Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 2 - Chương 70: Thẻ bài là hi vọng duy nhất của nhân loại (3)



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Ôn Nhược Ngôn bước ra từ bên trong Cánh Cửa Thần Kỳ.

Lương Kiệt nhìn chằm chằm vào anh.

“Lương Kiệt, tôi là Ôn Nhược Ngôn, người đứng đầu Cơ quan An ninh Quốc gia. Tôi có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”

“Chuyện gì?”

“Thành phố K đã gặp đất sạt lở lớn, ước tính có ít nhất 6,000 người bị chôn vùi. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh, xin vui lòng giúp đỡ.” Ôn Nhược Ngôn cho hay. Anh đã biết những gì Lương Kiệt đã gặp phải, có lẽ anh ta sẽ thất vọng với pháp luật, nhưng anh ta đã vươn tay giúp đỡ người khác trong trung tâm mua sắm. Anh tin rằng anh ta là một người tốt, sẽ không thấy chết mà không cứu.

Lương Kiệt giật mình. Sáu ngàn người… Trong đầu anh xuất hiện khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của đứa bé kia, nó dùng cặp mắt ướt nhèm nhìn anh, nắm đấm anh khẽ siết.

“Thời gian không chờ đợi, Lương Kiệt.” Ôn Nhược Ngôn thúc giục một câu. Thời gian dùng Cánh Cửa Thần Kỳ của anh quý giá khôn cùng, anh còn phải đi đón người có lẽ đã mở xong Hộp Bí Ẩn và rút thẻ trong tòa nhà Quốc hội.

Lương Kiệt nhìn Ôn Nhược Ngôn rồi nâng bước chân lên, đi theo anh vào Cánh Cửa Thần Kỳ.

Đằng sau cánh cửa là hiện trường lở đất. Anh đứng trên một ngọn đồi cao, nhìn xuống có thể nhìn thấy các thôn xóm được bao phủ bởi vụ sạt lở đất bên dưới, cây cối ngã lệch. Lúc này, nóc nhà nhỏ nằm cheo leo bên trên lớp đất với một bàn tay nhỏ vươn ra từ bên trong, giống như một con kiến đấu tranh để tồn tại.

Lương Kiệt động lòng, anh dùng Áo Tiềm Ẩn và Thuốc Tăng Lực bay xuống ngay từ trên cao, bay qua dòng sông rộng lởm chớm đất đá, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy và giật cô bé ở bên trong ra.

Là một cô bé chưa đầy 7 tuổi, Lương Kiệt ôm cô nhóc như một cao thủ có khinh công tuyệt đỉnh rồi dạt tới nơi đứng được. Anh nhanh chóng làm sạch cắt trong mũi và miệng cú cô nhóc, làm các biện pháp sơ cứu cho nó.

Cuối cùng, cô nhóc cũng thở hổn hển, có hơi thể, trái tim nhỏ cũng nhảy thình thịch.

Lương Kiệt nghe được nhịp tim này thì hốc mắt đỏ ngay.

Trái tim nhảy lên nhanh chóng trong lồng ngực anh, sóng biển trong tim nhấp nhô chẳng ngừng, không còn là vùng nước đọng chết lặng đã từng.

Anh đã từng cho rằng đời mình cứ sống sót như cái xác không hồn, chỉ có ngày chết, anh mới có được sự giải thoát. Nhưng bây giờ, anh nhận thấy thì ra mình còn có thể làm chuyện có ích, anh có thể đạt được cảm giác còn sống từ những thứ khác. Hết thảy những điều này đều do cửa hàng Thẻ Vận Mệnh tặng cho anh. Không, phải là Thần thương xót nên mới cho anh.

Cách đây không lâu anh đã giật mình, sinh linh bí ẩn cho anh thẻ Nguyền Rủa trông như ác độc bí ẩn nhưng lại sắp xếp hết mọi chuyện cho anh. Ngài Cho anh thẻ Nguyền Rủa, cho phép anh trả thù cho người yêu; cho anh một bộ đồ ám sát cứ như dụ anh đi giết người nhưng thật ra đó không phải là bộ đồ ám sát. Nhưng thẻ này cho phép anh ở đây cứu người khác và cũng chữa lành chính mình.

