Rượu Và Súng

Chương 7



Đối với các luật sư tại Công ty Luật A&H, Herstal Armalight – một trong những đối tác của công ty – là một huyền thoại.

Gã là người đẹp trai, trẻ trung và có triển vọng với các giá trị đạo đức khó hiểu. Nói đi nói lại, những người làm việc trong công ty Herstal đều biết gã ta là một luật sư xã hội đen nên việc thảo luận về giá trị đạo đức quả thật vô nghĩa. Tuy nhiên, trong số tất cả những người đã chứng kiến vụ giết người khủng khiếp vào sáng Chủ Nhật, anh Armalight hẳn là một trong những người bình tĩnh nhất khi đi làm vào thứ Hai.

Ngay ngày hôm sau vụ án Ngày Làm Vườn Chủ Nhật là lúc người ta bàn tán sôi nổi nhất. Trong giờ nghỉ trưa ở Công ty luật A&H, nếu đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong văn phòng Herstal và nhìn ra ngoài là thấy ngay một nhóm phóng viên ngồi xổm trước cửa cố gắng ngăn cản mọi người bước ra khỏi đây.

Lúc này có tiếng gõ cửa ngập ngừng vang lên.

Thư ký Emma của Herstal bước vào, cô gái tóc vàng xinh đẹp này ngồi ngay bên ngoài cửa văn phòng của gã để chặn cuộc gọi của mọi phóng viên muốn phỏng vấn; bây giờ trông cô có vẻ mệt mỏi, hẳn là một chút son môi của cô đã dính vào chiếc bánh sandwich nhạt nhẽo lúc trưa nay nhưng cô chưa có thời gian dặm lại.

“Anh Armalight,” cô cau mày nói: “Quầy lễ tân gọi điện nói có người ở tầng dưới muốn gặp anh.”

“Có phải phóng viên lén vào không?” Herstal nhăn mặt.

Emma lắc đầu: “Không, anh ta nói anh ta công tác ở Cục Pháp y, tên Albarino Bacchus.”

Đối với chuyện này, ngay cả Herstal cũng sửng sốt trong giây lát bởi gã không hiểu được vị pháp y luôn tươi cười đến tìm mình làm gì. Nụ cười đó khiến gã cảm thấy khó chịu, mặc dù nhìn thì có vẻ ấm áp nhưng gã chắc chắn ẩn dưới làn da dịu dàng gần-giống-con-người này là nụ cười của một con sói.

Nhưng gã không có lựa chọn nào khác. Gã sẽ không để giám định viên trưởng của Cục Pháp y đứng đợi bên ngoài vì sau này gã còn phải đối phó với người này trên toà án. Vì vậy gã đáp một cách mệt mỏi: “Cho cậu ta vào đi.”

Vài phút sau Albarino bước vào. Có vẻ hắn không phải người thích mặc suit vì khi đến đây hắn mặc một chiếc áo khoác bình thường và quần jean, trông hắn vô cùng lạc lõng trong văn phòng đẹp đẽ đầy những luật sư mặc suit. Bạn biết đấy, chọn bừa một cái cà vạt ở đây cũng có thể đắt hơn cả bộ trang phục của hắn.

Nhưng điều đó không quan trọng. Albarino có mái tóc xoăn màu hạt dẻ xinh đẹp và đôi mắt xanh bạc hà dịu dàng, hắn chính là kiểu người có thể quyến rũ một cô bé như Emma chỉ bằng một nụ cười.

Tuy nhiên, vì bản thân Herstal không bị ảnh hưởng nên gã lạnh lùng nhìn người đàn ông xách túi lững thững bước vào như thể không cần phải làm việc ở Cục Pháp y. Đối phương còn chưa kịp lên tiếng thì gã đã hỏi trước: “Cảnh sát Hardy lại cần tôi lấy lời khai à?”

“Lí do tôi đến đây cũng giống như lí do phóng viên đã đợi ngoài cửa cả buổi sáng.” Albarino nghiêng đầu nhìn Herstal như một con chim nước tò mò.

