Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 2 - Chương 88: Mẹ không cho bọn họ yêu nhau



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Mong muốn này dường như làm cho người bạn của cô rất khó xử. Mặc dù Giang Tinh Chước vẫn nhận được hoa vào ngày hôm sau nhưng chẳng nhận được tờ giấy trả lời.

Anh không muốn gặp cô sao? Tại sao vậy? Đã có thể rời khỏi hòn đảo đi theo cô, đó chắc chắn không phải là người ở thời gian và không gian khác như cô hằng nghĩ thuở thiếu thời. Anh hẳn là sinh vật khác, nhưng mặc kệ anh có là gì, nó nào ảnh hưởng đến tình bạn của họ.

Có lẽ vì anh xấu xí? À, xấu cũng không quan trọng, có một trái tim đẹp còn quan trọng hơn là có một túi da đẹp. Dẫu sao thì túi da đẹp cứ liên miên bất tận, còn linh hồn thú vị thì ngàn dặm mới tìm được.

Giang Tinh Chước đã nghĩ kỹ về tất cả mối quan tâm mà bạn của cô có thể có, đồng thời còn an ủi sớm trước một phen nhưng dường như không có tác dụng.

[Gặp tớ không phải là một điều tốt.]

Dưới bông hoa hằng ngày có một tờ giấy của người bạn.

Giang Tinh Chước không vui vẻ cho lắm.

[Chẳng lẽ là chuyện tốt hay không phải do tớ nói mới tính sao?]

Người bạn không trả lời.

Tốt đấy, nếu cậu không đáp ứng yêu cầu của tớ, tớ sẽ tức giận cho cậu xem.

Giang Tinh Chước nghĩ như thế, cô đã bị người bạn bí ẩn này làm cho hư. Quen biết gần 10 năm, anh chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô đến nỗi cô dần dần ỷ lại vào anh về mặt cảm xúc. Hiển nhiên tất cả sự tùy hứng, ích kỷ, ngây thơ cũng cho anh hết.

Giang Tinh Chước ngây thơ, quyết định chấp nhận lời mời xem phim của một anh chàng đẹp trai nào đó trong trường. Mặc dù cô vẫn chưa ý thức được thích là cái gì nhưng đã theo bản năng biết làm cách nào mới kích thích đối phương.

Quả nhiên sau khi xem phim xong và về nhà, cô nhìn thấy những bông hoa ở đầu giường bắt đầu ỉu xìu héo rũ một lần nữa.

Giang Tinh Chước phớt lờ anh. Ngày hôm sau lại nhiệt tình chỉ một tên chăm chỉ học tập ngu ngốc ở trường làm bài tập.

Cô bắt đầu nhận được những bông hoa khô héo, không biết tại sao mà ngay khi nhìn thấy nó là trong tâm trí cô đã xuất hiện một bóng hình nằm trên mặt đất khóc lóc và buồn bã như thể tan chảy mất.

Cô nghĩ xấu, nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của tớ bằng không tớ sẽ tra tấn cậu.

Từ nhỏ đến lớn, trong tất cả các cuộc chiến giằng co, Giang Tinh Chước mãi là người thắng.

Thần Của Cái Chết bị “tra tấn” không muốn con người mình thích tiếp tục tức giận bèn nghĩ ra một cách. Anh đi một chuyến đến Miền Bất Tử và lấy đi quần áo của Thần Mùa Đông.

Ngay cả khi những vị thần này có tuổi thọ trung bình hơn 10,000 năm nhưng họ vẫn thấy không đủ. Để chống lại quy luật tử vong, để bảo vệ mình khỏi già đi và sống được lâu hơn, quần áo được làm ra có một số chức năng chống lại “tử vong”, không cho quy luật tử vong ảnh hưởng đến chính mình trong một thời gian ngắn.

Thần Mùa Đông là một vị thần cấp thấp, được sinh ra bởi một số niềm tin của con người ủng hộ mùa đông, thậm chí Thần không có hình dạng con người mà trông như một người tuyết. Thần Của Cái Chết cướp quần áo của hắn tựa như cướp bộ đồ người tuyết trên người con búp bê, bên trong là một người tuyết còn nhỏ hơn.

Đồ búp bê vừa béo lại còn lùn làm anh không mặc vừa. Thần Của Cái Chết nắm lấy đầu của vị Thần Mùa Đông, nhấc Thần lên khỏi mặt đất để Thần làm cho anh một bộ riêng, bằng không sẽ thở dài một hơi về phía Thần.

Thần Mùa Đông khóc lóc và làm cho anh một bộ, đoán chừng cả đời này Thần cũng không hiểu vì sao Thần Của Cái Chết phải mặc quần áo chống lại chính mình.

Thế là vào ngày sinh nhật ấy, Giang Tinh Chước hiếm khi căng thẳng mặc váy mới, để cho người giúp việc trang điểm làm tóc cho cô. Lúc cô hạnh phúc chạy đến địa điểm hẹn hò là đã nhìn thấy một người tuyết béo núc ngoan ngoãn ngồi trên cầu thang, dù bị một chú chó sủa điên cuồng cũng chẳng nhúc nhích tí nào.

“Đây, đây là cái gì thế?” Giang Tinh ngạc nhiên nhìn anh, sờ tới lui còn thấy lạnh lẽo như chuẩn bị tan đi.

“Người tuyết.” Bên trong mũ người tuyết truyền ra một giọng nam rầu rĩ nghe không rõ lắm, nhưng hẳn là giọng nói của một thanh niên.

“Người tuyết là gì?”

