Rượu Và Súng

Chương 6



Việc Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland phạm thêm một tội ác đã khuấy đảo các phương tiện truyền thông.

Mặc dù Westland là một thành phố có ít nhất hai tên sát nhân biến thái – ‘ít nhất hai’ bởi lẽ an ninh ở đây rất kém, ai biết được liệu còn một kẻ giết người hàng loạt nào khác muốn nghiền nát nạn nhân thành tro bụi nhưng chưa từng bị phát hiện? Thế nhưng công chúng lại quan tâm đến Nghệ Sĩ Dương Cầm hơn.

Albarino nhận thức rõ khuynh hướng của giới truyền thông, nếu được hỏi thì hắn sẽ trả lời: “Tôi biết tại sao mấy người lại nghĩ như thế nhưng cái ‘gu’ này tệ thật đấy.”

Lí do cốt lõi khiến những người này quan tâm đến Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland là vì những nạn nhân mà gã chọn đều không phải là người tốt, bọn họ thích thú với gã vì bọn họ cho rằng mình vô tội và cảm thấy trải nghiệm khủng khiếp như vậy sẽ không xảy ra với mình.

Nếu đối mặt với Người Làm Vườn Chủ Nhật, bọn họ sợ cổ họng bất ngờ bị dao cắt ngang và đôi mắt tràn ngập hoa thược dược, nhưng họ sẽ không phải lo lắng như vậy khi đối mặt với Nghệ Sĩ Dương Cầm. Sau vụ án mạng, Nghệ Sĩ Dương Cầm chiếm trọn trang nhất của các báo suốt ba ngày, bây giờ vẫn có một nhóm người tranh cãi trên mạng xã hội xem gã có phải Uỷ viên uỷ ban trật tự hay không. Thôi nào, làm sao một uỷ viên có thể treo một người sống lên cọc và mổ bụng anh ta chứ?

Albarino làm việc ngoài giờ tại Cục Pháp y vào Chủ Nhật. Hắn đã thu thập được một số thi thể chết bất thường để giải quyết, hầu hết trong số đó là tự tử, tai nạn xe hơi hoặc sử dụng ma túy quá liều. Khi hắn đang mở hộp sọ của một thi thể trong phòng khám nghiệm tử thi, pháp y thực tập hỗ trợ hắn đang nhiệt tình nói về Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland. Có vẻ những giám định viên pháp y cũng không tránh khỏi việc hóng hớt.

“Gã chắc chắn là một kẻ mất trí rồi. Khủng khiếp quá đi mất.” Tommy, một giám định viên pháp y thực tập tại Cục Pháp y nói. Chàng trai tóc đỏ mặt đầy tàn nhang rùng mình một cách cường điệu: “Chúng ta đều đã nghe những bài giảng của FBI rồi mà? Cái loại điên cuồng chỉ có thể cương bằng cách xé nội tạng ra khỏi cơ thể nạn nhân…”

“Anh khá chắc chắn đó không phải nội dung bài giảng của FBI hồi trước đâu, Tommy à.” Albarino nói với vẻ cạn lời. Hắn đưa cho Tommy chiếc cưa xương trong tay và ra hiệu cho cậu ta mở hộp sọ của thi thể nằm trên bàn khám nghiệm tử thi. Tommy đã quen với thao tác này, không khí tràn ngập thứ bột xương kì lạ bay lên khi cậu ta cưa: “Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland rất phức tạp, bọn họ chỉ suy đoán rằng gã là một kẻ giết người tàn bạo. Chúng ta không thể kết luận được gì cho đến khi gã bị bắt và được kiểm tra tâm lí chi tiết.”

Nhiều năm trước khi Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland mới bắt đầu phạm tội, FBI đã cử đặc vụ và chuyên viên lập hồ sơ đến hỗ trợ điều tra, bọn họ đến rất nhiều lần và kéo dài mấy năm nhưng vẫn không tìm được gì. Sau khi Bart Hardy tiếp quản vụ án Nghệ Sĩ Dương Cầm, FBI không còn đến thường xuyên nữa. Có lẽ cả Sở Cảnh sát Westland và cảnh sát liên bang cuối cùng đều phát hiện ra rằng không ai có thể làm công việc này tốt hơn Hardy, và không ai có thể làm công việc này tệ hơn. Nói trắng ra thì mọi thứ đều vô nghĩa.

Tommy cầm chiếc cưa xương nhìn Albarino đổ não của người đã khuất vào một cái bình, bĩu môi một cách trẻ con và lắc đầu: “Cứ chờ xem, em cá là Nghệ Sĩ Dương Cầm này mắc chứng rối loạn cương dương – nếu có ai đó có thể bắt được gã.”

