nhất là trên cổ áo sơ mi chẳng bao giờ được cài tử tế của Albarino là một dấu ấn đỏ bừng. Vết thương dài và mỏng do lưỡi dao để lại sưng tấy, những kí hiệu do bị nút mạnh càng nổi bật hơn. Những màu sắc này khiến máu Herstal hơi sôi lên, đầu ngón tay ngứa ngáy, gã thực sự mong mỏi giây phút mình thực sự dùng đôi tay này để bóp cổ đối phương.

Gã biết sớm muộn gì mình cũng có cơ hội đó, có lẽ gã sẽ đợi thêm một thời gian nữa.

“Chào buổi sáng, kẻ sát nhân.” Albarino mỉm cười với gã và đương nhiên nhận lại ánh mắt lạnh lùng: “Bữa sáng và cà phê xong rồi đấy. Tôi rót cho anh một li nhé?”

Herstal suy nghĩ một lúc chủ yếu để đánh giá giữa cái tôi hay cơn đau đầu, cuối cùng gã đồng ý một cách khô khốc.

Albarino có vẻ không ngạc nhiên và lui vào bếp.

“Tạm biệt nhé, anh Todd,” gã nói chiếu lệ với người ở đầu dây bên kia, hoàn toàn phớt lờ hơi thở hồi hộp và run rẩy của anh ta: “Có vẻ như đã đến giờ ăn sáng của tôi rồi.”

Sau đó, gã cúp máy một cách nhanh gọn rồi tháo điện thoại ra, đồng thời vẽ gãy thẻ SIM bên trong. Gã nghĩ Alan Todd bây giờ sẽ uống thật nhiều rượu và cố gắng khiến bản thân quên đi mọi chuyện xảy ra sáng nay.

Dù Albarino có nghĩ gì về đống mảnh vỡ điện thoại trên bàn khi bước ra từ bếp lần nữa thì hắn cũng chẳng nói gì.

Hắn đặt mấy thứ trên tay ra trước mặt Herstal: Cà phê, trứng chiên và thịt xông khói với bánh mì nướng tuyệt đẹp trên đĩa. Tất cả những món này có vẻ đều được lấy ra từ tủ lạnh Herstal, nhưng gã nhớ gói thịt xông khói nằm ở kệ dưới cùng của tủ lạnh, không biết Albarino đào ra bằng cách nào.

“Ăn đi,” Albarino chỉ vào đĩa với giọng điệu có chút không hài lòng, “Ban đầu tôi muốn làm trứng bác hoặc trứng Benedict nhưng trong tủ lạnh nhà anh làm gì có phô mai hay xốt hollandaise.”

“Tôi thường không ăn sáng ở nhà,” Herstal lạnh lùng nói.

Đây là một lời nói dối bởi lẽ có lúc gã chóng mặt đến mức không ăn được gì, thậm chí bỏ luôn bữa sáng.

“Xét đến khoảng cách giữa nhà với công ty của anh, điều kiện giao thông và báo thức anh đặt thì chẳng lẽ anh mua bữa sáng ở cửa hàng thức ăn nhanh à?” Albarino khịt mũi: “Với cả xem cái đống rác rưởi mà anh ăn cho bữa trưa đi, anh không sống được đến năm mươi lăm tuổi nếu cứ như thế này đâu.”

“Tôi đoán tất cả cảnh sát ở Westland đều thích điều đó,” Herstal đáp lại một cách chua ngoa.

Albarino nhún vai và quay lại bếp. Khi hắn bước ra, tạp dề đã biến mất, hắn cũng đang cầm bữa sáng. Hắn thoải mái ngồi xuống cạnh Herstal, hai người được bao bọc trong ánh sáng ấm áp từ cửa sổ phòng khách. Thời tiết cuối cùng cũng bình thường trở lại, hôm nay có lẽ là một ngày thu mát mẻ.

Có bầu không khí gia đình kì lạ giữa hai người họ, Herstal nghĩ với vẻ lơ đãng. Gã cay độc nghĩ đến Hardy đáng thương sẽ ngất xỉu ngay ở Sở Cảnh sát nếu biết Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland và Người Làm Vườn Chủ Nhật đang ăn sáng trên cùng một bàn.

Albarino dùng nĩa chọc miếng trứng chiên rồi đột nhiên hỏi, “Anh có ngại nếu tôi hỏi ai vừa gọi anh không?”

Herstal suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói: “Thợ săn tiền thưởng.”