Herstal nói: “Tôi có thể mời cậu ra ngoài được không?”

“Không!” Albarino cười lớn, khóe mắt hơi hằn thành vết chân chim duyên dáng: “Anh thấy đấy, chuyện là như này, khác với Nghệ Sĩ Dương Cầm, Người Làm Vườn Chủ Nhật chẳng bao giờ liên hệ với ai. Hắn sẽ không gửi bất kì tin nhắn khiêu khích nào cho cảnh sát và luôn trưng bày tác phẩm của mình ở những nơi công cộng để những người qua đường ngẫu nhiên phát hiện ra. Nhưng lần này thì khác, hắn dùng điện thoại di động của nạn nhân để gửi tin nhắn, hắn muốn anh tìm ra thi thể.”

“Vậy là sao?” Herstal gay gắt hỏi.

“Ngoại trừ Người Làm Vườn Chủ Nhật ra thì ai mà biết được.” Albarino mỉm cười, trông hắn ta không hề lo lắng chút nào: “Có vẻ phóng viên bên ngoài cảm thấy điều này chứng tỏ anh rất quan trọng với Người Làm Vườn, Bart sợ rằng anh nắm vai trò quan trọng trong vụ án này mà chính anh cũng không biết. Thật đấy, Sở Cảnh sát Westland đang lo cho anh.”

“Những bằng chứng hiện có cũng không đủ để đưa tôi vào mấy thứ như chương trình bảo vệ nhân chứng.” Herstal chỉ ra.

“Đúng vậy, cho nên Bart đề nghị những người đang theo dõi vụ án nếu có thời gian để ý anh nhiều hơn để chẳng may anh lại bị Người Làm Vườn bắt cóc mà bọn tôi không biết.” Albarino cười nói: “Vì vậy tôi mới đến ăn trưa với anh. Cục Pháp y khá gần văn phòng của anh, tôi nghĩ tôi có đủ thời gian để quay lại trước khi hết giờ nghỉ trưa.”

Herstal nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mỉm cười đối diện với vẻ hoài nghi, trên mặt vô cảm của gã hẳn đang viết chữ ‘tôi đã làm gì sai để đáng phải chịu điều này’. Gã hơi cao giọng: “Pháp y Bacchus, anh không nghĩ rằng anh nên thông báo một tiếng trước khi quyết định ăn trưa với người ta à?”

“Nếu tôi báo trước cho anh thì anh có cho tôi vào không?” Albarino hỏi.

Đúng nhỉ…

Vì vậy Herstal đứng hình hai giây, sau đó bất đắc dĩ xua tay: “Nói thế nào thì cậu cũng đến nơi duy nhất không ăn trưa trong giờ nghỉ trưa. Mấy người trong toà nhà này vượt qua giờ nghỉ bằng máy bán hàng tự động ở tầng dưới, làm công việc này cũng không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi.”

“Thực ra thì nghề của tôi cũng vậy thôi, không ai muốn mua đồ ăn từ máy bán hàng tự động đối diện phòng khám nghiệm tử thi thối nát.” Albarino bình tĩnh trả lời: “Nhưng để qua bữa trưa thế này thì có hơi khốn khổ so với mức lương của anh đấy.”

“Muốn làm tốt công việc thì tất nhiên sẽ phải hi sinh rất nhiều thời gian.” Herstal thản nhiên trả lời.

Albarino mỉm cười, lục lọi trong túi xách một lúc sau đó xếp vài hộp nhựa lên bàn Herstal rồi nói tiếp: “Cho nên tôi thường tự mang đồ ăn trưa đến Cục Pháp y.”

Herstal nhìn Albarino như thể hắn ta là một con nai sừng tấm vô tình lạc vào giữa đường liên bang và không bao giờ thoát khỏi số phận bị ô tô tông.