Albarino mỉm cười, hắn đang định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên reo lên, đó là thứ nhạc chuông kì lạ nghe giống như tiếng tru chói tai của một con mèo đang động dục khiến cả hai người đều giật mình. Albarino lẩm bẩm điều gì đó, đặt bộ não vào tay Tommy và bắt đầu vội vàng tháo găng tay.

Tommy ôm cái bình và bộ óc hơi lắc lư trong đó và hỏi: “Hả?”

“Là cảnh sát Hardy gọi, anh phải nghe máy.” Albarino nhanh chóng nói. Vụ án gần nhất của Nghệ Sĩ Dương Cầm không có tiến triển gì, Hardy quá bận rộn nên mấy ngày nay hắn không nghe được tin tức gì từ đối phương.

Albarino bước ra xa bàn khám nghiệm tử thi một chút và trả lời điện thoại: “Xin hãy nói cho tôi biết là anh đã bắt được Nghệ Sĩ Dương Cầm, Bart.”

Lời nói của hắn có lẽ hơi quá thẳng thắn khiến Hardy không phản ứng trong vài giây. Đối phương sửng sốt một lát, sau đó có chút xấu hổ trả lời: “Không, không… Chúng tôi vừa nhận được điện thoại báo cảnh sát, tôi nghi ngờ Nghệ Sĩ Dương Cầm đó đã phạm phải một tội ác khác.”

Albarino khựng lại và bỏ vào giọng nói của mình một ‘lượng sốc’ vừa phải: “Cái gì? Dạo này hắn bận rộn quá nhỉ?”

“Tôi không biết…” Hardy thực sự lắp bắp: “Ý tôi là tôi không biết tên điên đó đang làm gì nhưng suy đoán hợp lí nhất ở thời điểm hiện tại là Nghệ Sĩ Dương Cầm gây ra thêm một tội ác. Al, cậu không tin được đâu nhưng Thomas Norman chết rồi.”

Không phải đâu… Và Bart chắc chắn không thể biết được sự thật. Chuyện này xảy ra chỉ vì Nghệ Sĩ Dương Cầm đã chọn phải nạn nhân mà hắn đã ngắm trúng từ lâu, nếu không đánh trả thì lại nhàm chán quá.

Albarino lặng lẽ mỉm cười từ một góc độ mà Tommy không thể nhìn thấy.



Đó là một vùng nước.

Vùng nước nằm trong một điền trang – một ngôi nhà nông thôn dành cho những người giàu có thích nghỉ dưỡng. Nó nằm trên khoảng ba hoặc bốn mẫu đất mà anh em nhà Norman đã mua cách đây vài năm để trốn tránh cái nóng của mùa hè.

Khu đất này có một cánh rừng và một dòng sông lặng lẽ chảy qua bóng cây tuyệt đẹp, nguồn nước này chính là lí do chính khiến vùng đất này đắt đỏ như vậy. Trong mùa này, một ít lá rụng rơi trên mặt nước tĩnh lặng, trời vẫn chưa trở lạnh; khi mùa thu đã đến, những chiếc lá vàng và đỏ sẽ phủ kín từng tấc nước nhưng hiện tại, làn nước trong vắt đến mức có thể nhìn thấy đáy.

Có cái gì đó đang chìm dưới nước, hay nói đúng hơn là một xác chết treo ngược dưới nước – một khúc gỗ cắm sâu vào lớp bùn dưới đáy nước, một người bị đóng ngược vào cọc gỗ. Trong dòng nước biến đổi khó lường, trong ánh sáng và bóng tối, thân thể nhợt nhạt trần trụi bị gợn sóng bóp méo thành hình thù kỳ dị trông vô cùng đáng sợ.

Khi Albarino đến nơi, hắn bắt gặp cảnh tượng kỳ lạ ngay trước mắt: Sĩ quan Hardy sức cùng lực kiệt đang chỉ đạo các cảnh sát để cố gắng kéo thi thể không rõ danh tính lên khỏi mặt nước, Bates cầm máy ảnh đứng trên bờ sông trơn trượt. Ông cũng đang chỉ đạo nhóm CSI của mình thu thập bằng chứng từ vùng đất ẩm ướt trên bờ sông. Thế nhưng cả hai người bọn họ đều không biết phải bắt đầu từ đâu.

Olga Molozer đang đứng xa hơn một chút – nơi chiếc xe cấp cứu trông chẳng ăn nhập gì với cảnh vật đang đậu lại. Có một người đàn ông đứng gần cánh cửa mở phía sau xe cứu thương, và Olga đang kiên quyết phải đặt chiếc chăn màu cam trên tay lên vai người đó.