“Anh dùng thợ săn tiền thưởng để tìm Bob Landon à?” Albarino bật cười đầy hoài nghi: “Ừ nhỉ, thằng ấy vẫn là một tù nhân được tại ngoại chờ xét xử, cũng không quá khó để anh làm giả một tờ giấy xác nhận của toà án. Thông minh thật đấy, Bart không nghĩ tới được đâu.”

“Có vẻ cậu hơi quá vui vì chuyện này,” Herstal vừa nói vừa cầm nĩa đưa miếng thịt xông khói vào miệng, một lần nữa chứng minh quan điểm của gã: Albarino nấu ăn rất ngon.

Ngay cả khi không cần liếc mắt thì gã cũng biết người kia đang đánh giá mình, và gã có hơi ngạc nhiên tại sao mình lại chấp nhận những gì người kia đưa cho dễ dàng như vậy. Tại sao phải bận tâm nhỉ? Gã biết Người Làm Vườn sẽ không dùng phương pháp vô vị và thấp kém này để giết gã. Hắn có thể dùng dao hoặc dùng tay nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ dùng độc.

“Tại sao không? Tôi thấy vui mà,” gã nghe Albarino vui vẻ nói: “Hơn nữa, tôi nghĩ anh sẽ không ngồi ăn chung với kẻ thù của mình dưới một mái nhà đâu.”

“Cái gì?” Herstal chế nhạo, “Chúng ta đã đạt đến trình độ kịch tính như Bá tước Monte Cristo rồi sao?”

Trong tác phẩm ‘Bá tước Monte Cristo’ của Alexandre Dumas cha, Edmond Dantès (lúc này đã đổi tên thành Bá tước Monte Cristo và gia nhập giới thượng lưu Paris) không ăn bất kì món ăn nào khi ghé thăm gia đình Fernand vì theo lời của Albert Fernand (con trai nhà Fernand) thì ‘những người phương Đông có tục lệ không bao giờ ăn uống chung với kẻ thù’. Mình dùng bản dịch của Mai Thế Sang.

“Tôi nghĩ kịch hoá là công việc của Nghệ Sĩ Dương Cầm. Gã ta thích để một ít sự… Trào phúng tinh vi vào hiện trường vụ án của mình.” Albarino trả lời.

“Có người mặc cho bộ xương trắng một chiếc váy cưới và thả xuôi dòng trên chiếc thuyền hoa hồng. Bây giờ mà phải tranh cãi về kịch hoá à?”

Albarino không đáp lại lời mỉa mai mà tiếp tục nhìn gã, có thể liên tưởng đến ánh mắt của một nghệ sĩ đang nhìn vào viên đá cẩm thạch trắng chưa được chạm khắc. Điều này dễ dàng khiến Herstal nhớ đến cuộc trò chuyện về những chiếc xương sườn trống rỗng và hoa phi yến.

Một lúc sau, Albarino nói thêm: “Tôi thấy anh nói bằng giọng miền Nam khi mới thức dậy. Lúc nói chuyện điện thoại với thợ săn tiền thưởng thì không nghe ra đây, nhưng bây giờ…”

Hắn nhún vai và không giấu được giọng điệu trêu chọc: “Nói thật là khá dễ thương đấy.”

Herstal cân nhắc lại xem có nên đâm hắn hay không.

“Hầu hết mọi người đều không nghĩ như vậy.” Herstal lạnh lùng nói, gã không thích hướng đi của cuộc trò chuyện này.

“Virginia à?” Albarino đoán.

“Kentucky,” Herstal trả lời và liếc nhìn đối phương một cách sắc bén và chỉ ra: “Làm thế là không lịch sự đâu, pháp y Bacchus.”

“Anh muốn nghe gì?” Albarino cười và ngồi thẳng lên một chút. “Tôi lớn lên ở Westland. Hồi xưa tôi chưa bao giờ tè dầm, phóng hoả hay hành hạ động vật. Ba mẹ tôi cũng không li dị khi tôi còn nhỏ, người nhà tôi cũng không có ai ngược đãi trẻ em.”

Theo tam giác Macdonald (Macdonald triad), các dấu hiệu sớm của hành vi bạo lực bao gồm tè dầm, phóng hoả và ngược đãi động vật. Tuy nhiên, có một số nghiên cứu không tìm thấy mối liên hệ nào giữa tam giác này và những người thực hiện hành vi bạo lực.

“Điều đó nghe đáng lo ngại thật đấy,” Herstal chế nhạo, gã không có vẻ khó chịu khi nghe người kia kể chuyện.