Trong chiếc hộp nhựa là sandwich cá hồi được cắt thành những hình tam giác gọn gàng, mấy loại trái cây được cắt thành từng miếng và vài chiếc muffin được bọc trong khăn giấy. Như không hiểu được vẻ mặt của Herstal có ý gì, Albarino đẩy hai chiếc hộp trong tay đến trước mặt gã: “Tôi đã chuẩn bị sẵn phần của anh rồi.”

Herstal kiên định nhìn hắn: “Albarino, lần trước tôi đã nói rồi, khi giao thiệp với người khác thì khoảng cách của cậu rõ có vấn đề.”

Hai người mới gặp nhau có hai lần, sao có thể phát triển đến mức nhờ người ta mang cơm trưa cho gã? Người đàn ông này thậm chí còn không nghĩ đến việc nói với gã một tiếng trước khi xông vào văn phòng của gã. Herstal ghét những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của gã, đặc biệt là những việc có liên quan đến vị pháp y mà gã mới gặp được vài giờ đồng hồ này. Có điều gì đó trong đôi mắt xanh lục của đối phương luôn khiến gã cảm thấy cảnh giác hơn bao giờ hết, thậm chí còn hơn cả khi gã phải đối mặt với Trung sĩ Bart Hardy.

Albarino nhún vai và lộ ra nụ cười như con thú nhỏ bị thương, chắc là hắn ta đang giả vờ khơi dậy sự đồng cảm của người khác: “Có lẽ là như vậy nhưng thực tế thì hầu hết những người tôi biết đều thích khoảng cách thế này này.”

“Có thể vì họ nghĩ cậu có khuôn mặt đẹp,” Herstal chỉ ra: “Hoặc có thể họ chỉ muốn tán tỉnh cậu thôi.”

“Anh khen người ta một cách tử tế hơn thì tốt hơn đấy, ví dụ như ‘trông cậu vô cùng cuốn hút’.” Albarino cười: “Anh có ăn không? Nếu không thì tôi sẽ chia phần ăn với cô Emma ngọt ngào đang ngồi ngay ngoài văn phòng của anh nhé.”

Vì vậy bằng một cách nào đó mà hai người họ đã ngồi vào chiếc bàn nhỏ trong góc phòng và ăn trưa. Văn phòng của Herstal rất rộng, bộ ghế sofa đặt trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn như những đám mây mềm mại, mặc dù thực tế không có ai nghỉ ngơi ở đây nhưng xét đến… nghề nghiệp của khách hàng của Herstal, chắc bọn họ thích gặp luật sư của mình trên ‘sân nhà’ hơn.

Văn phòng luật sư khét tiếng này là nơi hoàn hảo cho người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế: Mọi thứ đều sạch sẽ không tì vết, khung tranh và sách được sắp xếp ngay ngắn, mọi vật dụng văn phòng trên bàn đều song song với mép bàn. Nơi này vô hồn đến mưc giống như một bản mẫu nhà thiết kế vừa tạo ra hơn là một nơi mà người ta phải ở ít nhất là tám tiếng một ngày.

Ở trong một căn phòng như vậy khiến người ta cảm thấy việc để lại thức ăn thừa trên sàn là một tội lỗi, thậm chí còn sợ hãi khi đề xuất một bữa ăn trong không gian như vậy. Tuy nhiên, Albarino rõ ràng không hề bị choáng ngợp bởi bầu không khí vô hình và đáng sợ này, hắn có vẻ khá vui khi ngồi trên ghế sofa.

Và Herstal phải thừa nhận bữa trưa này tuy không cầu kì nhưng được Albarino nấu khá ngon. Hắn ta cắt trái cây rất đẹp nhưng điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, xét những gì Herstal đã thấy ở Cục Pháp y thì người đàn ông này còn rất giỏi ‘cắt’ người.

“Vậy là bây giờ mấy cậu quyết định rồi à?” Herstal hỏi khi bọn họ đã ăn xong phần cuối cùng của món tráng miệng, nghe Albarino nói hắn đã tự tay nướng muffin: “Lần lượt xuất hiện để xem tôi có bị Người Làm Vườn Chủ Nhật giết không?”