Khi Albarino bước tới, hắn nghe thấy người đàn ông nói với giọng thản nhiên: “Tôi thực sự ổn mà cô Molozer. Thay vì quan tâm đến tôi thì cô nên…”

Albarino nhìn bọn họ với vẻ mặt kinh ngạc, điều này không thể trách hắn được vì sự xuất hiện của người đàn ông trước mặt quả thực là ngoài ý muốn. Hắn nói với vẻ hoài nghi: “Anh Armalight?”

Olga nghe tiếng thì nhìn sang Albarino với nụ cười cực kì vui vẻ: “Al!”

Có lẽ vụ án giết người mới lạ này khiến cô vô cùng vui mừng, phải chăng cô đã rời Đơn vị Phân tích hành vi của FBI vì hành vi không phù hợp này?

Và người mà Olga vừa choàng cho tấm chăn không ai khác chính là luật sư Herstal Armalight – người đã gặp Albarino và những người khác vài ngày trước vì vụ Richard Norman. Lúc này gã đang loay hoay với mép tấm chăn ngu ngốc một cách thiếu kiên nhẫn và cau mày nhìn Albarino.

“Chuyện gì vậy?” Albarino không khỏi hỏi khi đến gần xe cứu thương. “Tôi nghe Bart nói rằng anh Thomas Norman đã thiệt mạng nhưng sao anh lại ở đây?”

“Tối qua anh ấy đã gửi tin nhắn và hẹn tôi sáng nay tới đây gặp mặt.” Herstal nói nhỏ, sắc mặt gã hơi tái nhưng nhìn chung vẫn bình tĩnh: “Thật ra điều này rất kì lạ bởi vì đây cũng là trang viên được khách hàng của tôi ‘trưng dụng’ để nghỉ ngơi, anh ta thường không bàn chuyện công việc ở đây. Nhưng nói đi nói lại thì anh trai anh ấy cũng vừa qua đời, những người dưới trướng thì đang rối ren nên tôi vốn cho rằng anh ta cần một không gian riêng tư hơn để thảo luận…”

“Nhưng khi anh đến thì phát hiện khách hàng của mình đã chìm dưới sông.” Olga nhún vai, giọng điệu vẫn rất thích thú. Albarino có thể biết tại sao: Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland đã liên tiếp sát hại một cặp anh em. Gã chưa từng làm điều này trước đây, vậy nên cô ta mới cảm thấy vui như lễ Giáng Sinh vậy.

Herstal nhìn Albarino, ánh mắt gã vẫn lạnh lùng: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, Albarino. Mặc dù người báo án thường được xem là nghi phạm nhưng đôi tôi không giết người. Camera hành trình của tôi có thể chứng minh điều đó.”

Khi ấy Albarino mới nhận ra xe của Herstal đang đậu trên đường vành đai cạnh hồ. Lần trước hắn đã muốn chửi thề khi lái xe cùng Herstal đến Cục Pháp y bởi gã ta lái chiếc Rolls-Royce Phantom, đúng là giàu có đến mức khiến Albarino đỏ mắt vì ghen tị.

“Tôi không nghĩ anh là hung thủ và tôi càng không buộc tội anh giết ‘sếp’ của anh đâu.” Albarino nói với một nụ cười.

“Thật sao?” Herstal hơi liếc nhìn hắn và không có ý định che giấu thái độ bất tin của mình: “Mấy ngày trước cậu còn tố cáo tôi không quan tâm tới thi thể.”

Albarino muốn nói ‘ông sếp còn lại của anh cũng qua đời rồi nhưng trông anh có buồn đâu’, nhưng hắn không nói như vậy: “Không, anh còn đang quấn chăn.”

“Tôi chắc chắn không chủ động xin tấm chăn này. Có vẻ sĩ quan Hardy cảm thấy tôi bị bóng ma tâm lý sau khi chứng kiến hiện trường án mạng, chắc anh ta quên tôi là một luật sư.” Herstal khịt mũi.

“Nhưng tôi không nghĩ luật sư như anh mà cũng gặp phải tình huống tất cả thân chủ đều bị giết trong vòng một tuần.” Albarino chỉ ra khiến đối phương đảo mắt: “Herstal, cho dù có là anh thì đây cũng là một ngày khó khăn mà nhỉ?”

Rõ ràng đây là một ngày khó khăn đối với bất kì ai chứng kiến tội ác, nói điều đó lúc này thật vô nghĩa. Herstal liếc nhìn hắn, khóe miệng chuyển thành mỉa mai một cách tinh vi: “Cậu bắt đầu gọi tôi bằng tên Thánh của tôi từ khi nào?”

“Mới đây thôi vì hiện tại chúng ta không ở nhà xác, tôi thì đang định tán tỉnh anh.” Albarino giả vờ ngọt ngào nói rồi thả lỏng người dựa vào thành cửa xe dê thương: “Lát nữa đi uống cà phê không?”