Anh đặt cô bé ở một nơi an toàn, cống hiến hết mình cho đội cứu hộ.

...

Một đơn đặt hàng siêu lớn đột ngột đến là những gì nằm trong dự đoán của Giang Tinh Chước. Sức mạnh của thần chỉ có dùng sức mạnh của thần mới chống lại. Một nữ Chúa Tể khác là kẻ ác, không đáng tin cậy, như vậy cô chính là hy vọng duy nhất của con người trên thế giới này.

Giang Tinh Chước đã sớm chuẩn bị đủ thẻ bài và Hộp Bí Ẩn, chỉ chờ đơn đặt hàng này đến.

Cho đến bây giờ, việc tạo ra những thẻ này không tiêu thụ nhiều năng lượng. Quen tay hay làm, công lực bịa chuyện của cô đã nâng lên một tầm cao mới.

Cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên, từng hộp chuyển phát nhanh được đưa ra ngoài và lạch cạch rơi vào tay mỗi người đặt hàng. Người đặt hàng ngỡ ngàng, kế đó là ngay lập tức bận rộn tháo hộp đồ, tháo Hộp Bí Ẩn.

Từng thẻ bài một phát sáng đầy huyền diệu bay ra khỏi hộp, rơi ra trước mặt mỗi người.

Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ một mặt bài mỹ lệ và trơn bóng như đúc bằng băng.

Ding dong!

[Chúc mừng bạn rút được một viên Thuốc Phục Hồi, có thể phục hồi 10% chấn thương.]

Ding dong!

[Chúc mừng bạn rút được một thẻ bảo vệ, có thể ngăn chặn một mức độ nhất định của các cuộc tấn công.]

Ding dong!

[Chúc mừng bạn rút được thẻ nghe, có thể nghe thấy Tiếng Nói Của Trái Tim trong phạm vi nhất định.]

Ding dong!

[Chúc mừng bạn rút được... ]

Một thẻ lại một thẻ bài với các tính năng kỳ lạ xuất hiện, con người vừa sốc vừa có tim đập dồn. Họ muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Giang Tinh Chước ăn trái cây mà bỏ qua những gì Giang Miên làm. Cô dùng Con Mắt Biết Tuốt để xem hiện trường thảm họa. Đã ngả bài với Tần Lãm Nguyệt, cũng biết Tử Thần nơi này sắp chết, cô chẳng cần cố ý che giấu. Cô lại không sợ chết lại tham lam như Tần Lãm Nguyệt, lỡ mà Tử Thần kia bị năng lượng của cô quấy rầy và đột nhiên giết tới, cùng lắm thì cô chạy đi thôi.

Hiện trường thảm họa có rất nhiều máy bay trực thăng, nhân viên cứu hộ đến nhanh chóng với số lượng lớn, trong đó cũng có mấy phóng viên truyền hình, kênh truyền hình trung ương đang phát sóng trực tiếp.

Không cần nói cũng biết bọn họ muốn làm gì.

...

Kể từ ngày Tử Thần đến, thế giới đã rơi vào hoảng loạn. Mỗi ngày đọc tin tức là thêm phần kinh hồn bạt vía nhưng ai cũng phải xem, bởi vì không biết lại càng đáng sợ hơn.

Theo lý thuyết, Chính phủ nên kiểm soát dư luận một chút, để mọi người đừng tuyệt vọng đến cùng cực. Song, chẳng ai từng nghĩ tới lần này chẳng những không kiểm soát mà còn đột nhiên bắt đầu phát sóng trực tiếp thảm họa.

Thiên tai trong quá khứ, việc truyền hình trực tiếp cứu trợ thiên tai thường xuyên tác động đến trái tim mỗi người. Sau những giọt nước mắt, mọi người càng thêm trân trọng cuộc sống và gia đình hơn. Đau đớn qua đi sẽ làm con người thu được một số sức mạnh. Ấy thế bây giờ đã khác.