“Chỉ là lo lắng thôi. Căn cứ khoảng thời gian giữa các lần phạm tội của hắn thì chắc hắn chưa giết anh ngay đâu.” Albarino nhún vai, trên mặt nở một nụ cười kỳ lạ: “Dù sao thì hắn cũng chỉ gửi tin nhắn cho anh thôi, việc này hiếm khi xảy ra nên Bart lo hắn sẽ lại liên lạc lại với anh.”

“Nếu hắn liên lạc lại với tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát,” Herstal nói.

“Còn nếu hắn ‘liên lạc lại với anh’ bằng một con dao giấu dưới gầm giường thì sao? Cẩn thận cũng không thừa mà.” Albarino ăn hết miếng bánh muffin cuối cùng và vô thức liếm đầu ngón tay. Sau đó hắn có vẻ ý thức được mình đang làm gì nên ngượng ngùng cười với Herstal: “Khi có thời gian thì bọn tôi sẽ ghé nhưng Bart với Bates bên kia có khi không rảnh tay đâu, anh sẽ thấy tôi với Olga nhiều hơn.”

“Vậy thì tôi thà gặp cô Molozer còn hơn.” Herstal không ngần ngại bày ra vẻ mỉa mai đầy tự mãn mặc dù rõ ràng gã vừa ăn bữa trưa do người kia chuẩn bị.

Albarino cười lớn: “Mặc dù tôi thừa nhận Olga khá xinh đẹp nhưng càng tiếp xúc thì càng thấy chị ấy khó chịu lắm đấy, khó chịu kinh khủng. Anh đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa.”

“Còn cậu thì sao?” Herstal nhìn hắn rồi đột nhiên hỏi: “Cậu có bị vẻ bề ngoài của tôi đánh lừa không? Tôi nghĩ ở tôi chẳng có gì để cuốn hút cậu.”

“Nguồn cảm hứng đã cho tôi sự dẫn lối siêu hình, chàng thơ của tôi ạ.” Albarino nói một cách ngọt ngào và mơ hồ: “Tôi có mặt ở đây để làm quen với anh, bởi vì phải quen anh rồi thì tôi mới biết nên đặt anh ở đâu.”

“Tốt nhất là cậu không nên chừa chỗ nào cho tôi, hầu hết các nhân viên thực thi pháp luật đều ghét những người như tôi.” Herstal chế nhạo.

Albarino thờ ơ nhún, thoải mái ngồi xuống ghế sofa, thể hiện quyết tâm hòa làm một với chiếc ghế thoải mái này: “Tôi không phải là nhân viên thực thi pháp luật. Hơn nữa, tôi là nhà khoa học pháp y chỉ vì tôi chỉ thích công việc này thôi.”

Herstal không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

“Vì tôi không có thôi thúc phải bảo vệ công lí nên tôi không ghê tởm việc anh đang làm.” Albarino mỉm cười: “Luật sư Armalight, khi bào chữa cho bị cáo, chắc chắn anh đã làm tan nát trái tim của rất nhiều người vô tội nhỉ?”

“Nghe như một lời buộc tội trong lúc xúc động ấy.” Herstal chậm rãi nói.

“Xúc động…” Albarino trầm tư gật đầu: “Tôi muốn hỏi vào cái ngày anh đến Cục Pháp y kí giấy ủy quyền, anh hoàn toàn không có cảm giác gì về việc anh đã làm phải không?”

Hắn nhớ lại cách người đàn ông này nhìn chằm chằm vào xác chết, và người chết thậm chí còn là ông chủ của gã trong nhiều năm.

Herstal nhìn hắn như muốn trả lời điều gì đó, nhưng gã nhanh chóng bị cắt ngang. Gã chưa kịp mở miệng thì bọn họ đã nghe thấy tiếng súng bên ngoài văn phòng.

Âm thanh đó thực sự quá gần, tình huống vô cùng cấp bách. Ở đâu đó bên ngoài văn phòng vang lên tiếng hét hỗn loạn, cùng lúc đó, hai người gần như cùng nhảy vọt ra.