“Không phải hôm nay.” Herstal vẫy ngón tay và bắt chước một cách hoàn hảo giọng điệu mà Albarino nói trong nhà xác ngày hôm đó: “Và tốt nhất là không phải ở hiện trường vụ án, pháp y Bacchus.”

“Hai người dễ thương quá đi!” Olga bình luận không chút thiên vị “Tất nhiên sẽ thật hoàn hảo nếu các anh không làm như thế trong khu vực phong tỏa.”

Lúc này, nhóm của Hardy cuối cùng đã kéo được thi thể lên khỏi mặt nước với nỗ lực không ngừng nghỉ của cảnh sát. Thi thể bắt đầu trương phềnh dưới nước ngay lập tức bị một nhóm CSI bao vây giống như kền kền lao về xác chết.

Sĩ quan Hardy hét lên cách đó không xa: “Al!”

“Rồi.” Albarino khẽ mỉm cười và cầm hộp dụng cụ lên: “Ngưng chuyện phiếm thôi, nhưng hôm nay gặp anh cũng vui đấy, lần sau tốt nhất là gặp ở đâu đó mà không phải cạnh thi thể nhé.”

Herstal nhìn hắn và không hề cố gắng che đậy cái khịt mũi thờ ơ của mình.



Giờ đây, Thomas Norman đã chết đang nằm nhoài dưới đất. Nó bị treo ngược trên một cọc gỗ cắm dưới nước trong trạng thái trần truồng, hai chân chồng lên nhau và được cố định trên cọc bằng một chiếc đinh dài trông vô cùng đau đớn.

Khi ở dưới nước, toàn thân nó treo ngược nên bọn họ không thể nhìn rõ toàn bộ thi thể vì sóng nước bao phủ. Khi được kéo lên, người ta phát hiện vẻ ngoài của nó gớm ghiếc vô cùng: Ngoài đôi chân bị đóng đinh, ngực của Thomas Norman, nơi gần như trùng khớp với vị trí người anh trai bị cây cọc đâm thủng, có một cái lỗ lớn bê bết máu thịt tràn ngập những bông hoa đỏ. Ngoài những bông to lộng lẫy còn có vài nhánh, lá cây đã được cắt tỉa gọn gàng và chỉ để lại những nụ đỏ mềm mại rủ xuống dọc theo mép vết thương. Mọi thứ đều ướt sũng sau khi được vớt lên khỏi mặt nước, những bông hoa giống như một chuỗi giọt máu.

Điều kỳ lạ nhất là giữa mái tóc đen của người quá cố là một cặp sừng dê đực không biết đã được cố định bằng cách nào đó, xung quanh sừng là những vòng hoa. Từ giữa tóc của người chết mọc ra rất nhiều cành dài mềm mại với nụ đỏ như máu. Hơn thế nữa, vòng hoa này còn được xen lẫn với nhiều bông hoa nhỏ màu trắng hồng năm cánh.

Albarino quỳ trên nền đất ẩm ướt bên cạnh thi thể mà chẳng để ý đến việc đầu gối mình đang dần bị bùn và nước sông lạnh lẽo thấm vào. Bates đứng cạnh Hardy và đang báo cáo tiến độ của đội điều tra tại chỗ.

“Hung thủ chắc chắn đã để lại dấu chân trên bờ sông khi đặt thi thể xuống nước, nhưng hắn thận trọng đến mức đã tiêu huỷ tất cả dấu chân.” Bates cau mày nói: “Bọn tôi đã trích xuất hết mọi thứ rồi nhưng tôi đoán không có thứ gì có giá trị trong đó cả.”

Hardy đồng ý: “Thằng này xảo quyệt thật.”

Bên kia, Albarino đưa tay kiểm tra cằm của người đã khuất và nói: “Giai đoạn co cứng tử thi vẫn chưa thuyên giảm nhưng vết hoen tử thi không mờ đi sau khi tôi ấn vào. Vì có nước nên nhiệt độ thi thể không thể được dùng làm tiêu chí xác định… Bây giờ là chín giờ sáng, chắc anh ta đã chết đêm qua, và có lẽ đã hơn mười hai tiếng đồng hồ rồi.”



Nói chính xác thì đó là tám giờ bốn mươi chín phút đêm qua – thời điểm Albarino cắm con dao vào ngực người thừa kế mới của gia đình Norman. Đôi mắt của người đàn ông khó ưa trong phòng thẩm lúc này mở to vì kinh hoàng, máu phun ra từ ngực anh ta, tất cả đều ẩn giấu dưới màn đêm mờ mịt.