Mọi người bấm vào hot search, nhìn thấy toàn hình ảnh khủng khiếp của lở đất nuốt chửng thôn xóm. Một nháy mắt đó nỗi sợ hãi của mọi người đối với Tử Thần lại lên một tầm cao mới. Không biết có bao nhiêu người khóc tại chỗ vì những sinh mệnh bị nuốt chửng như con kiến; họ cũng khóc vì mình, vì không thể nhìn thấy hy vọng trong tương lai.

Bây giờ thì khác, bởi vì không phải chỉ do thiên nhiên mà Thần đang tàn sát bọn họ.

Họ tuyệt vọng, sợ hãi, hai mắt đẫm lệ mông lung. Họ nhìn thấy đội cứu hộ đến mà chẳng thay đổi bởi lẽ họ đã nhìn thấy rất nhiều cái chết trong thời gian này. Có lẽ chờ một chút, những chiến sĩ đang sống sờ sờ này cũng đột nhiên bỏ mình vì chuyện ngoài ý muốn.

Lưỡi hái Tử Thần treo trên cổ mọi người, bạn vĩnh viễn không biết được tiếp theo sẽ tới phiên ai.

Nhưng họ chờ đợi một lúc cứ thấy lực lượng cứu hộ nào có di chuyển. Họ đứng trên bờ như thể chờ đợi một cái gì đó.

[Chờ gì?]

[Chẳng lẽ Chính phủ có máy cứu hộ mới nào à?]

[Chờ đã, tôi có hoa mắt không? Có vẻ như có một nhân viên cứu hộ đang chạy trên một tảng đá? Chạy? Trôi dạt? Hả?]

Bọn họ bỗng nhiên chú ý tới Lương Kiệt, rồi rất nhanh cũng chú ý tới Tưởng Dĩ Đông và Tưởng Dĩ Thu phân bố ở thượng nguồn và hạ lưu, còn có Chu Bái lái xe đạp chạy trên bờ. Nhiệm vụ của Chu Bái là ngăn chặn một làn sóng lở đất khác, những tảng đá lớn lăn xuống từ núi hay một trận động đất đột ngột. Giày của cậu sẽ đưa cậu chạy trước 30 giây, có tác dụng đưa đến cảnh báo sớm làm nhân viên tìm kiếm và cứu hộ cũng có nhiều cơ hội sống sót.

Mọi người đang ngỡ ngàng xem livestream, đột nhiên, có chuyện phát sinh làm ai nấy nghi mình đã hoa mắt.

Một cánh cửa đột nhiên xuất hiện giữa không trung, trước và sau cứ trống hoác. Nó hiện ra rồi kế đó mở bung, một nhóm người đổ xô ra từ trong đó.

[???]

[????]

[Hả??]

[Cái gì??]

[Có vẻ như không phải một mình tôi nhìn thấy, thực sự đột nhiên xuất hiện một cánh cửa, một nhóm người chạy ra khỏi cửa!!!]

Mọi người quên đi sự tuyệt vọng, quên đi nỗi sợ hãi, nhao nhao ngồi thẳng người và đưa mặt tới trước màn hình.

Đoạn, họ thấy một cảnh làm họ thêm phần á khẩu.

Có người vội vã vào bờ, đưa tay ra, đất đá trôi cứ thế phun lên. Kế đó Moses chia biển tách nó ra thành một con đường, đám người, động vật hay bóng dáng của ngôi nhà bị chôn vùi bên trong nay đã hiện ra hết.

Đây là một người lính rất may mắn, anh ta rút được thẻ sao chép SSR “Chủ Đất”, có thể kiểm soát bùn đất trong một phạm vi nhất định. Đáng tiếc anh ta chỉ mới có được thẻ, sức điều khiển có hạn nên một lần chỉ kiểm soát phạm vi như vậy.

“Nhanh! Cứu người!”

Một tiếng gầm kinh thiên động địa đánh thức nhân viên cứu hộ và nhân viên y tế đang trợn mắt há hốc mồm y thế. Bọn họ chỉ biết nhận mệnh lệnh đến trước chờ đợi mà thôi. Vốn rất nhiều người còn rất bất mãn và vô cùng sốt ruột, loại tình huống khẩn cấp này đương nhiên phải tranh giành từng giây từng phút, cứu được một mạng coi như có thêm một mạng, sao mà cứ chờ được?