“Tôi cá cậu không có súng?” Herstal hỏi.

“Tôi là giám định viên bệnh học pháp y chứ không phải cảnh sát.” Albarino cau mày trả lời: “Cho dù có giấy phép thì tôi cũng không mang súng đi làm mỗi ngày.”

Nhưng bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì. Hai người họ cùng nhau lao ra khỏi văn phòng. Emma tội nghiệp đang run rẩy dưới vách ngăn ở căn phòng bên ngoài. Từ kinh nghiệm của mình, Albarino ước tính rằng nếu có một tay súng ập vào vào thì vách ngăn của căn phòng ấy không thể đỡ nổi một viên đạn.

Văn phòng của Herstal nằm ở góc xa nhất trên tầng này, người ta phải đi bộ dọc theo một hành lang dài để đến khu vực chung. Hầu hết các luật sư cấp cao đều có văn phòng riêng để ngồi, chỉ có người mới và thực tập sinh ngồi trong văn phòng lớn bên ngoài, tuy vẫn rộng rãi và sáng sủa nhưng chắc chắn vẫn tương đối nhỏ và đông đúc hơn phòng riêng.

Bây giờ chính văn phòng đó đang cực kì hỗn loạn.

Một người đàn ông đầu trọc với vẻ mặt hưng phấn đang đứng giữa văn phòng và giơ cao khẩu súng trên tay, trông thì chắc chắn vừa rồi gã đã bắn một phát lên trần nhà. Lúc này gã đang vung súng tới lui với hơi thở run rẩy, gã chĩa súng vào ngực một nhân viên trong văn phòng, toàn thân người này cứng đờ và ép chặt vào bàn làm việc.

“Đồ láo toét!” Người đàn ông đầu trọc khàn giọng hét lên: “Bây giờ tao chẳng còn gì cả! Đều là lỗi của mày!”

Sắc mặt nhân viên cứng ngắc, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Không… Không phải như vậy. Lúc đó tôi không ngờ tới…”

“Đồ chó! Tao sẽ không bao giờ tin lời mày! Mày sẽ phải chịu tổn thất giống như tao…” Giọng người đàn ông vô cùng chói tai, bàn tay cầm súng không ngừng run rẩy.

Toàn bộ nhân viên trong văn phòng hoảng sợ đã chạy được nửa đường, Albarino lùi lại phía sau lén lút gửi cho sĩ quan Hardy một tin nhắn, có lẽ sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ đến đến. Nhân viên kia vẫn run như cầy sấy và không thể nói được lời nào.

Herstal ngập ngừng tiến về phía trước nửa bước, giơ tay lên rồi nói: “Thưa anh…”

Thật không may, người đàn ông rõ ràng không có ý định đàm phán. Nãy giờ gã đã hét toáng lên, bây giờ gã cuối cùng cũng tập trung nhìn xung quanh. Gã phát hiện những người trốn dưới bàn đều đang nhìn lên với ánh mắt kinh hãi. Cảnh sát sắp đến nhưng người gã vẫn không chùn bước, thậm chí gã bắt đầu xả súng một cách dứt khoát, hoặc một cách hoảng loạn.

Tình huống trong giây tiếp theo hỗn loạn đến mức không thể diễn tả bằng lời: Nhân viên ngã xuống đất nghe ‘rầm’ một tiếng như thể bị tàu hỏa đâm thậm chí không phát ra một tiếng hét nào. Khẩu súng lục trong tay người đàn ông đầu trọc đã nạp đủ đạn, số còn lại bắn vào những người còn đang bối rối đứng trong phòng, một trong những mục tiêu chính là Herstal vẫn đang cố gắng đàm phán.