Khi Thomas mở miệng, một loạt âm thanh ùng ục khủng khiếp và không rõ ràng phát ra từ cổ họng nó. Nó thở hổn hển: “Anh… Tại sao anh…”

À, chắc nó nhận ra Albarino vì chính hắn đã bắt chuyện với nó về việc kí kết văn bản mà.

“Đừng lo, tôi chắc chắn không giết anh vì anh từ chối đến Cục Pháp y để đích thân ký giấy ủy quyền.” Albarino tử tế trả lời. Xét đến việc có lẽ đây là những lời cuối cùng nó nghe được khi còn sống, chắc nó cũng không cảm kích lời giải thích này cho cam.

Hắn mỉm cười hạnh phúc và cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng.

“Anh là một món quà.” Hắn nói.



Sĩ quan Hardy nhường chỗ cho Albarino và Bates để họ quỳ xuống đất và khám nghiệm thi thể trong tư thế thoải mái hơn. Ông nhìn Herstal đang đứng cách đó không xa, hỏi: “Anh Armalight, anh nhận được tin nhắn anh Norman gửi lúc nào?”

Herstal tiến lên vài bước như thể la hét cách nhau vài mét thực sự bất lịch sự. Gã có vẻ không sợ xác chết, cũng như không đến quá gần và phá hủy bằng chứng nên Hardy không ngăn cản gã. Sau khi đứng lại, luật sư kiểm tra điện thoại di động và nói: “Mười giờ mười ba phút hồi tối qua.”

“Thú vị đấy.” Olga chỉ ra: “Nạn nhân lẽ ra đã chết vào thời điểm đó rồi. Có khi nào là hung thủ gửi tin nhắn cho anh không?”



Albarino lấy điện thoại di động từ trong túi Thomas Norman ra và mở khóa màn hình bằng những ngón tay dần dần lạnh ngắt. Thường thì hắn thích trưng bày những thi thể này ở nơi công cộng và mọi người đều có thể xem triển lãm.

Nhưng lần này không tiện. Hắn đi theo đối phương suốt chặng đường đến hẹn hò với người yêu ở trang viên này rồi mới tìm cơ hội giết chết nó. Đưa thi thể về một hồ nước trong thành phố quá khó khăn, cuộc đi săn này vốn là ngẫu hứng và hơi vội vàng nên hắn đành có bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Ái chà, sẽ thật tuyệt nếu để một người nào đó đến xem tác phẩm này. Hắn đã nghĩ như vậy khi lấy được số điện thoại của luật sư từ danh bạ của người chết. Để con mồi tiếp theo nhìn thấy tàn tích xinh đẹp con mồi trước để lại, đồng thời không biết về số phận tương lai của mình… Có vẻ lãng mạn đấy, hắn có thể chấp nhận được.

Đó là một món quà dành cho cả Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland và Herstal Armalight. Một mũi tên trúng hai con chim.

Với nụ cười khát máu trên môi, Người Làm Vườn vui vẻ nhấn nút gửi.



Herstal rõ ràng đã tính toán thời gian trong đầu rồi đồng ý với Olga. Gã cau mày rồi nói: “Nếu pháp y Bacchus không suy luận sai thời điểm tử vong thì đúng là như vậy.”

“Tôi khá là chắc đấy, nhưng có một vấn đề…” Albarino dùng bàn tay đeo găng sờ nắn vết thương trên chân người chết, trên các bộ phận bị xé nát không có vết máu trông đặc biệt nhợt nhạt. Hắn khựng lại rồi kiểm tra cái lỗ đáng sợ trên ngực người quá cố: “Hung thủ lần này có lẽ không phải là Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland.”

Olga xen vào và khẳng định chắc nịch: “Có phải Người Làm Vườn Chủ Nhật không?”

Hardy hét lên: “Cái gì?!”

Có lẽ suy đoán ‘hai kẻ giết người hàng loạt nổi tiếng nhất thành phố Westland chọn cùng một cặp anh em làm nạn nhân’ thậm chí còn điên rồ hơn cả ‘Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland lần lượt giết chết một cặp anh em’.

“Các anh thấy đấy, tất cả các vết thương trên cơ thể đều không có phản ứng sống. Kẻ sát nhân đã giết anh ta trước rồi mới mổ bụng, khâu lại và đóng đinh anh ta vào cọc. Nghệ Sĩ Dương Cầm sẽ không làm như vậy và trên cổ người chết không có vết dây đàn.” Albarino nói: “Tôi định lấy hoa hồng ra, Bates giúp tôi một tay nhé?”

Bates hừ một tiếng và hai người họ cùng nhau mói móc những bông hoa ướt đẫm từ vết thương trên ngực người chết. Khi Bates lấy những bông hoa đỏ ra và gói lại, Albarino với vào lồng ngực người chết để nắm lấy thứ gì đó. Lúc hắn đưa tay ra, trên đầu ngón tay hắn hơi ẩm chút hơi ẩm – đó là một ít vụn đất.