“Vì một người bình thường có thể trở thành ác quỷ trong mắt mọi người mà không có bất kì dấu hiệu báo trước nào à?” Albarino hỏi và chậm rãi ăn miếng trứng cuối cùng, động tác và giọng nói đều bình tĩnh: “Hay là vì cái gì khác? Tôi đoán anh và tôi khác nhau về vấn đề này phải không?”

Đó thậm chí không phải là một câu đáng để hỏi, và Herstal biết điều đó. Những vết sẹo trên tay gã tiết lộ quá nhiều về tuổi thơ của gã, từ một khía cạnh nào đó thì gã ghét điều này.

Thế nhưng Albarino thiếu đi những trải nghiệm ấu thơ bi thảm mà hầu hết những kẻ giết người hàng loạt thường gặp phải. Trên thực tế, nếu hắn đang nói thật thì tuổi thơ của hắn cực kì bình thường, và đó chính là điểm mấu chốt. Có nhiều lí do khiến Olga Molozer kết luận Người Làm Vườn Chủ Nhật đúng ra là một kẻ psychopath chứ không phải sociopath. Các triệu chứng của sociopath do áp lực xã hội và trải nghiệm thơ ấu gây ra, trong khi sự phát triển của kẻ thái nhân cách chỉ có thể là do các yếu tố tâm lí, sinh học và di truyền.

Mặc dù hai thuật ngữ này thường được sử dụng qua lại nhưng thật ra cũng có sự phân biệt. Mọi người xem thêm ở đây nhé vì chú thích thì khá dài.

Nói một cách đơn giản hơn thì cho dù Albarino Bacchus sinh ra trong gia đình nào và nhận được nền giáo dục như thế nào thì hắn gần như chắc chắn sẽ trở thành một kẻ sát nhân biến thái, nhưng Herstal thì không nhất thiết phải như vậy.

Herstal biết gã phải hiểu rằng mình đang đối mặt với một con quái vật hoàn toàn khác với bản thân.

“Tôi không nghĩ chúng ta đủ thân thiết để nói về chủ đề này,” Herstal nói đơn giản để bác bỏ chủ đề nói chuyện này.

“Anh nói đúng,” Albarino thế mà lại không dây dưa: “Nhưng anh cũng nên biết một ngày nào đó chúng ta sẽ đủ thân thôi, nếu đến cuối mà không ai giết chết người còn lại.”

Herstal ngừng di chuyển chiếc nĩa trong tay và nhìn đối phương một cách sắc bén: “Cậu thực sự coi tất cả những điều này là một trò chơi, phải không?”

“Vậy thì sao? Chắc hẳn anh cũng đã nghe rất nhiều lời khuyên chuyên môn tâm lí học tội phạm của Olga rồi.” Albarino mỉm cười. Đó là sự thật: Olga rất hứng thú với trò chơi sinh mạng của Người Làm Vườn Chủ Nhật, hiển nhiên cô ta rất chắc chắn rằng Người Làm Vườn có thể làm điều gì đó ngoài sự mong đợi của mọi người bất cứ lúc nào.

Herstal từ từ đặt chiếc nĩa lên đĩa, lắng nghe tiếng lách tách mềm mại. Sau đó gã thấp giọng nói: “Vậy thì tôi chỉ có thể nghĩ cậu thật sự sẽ tiếp tục truy đuổi và giết chết tôi.”

“Tôi sẽ làm thế đấy,” Albarino trả lời với một nụ cười ngọt ngào: “Tôi sẽ muốn giết anh, chặt xác anh, ăn thịt anh; tương tự như vậy, tôi còn muốn hiểu anh, muốn tận hưởng cơ thể của anh…”

Hắn dừng lại một lúc, đôi mắt trông sáng vô cùng.

“Như tôi đã nói, tôi đang tìm kiếm vị trí tốt nhất cho anh,” hắn kết luận: “Vì vậy hãy cẩn thận, anh Armalight, đừng tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi. Anh biết rồi đấy: ‘Khác nào nỗi ăn năn về tội sát nhân, một tình yêu định giấu kín đến đâu rồi cùng sớm lộ ra’.”

Lời thoại của nhân vật Olivia trong hài kịch ‘Đêm thứ mười hai’ của Shakespeare. Đây là Hồi 3, cảnh 1 khi Viola (đóng giả làm Cesario), trên đường đến gặp Olivia, lần đầu tiên chạm trán với Hề, sau đó là Ngài Toby và Ngài Andrew. Khi Olivia gặp Cesario, nàng đuổi những người khác đi và tuyên bố tình yêu của mình. Mình dùng bản dịch của Dương Tường.