Và bây giờ họ đã hiểu.

Cái này hiệu quả hơn nhiều so với các phương pháp tìm kiếm và cứu hộ truyền thống của họ.

Họ ngay lập tức lao vào cứu người.

Một nữ quân nhân cấp tướng đã sử dụng một cái thẻ trên bờ, thẻ hóa thành ánh sáng, đi vào lòng đất rồi nảy mầm nhanh chóng dưới lòng đất và phát triển theo hướng đất đá trôi dưới đáy. Rất nhanh nó đã mọc thành một mảng lớn từ phía dưới rồi quấn một số người cùng một chỗ, kéo họ khỏi lớp đất đá.

Cô ấy đã rút trúng một thẻ thực vật đặc biệt gọi là “Dây Leo Ăn Thịt”, nó sẽ quấn tất cả các vật sống gặp phải trong quá trình phát triển. Song, vì nó là một loại thực vật đặc biệt cần thở trong khi ăn, thế là nó cuốn lấy rồi là kéo vào không khí, cứ thế quấn chặt con mồi đến khi giác hút mịn màng được ẩn giấu trong cái dây leo đâm vào da thịt và hút sạch từng chút một.

Đây là một loài thực vật nguy hiểm khôn cùng, hơn nữa nó còn có thể khởi động các kỹ năng tấn công nhóm, nhưng may mắn thay đây là một cái thẻ.

Đến khi kéo người ta ra được rồi, cô ấy chỉ cần lấy lại thẻ bài, những người bị mắc kẹt sẽ rơi xuống, và nhân viên cứu hộ đi qua để kéo bọn họ tới là ổn.

Sau khi đám thẻ bài này được thu về, ngay lập tức lại có một nhóm các chuyên gia chiến lược đề xuất cách sử dụng để xác định xem những lá bài này còn hữu ích trong thảm họa này hay không.

Khán giả choáng váng trước hành động cứu hộ kỳ diệu vượt quá mong đợi này.

...

Tần Lãm Nguyệt trải qua mấy ngày nay không thoải mái lắm. Cô ả trơ mắt nhìn cảm xúc tiêu cực trên toàn thế giới dũng mãnh lao hết về một Chúa Tể khác, ngay cả năng lượng ghen tị mà cô ả gây ra thông qua Triều Hề và các ngôi sao nam khác cũng biến mất tăm tích. Trong lòng thật sự khó chịu, ả vĩnh viễn nhớ rõ loại cảm giác vịt đến miệng lại bay đi, rồi cứ phải không ngừng tự nhủ với bản thân rằng sức mạnh này chỉ là thứ chả đáng nhắc tới khi so với thần cách. Khi đó ả mới bình tĩnh lại.

Triều Hề đang nấu ăn trong nhà bếp, bây giờ ngoại trừ các nhân viên chính phủ vẫn giữ vững cương vị của mình, không có mấy người bình thường nào sẵn sàng đi ra ngoài làm việc, hiển nhiên thông báo tuyển dụng của ngôi sao cũng dừng lại.

Điện thoại di động đặt trên bàn cứ đổ chuông liên tục, là điện thoại của gia đình hắn. Triều Hề rất muốn nhận nhưng trong đầu hắn cứ quanh quẩn câu Tần Lãm Nguyệt nói đói bụng. Hắn chẳng kiểm soát được, vừa cảm thấy có chút đau đớn khó tả mà tay cứ mãi nấu ăn chẳng ngừng.

Tần Lãm Nguyệt cũng xem ngay lúc Chính phủ mở livestream bất ngờ. Nhìn thấy Cánh Cửa Thần Kỳ xuất hiện rồi một nhóm người chạy ra có được thẻ bài làm ả trợn trừng, cực kỳ khó tin.

Sau đó, cô ả cười ha ha.

“Hahahahaha... Mình còn tưởng nó thông minh như nào, hóa ra là một con ngốc tốt bụng.”

Làm cái gì thế? Cô ta sử dụng năng lượng của riêng mình để cho đám nhân loại này sức mạnh chống lại cái chết?