Albarino nhét đất vào ngực nạn nhân gần đến tận trái tim rồi bắt đầu trang trí ngực của nó bằng hoa. Đây là công việc mang tính kỹ thuật vì lát nữa hắn sẽ phải treo ngược thi thể, còn bó hoa phải đủ chắc chắn để không bị rời ra khi đồng nghiệp ở đồn công an vớt thi thể lên khỏi mặt nước.

Những bông hoa chưa nở hết có màu đỏ tươi như máu đúng là để ẩn dụ cho máu. Hắn nghĩ Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland sẽ nhìn thấy và hiểu được hắn đang làm gì.

Nghệ Sĩ Dương Cầm là kẻ rất thích vấy máu khắp nơi, đó là biểu hiện trực quan nhất cho ham muốn tàn ác của gã. Thế nhưng Albarino không thích điều đó.

Đối phương sẽ hiểu được sự mỉa mai cay đắng mà hắn đang cố gắng truyền tải. Albarino mỉm cười dùng ngón tay mân mê những bông hoa thanh nhã, những nụ hoa mềm mại và mỏng manh lướt qua đầu ngón tay hắn.

Tao hiểu ý của mày, mấy người trong đồn công an không hiểu, chỉ có tao mới hiểu. Tao biết mày muốn bày tỏ điều gì nhưng nói trắng ra thì tao không đánh giá cao điều đó đâu. Mày đã lãng phí mất một nạn nhân đáng ra phải là của tao.

Tao tin chắc là tao giỏi hơn và tao sẽ cho mày thấy.



Albarino cau mày nhìn vết bẩn trên ngón tay mình như thể không hiểu đó là gì. Hắn bỏ vụn đất dính máu vào túi đựng tang vật sau đó tiếp tục khám nghiệm phần đầu của thi thể. Hắn quan sát cặp sừng một lúc rồi thở dài.

“Sao thế?” Cảnh sát Hardy hỏi.

“Hơi đáng sợ đó. Kẻ sát nhân đã đục lỗ ở phía dưới sừng dê rồi dùng chỉ khâu nó lên trán nạn nhân.” Albarino cúi đầu nói và cẩn thận dùng tay gạt tóc của người quá cố sang một bên để lộ vùng da dày đặc vết kim khâu: “Nhưng không có dấu hiệu tắc nghẽn mạch máu hay sưng tấy nên hẳn là hung thủ đã làm điều này sau khi giết chết anh ta.”

Hardy cau mày: “Mặc dù hung thủ chắc chắn không tra tấn nạn nhân khi còn sống nhưng những chi tiết này quá giống với vụ án trước đó của Nghệ Sĩ Dương Cầm.”



Hắn dùng những mũi khâu tương tự để khâu chiếc sừng lên trán Norman Bé như thể đó là vết sẹo trên bụng anh trai nó.

Nếu phải sử dụng đến sừng dê đực trong thiết kế của mình thì hắn thà mặc hoá trang cho người chết thành thần Pan. Tất nhiên, hắn không thể ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, cũng không ngờ rằng hắn lại ‘may mắn’ chọn cùng nạn nhân với một kẻ giết người hàng loạt khác.

Nhưng hắn rất thích thử thách.

Pan trong thần thoại Hy Lạp là vị thần của vị thần của sự hoang dã, những người chăn cừu và các đàn gia súc, của tự nhiên và những ngọn núi hoang vu, của việc săn bắn và âm nhạc đồng quê. Thần có một nửa thân dưới trong hình dạng của loài dê và có sừng.



“Tôi không nghĩ đến bất kì kẻ giết người nào khác sẽ đặt hoa lên người chết ngoại trừ Người Làm Vườn Chủ Nhật.” Lúc này, Bates đã quay trở lại. Ông ta vừa đi vừa cao giọng chỉ cho những người khác: “Tôi không biết mấy bông hoa đỏ ban nãy là gì nhưng những thứ trên đầu người chết hình như là hoa táo.”

Lúc này, Olga đột nhiên ‘a’ một tiếng khiến mọi người đều sửng sốt.

Khi bọn họ nhìn sang thì cô lại ngơ ngác nhìn vào khoảng không đâu đó trước mặt, miệng há hốc một cách ngu ngốc. Một lúc sau, cô đột nhiên bật dậy – nhảy lên đúng nghĩa đen và gần như dẫm phải Bates vừa mới chen qua.