Chuyện này quá đột ngột và phi logic, Herstal hiển nhiên không có phản ứng, hay nói cách khác, phản ứng của gã chỉ là phản xạ có điều kiện của một người bình thường chưa qua đào tạo trong tình huống này. Không ai có thể thực sự né được đạn như trong các bộ phim bom tấn, ít nhất là không thể trong tình thế không có sự chuẩn bị này. Tiếng súng chói tai vang lên, Herstal vô thức giơ tay trái lên – một hành động chặn đòn yếu ớt, quá bản năng, dễ bị thương và không thể phòng thủ. Bỗng Albarino nhào sang, cả hai bọn họ lăn vào đống giấy in vương vãi.

Không phải Albarino được đào tạo bài bản, là một pháp y thì hắn không cần phải trải qua quá trình rèn luyện giống như cảnh sát. Lí do duy nhất khiến hắn phản ứng là bởi hắn không hề nghe người đàn ông cầm súng nói chuyện mà cảnh giác nhìn chằm chằm vào họng súng của gã. Vì vậy khi gã bất ngờ nổ súng, Albarino có ưu thế hơn so với Herstal đang cố gắng nói chuyện với gã.

Hai người ngã thành một ‘đống’ kì quặc. Sàn nhà nhẵn bóng và sang trọng của văn phòng này thực sự rất cứng, Albarino ngã thẳng cơ thể của Herstal ngay bên dưới hắn và giảm được một phần lực va chạm.

Albarino đứng dậy bằng tay và đầu gối đúng lúc nhìn thấy tay súng hoảng loạn lao ra, gã này chắc còn non tay. Một vài nhân viên run rẩy bò ra từ gầm bàn còn người bị bắn nằm chảy máu điên cuồng dưới đất.

Bây giờ có vẻ không phải là lúc để suy nghĩ nhiều. Albarino chạy đến bên nhân viên bị thương thì thấy cậu ta dùng những ngón tay run rẩy ấn vào vết thương nhưng không tạo được lực. Hắn đưa tay giúp cậu ta ấn lên vết thương, đồng thời chỉ đạo các nhân viên đang khóc gọi xe cấp cứu.

Lúc này Herstal mới quỳ xuống bên cạnh hắn.

Khi Albarino quay lại nhìn, hắn thấy vị luật sư thường ngày rất điềm tĩnh đang nhìn xuống những nhân viên đang chảy máu liên tục của mình, thực ra trông gã ta vẫn bình tĩnh, nhưng mái tóc luôn được cố định gọn gàng bằng keo xịt tóc hơi… Bù xù, nhưng gã không bị thương.

Albarino tái hiện lại cảnh vừa rồi trong đầu: Gã đàn ông bắn vào Herstal, đáng tiếc hắn đứng ở phía sau luật sư nên không nhìn được vẻ mặt của đối phương lúc đó.

Suy cho cùng thì Albarino không giống Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland, hắn không có được niềm vui rẻ tiền từ những khoảnh khắc người ta hấp hối. Bản năng của hắn tò mò về phản ứng của người trước mặt khi gã đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, hắn cần phải biết nhiều hơn về người này thì mới có thể tạo ra một tác phẩm phù hợp… Nói gì thì nói chứ hắn vẫn rất biết ơn tay súng ‘gà mờ’ này đã bắn trượt, từ sau những gì xảy ra với Anh Em Norman, hắn không cần thêm bất kỳ thế lực bên ngoài nào để làm gián đoạn kế hoạch của mình.

Lúc này hắn đang đè lên vết thương đang chảy máu của nhân viên kia, giữa các ngón tay là dòng máu nóng hổi nhưng tâm trí của hắn đã không còn ở đây.

Herstal khàn giọng hỏi: “Cậu đã gọi cảnh sát phải không?”

Mà Albarino đang nghĩ tới khoảnh khắc vừa rồi, Herstal vô thức giơ cánh tay trái lên như thể hành động đó thực sự có thể ngăn chặn Tử Thần đang lao đến…

Albarino giật mình.

“Ừ, tất nhiên là tôi đã gọi cảnh sát.” Một lúc sau, hắn cười và nháy mắt đầy ẩn ý với luật sư: “Tôi luôn suy nghĩ sâu xa đó Herstal.”