“Tôi hiểu rồi!” Cô chợt nói và vẫy tay kịch liệt như muốn thể hiện suy nghĩ của mình giữa không trung: “Vụ án Thomas Norman đúng là không phải lỗi của Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland! Người Làm Vườn Chủ Nhật đã nắm được chủ đề tác phẩm của gã và muốn gửi cho gã một thông điệp…”

“Đợi một chút đã?!” Hardy cau mày hét lên, trông ông như thể sắp phát điên: “Sao chúng ta lại nói chuyện như thế này?”

Albarino loạng choạng đứng dậy và nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Olga với vẻ thích thú. Hai chân của hắn hơi tê vì quỳ và dính đầy bùn. Hắn đang khập khiễng băng qua đoạn cuối bờ sông trơn trượt thì vô tình vấp ngã, may mắn thay, Herstal đứng bên cạnh đã đỡ khuỷu tay hắn.

“Cẩn thận.” Herstal cau mày nhưng Albarino đã để ý gã gần như tập trung vào Olga.

Và hiện tại Olga đang vẫy tay điên cuồng: “Tác phẩm của Nghệ Sĩ Dương Cầm có chủ đề nhưng không ai nhận ra điều đó! Cuộc họp báo đã công bố chi tiết về vụ giết người của Richard Norman, chắc là Người Làm Vườn Chủ Nhật xem tin tức là nhận ra ngay. Chủ đề của vụ án này là ‘Cain’!”

Một vài người im lặng trong giây lát rồi Albarino cũng thở dài.

“Tôi hiểu rồi.” Albarino nói.

“Mời cậu giải thích chứ tôi không hiểu gì sất.” Herstal khịt mũi như đang khó chịu. Người này chắc hẳn đã phân loại các kiểu khịt mũi khác nhau để đối phó với các tình huống khác nhau.

“Một phép ẩn dụ vặn vẹo…” Albarino thấy Olga gật đầu khích lệ với mình nên nói một cách chậm rãi và suy tư: “Cain là con trai của Adam và Eva và là một nông dân nhỉ? Nghệ Sĩ Dương Cầm hóa trang người chết thành bù nhìn trên cánh đồng và nhét một nắm lúa mì vào những vết thương trên ngực và bụng anh ta. Nông sản chính là lễ vật Cain dâng lên Chúa sau mùa gặt nhưng Chúa không nhận nên anh ta ghen tị với anh trai mình.”

Cảnh sát Hardy nhìn thẳng vào Herstal: “Lần trước trong phòng thẩm vấn, anh có nhắc đến Thomas Norman có năng lực hơn, vì vậy mà Richard mới ghen tị với em trai mình.”

Herstal chậm chạp gật đầu, có vẻ hơi kinh ngạc: “Đúng vậy, chuyện này người chung quanh đều biết.”

“Nhưng ghen tị với anh trai mình sao?” Hardy không thể không hỏi: “Đây có phải cái tội của anh ta không? Có phải Nghệ Sĩ Dương Cầm giết anh ta vì tội này không? Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland phải tra tấn nạn nhân của gã theo hướng nợ máu trả máu chứ?”

“Tất nhiên là suy nghĩ trong đầu anh ta thì không hẳn là một cái tội, nhưng nếu Richard từng hiện thực hoá ý tưởng này thì sao? Một vụ ám sát thất bại chẳng hạn? Hoặc có thể Nghệ Sĩ Dương Cầm cảm thấy trong tất cả các tội ác của Richard Norman thì việc ghen ghét chính em trai của mình là nghiêm trọng nhất?” Olga đoán mò: “Tất nhiên, cả hai người họ đều đã chết nên không ai có thể biết được sự thật.”

Herstal cau mày và lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thi thể nằm trên mặt đất.

“Còn quả táo dùng để thay thế trái tim thì sao?” Bates không khỏi ngắt lời.

“Tôi cho rằng đó là biểu tượng của tội lỗi nguyên thủy,” Albarino nói, hắn vẫn nhìn Olga khi đưa ra suy luận này. Đối phương vẫn đang mỉm cười, trong mắt lấp lánh vẻ hưng phấn. Hắn nói tiếp: “Con người ăn trái cấm nên phạm tội và gây ra mọi chuyện xảy ra sau đó. Nhân vật Cain trong vở kịch nói ‘Cain’ của Byron đã nói…”

Cái cây đã được trồng lên rồi kia mà, vậy tại sao lại không phải là để cho cha ta? Nếu không, cớ sao lại đặt cha ta gần cái cây ấy, ngay chỗ nó mọc lên, cái cây đẹp nhất trong loài cây?” Herstal chợt tiếp lời Albarino định trích dẫn với giọng điệu bình tĩnh, trông gã còn bình tĩnh hơn ban nãy.

Lời thoại của nhân vật Cain trong vở kịch ‘Cain’. Đây là Màn 1, Cảnh 1 khi Cain đang trách móc Chúa vì Chúa đã biến anh ta thành người trần mắt thịt vì tội lỗi của cha mẹ mình. Mình sử dụng bản dịch của Phùng Văn Tửu.

“Thật đáng ngạc nhiên, anh Herstal.” Albarino nháy mắt và mỉm cười nhẹ với gã.

“Tôi nghĩ ít nhiều thì ý nghĩa của nó là như vậy.” Olga gật đầu tán thành: “Tóm lại là Người Làm Vườn Chủ Nhật chắc chắn đã hiểu ý tứ của Nghệ Sĩ Dương Cầm và đáp lại.”

Cảnh sát Hardy nuốt khan và chỉ vào cái xác ướt đẫm nằm trên mặt đất: “Vậy là Người Làm Vườn Chủ Nhật đã giết Thomas Norman và sau đó…”

“Bố trí thi thể anh ta thành ‘Abel’ – một chủ đề tương tự.” Olga nhanh nhảu nói: “Thi thể của Richard Norman bị đóng lên một cây cọc trong vườn táo, trong khi anh trai là Thomas bị treo ngược trên một cọc gỗ dưới nước. Tôi đoán Người Làm Vườn Chủ Nhật dùng mặt nước làm gương soi, nghĩa là thi thể người em gần như là hình ảnh phản chiếu của người anh, tuy giống nhưng vẫn khác biệt. Cặp sừng trên đầu Thomas tượng trưng cho đàn dê Abel đã chăm sóc, hoa táo ám chỉ trái cấm trong Vườn Địa Đàng, những bông hoa màu đỏ và cành có nụ đỏ tượng trưng cho máu. Cain giết Abel, máu của Abel chảy ra từ vết thương trên ngực anh ta…”

Herstal bất ngờ nắm lấy cổ tay Albarino và giơ tay lên một chút: Găng tay của Albarino vẫn còn dính máu và vụn đất bẩn thuỷ.

“Người Làm Vườn Chủ Nhật đã đổ đất vào vết thương của Thomas, tức là vào vết thương của Abel…” Herstal thì thầm và nhìn thẳng vào Albarino: “Giờ đây ngươi bị nguyền rủa bởi chính mặt đất đã từng há miệng hút lấy máu em ngươi do bàn tay ngươi đổ ra.” (Sáng Thế 4)

“Nếu anh cứ tiếp tục biểu hiện tốt như vậy thì tôi e rằng Bart phải thuê anh đấy.” Albarino cười trêu chọc.

“Cái quái gì vậy?” Sĩ quan Hardy không khỏi gằn giọng: “Nghệ Sĩ Dương Cầm giết một người đàn ông, cảnh sát chúng tôi không nhìn hiểu được ý tứ của gã thông qua án mạng này nhưng Người Làm Vườn Chủ Nhật hiểu. Không dừng lại ở đó, hắn còn giết một người nữa để nói với mọi người rằng hắn hiểu rồi… Rốt cuộc thì hắn muốn gì?”

Olga cười khan và dang tay: “Tôi không biết tại sao hắn lại làm như vậy, chẳng lẽ hắn đang chứng tỏ mình đánh giá cao tác phẩm của người kia? Hay là hắn muốn ám chỉ rằng hắn có thể diễn đạt cùng một ý tứ đẹp hơn Nghệ Sĩ Dương Cầm? Hay hắn chỉ đơn giản muốn nói ‘tao hiểu ý mày’ với Nghệ Sĩ Dương Cầm? Dù là thế nào thì hắn cũng đang gửi tin nhắn đến Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland.”

Cô quan sát đám đông yên tĩnh, chẳng hiểu sao cô không cảm thấy sốt sắng như cảnh sát Hardy. Có lẽ miễn là không quan tâm đến tính mạng của những người đã chết thì sẽ không lo lắng chút nào, giống như trái tim của Albarino vậy.

Herstal cũng đồng tình về vấn đề này, trước đó gã ta đã nói với Albarino, “Như tôi đã nói, ý nghĩa của người sống và người chết không giống nhau. Cái thứ trước mặt này… Nó không có ý nghĩa gì với tôi.”

Olga nhún vai một cách thoải mái và đóng nắp ‘quan tài’ dành cho những kẻ điên đang lang thang trong góc tối của thành phố Westland.

“Có vẻ hai tên sát nhân biến thái đáng sợ nhất ở thành phố Westland đã bắt đầu chú ý đến nhau rồi.”

Raw là 盖棺定论 (Cái quan định luận) dịch thô là đóng nắp quan tài thì mới đưa ra kết luận, nghĩa bóng là đừng phán xét cái gì trừ khi đã xem xét từ đầu đến cuối. Ở đây Olga đang đưa ra kết luận nên tác giả dùng câu này.