Thần Của Cái Chết giải thích cho cô người tuyết là gì. Hóa ra đó lại là sản phẩm của thế giới khác, thế giới của cô chỉ có hai mùa là mùa xuân và mùa thu, không có mùa đông, hiển nhiên cũng không có tuyết.

Giang Tinh Chước giang hai tay ôm tới.

Thần Của Cái Chết chẳng dám nhúc nhích tí gì.

“Vậy tớ là nhân loại duy nhất trên hành tinh này được ôm lấy mùa đông rồi.” Giang Tinh Chước ôm người tuyết vui vẻ nói.

Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của cô thì bất giác cười theo, nhẹ gật đầu. Anh nghĩ thầm lần sau có thể đi cướp quần áo của Thần Mùa Hè, thế thì cô cũng được ôm mùa hè.

Hôm đó, Giang Tinh Chước đi dạo phố xem phim đi dạo hiệu sách cùng người bạn đặc biệt bí ẩn, cô nắm tay người tuyết muốn chảy. Vì người tuyết rất cao rất mập mà về sau cô còn trèo lên người anh, được anh ôm đi như ẵm trẻ con.

Lúc này Giang Tinh Chước lại thấy rất may mắn vì mình có đặc quyền của Người Giữ Lời Ước. Người bạn của cô sẽ không bị chủ tiệm đuổi ra khỏi cửa vì quá kỳ quái và vụng về.

Tựa như cô bé Lọ Lem phải rời đi trước nửa đêm nếu không phép thuật sẽ không còn hiệu lực, Thần Của Cái Chết cũng phải rời đi trước khi hiệu quả chống tử vong của quần áo Thần Mùa Đông bị anh làm cho xói mòn hoàn toàn. Bằng không hơi thở của anh có thể gây ra hậu quả tồi tệ cho nhân loại mà mình yêu thích.

Nhưng sự tình thường có mở đầu là về sau chẳng dừng được.

Sau khi Giang Tinh Chước gặp người bạn bí ẩn này một lần lại muốn gặp thêm lần thứ hai, mà chính Thần Của Cái Chết cũng vậy. Bọn họ giống như tất cả các chàng trai và cô gái mới biết yêu, hy vọng có thể gặp mặt mỗi ngày, có thể tiếp xúc gần gũi.

Trong thời gian đó, các vị thần nghị luận sôi nổi, không hiểu tại sao Thần Của Cái Chết hầu như không rời khỏi Chốn Tịch Liêu nay lại ra ngoài liên tục. Rõ rành là một trong Chủ Thần, là đầu kia của sự cân bằng vũ trụ, mà đi làm mấy chuyện như đám cướp. Ngoại trừ vị Thần Sáng Thế và mấy nữ thần bên ngoài, hầu như không có Thần nào thoát khỏi bàn tay độc ác của anh ta. Mà chẳng có Thần nào dám từ chối vì nếu làm vậy, anh sẽ phát ra tiếng thở dài đầy “nuối tiếc” về phía nhóm mấy vị thần.

Giang Tinh Chước học người ta yêu sớm, người yêu lại là sinh vật bí ẩn không biết mặt mày làm sao. Mỗi lần gặp mặt, anh cứ như một coser*, ăn mặc kỳ quái, từ đầu đến chân cứ bọc tỉ mỉ tỉ mỉ, ngay cả sợi tóc cũng chẳng lộ ra.

*Coser: Người hâm mộ các nhân vật trong manga, anime, tokusatsu, v.v… ăn mặc hoặc có điệu bộ giống nhân vật mà mình yêu thích.

Anh không muốn nói mình là gì, cuối cùng Giang Tinh Chước cũng không truy vấn, cứ để anh tiếp tục duy trì nỗi bí ẩn này. Có lẽ đây là nơi quyến rũ nhất của anh.

Mặc dù bắt đầu gặp nhau thường xuyên nhưng hoa hằng ngày chẳng bao giờ ít hơn, đặc biệt còn khác trước đây khi giờ có thêm một cái thẻ, trên đó là mỗi ngày một bài thơ tình cô đọng và chứa hết tâm tư hình cảm không lặp đi lặp lại. Đây là đưa hoa cho người mình yêu chứ nào phải loại hoa tặng bạn bè khi trước.

Giang Tinh Chước tỉnh dậy mỗi giấc sáng mai sẽ cắm những bông hoa luôn có dấu vết héo úa vào bình, đọc thơ tình, tưởng tượng người ta vừa nhút nhát lại nghiêm túc viết ra những từ này là cô có thể duy trì tâm trạng vui vẻ cả ngày.

Giang Tinh Chước không ngại làm Plato, từ đầu cô đã không có dục vọng thế thường gì, rất nhiều bạn bè của cô hay những người nổi tiếng thực sự có thể giao tiếp với cô trong lĩnh vực này kiểu gì cũng không giải thích được mà phát ra cảm thán. Họ bảo cảm nhận được một loại thần thánh từ trên người cô, khó trách cô lại là Người Giữ Lời Ước.

Giang Tinh Chước cho rằng cái gọi là “thần thánh” thật ra đang nói cô không có nhiều cảm xúc mà con người nên có. Song, đấy là điều khó nói rõ. Vì cô Người Giữ Lời Ước lớn lên một mình trên một hòn đảo đầu tiên nên mới có “thần thánh” này, hay chỉ vì có sự “thần thánh” này trước nên mới trở thành Người Giữ Lời Ước?

Dù có là thế nào, bây giờ cô có được một người yêu phù hợp về linh hồn, cảm nhận được niềm vui tuyệt vời này đã là một điều cực kỳ khó khăn.

Nhưng mọi thứ sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy.

Mấy năm sau, một buổi sáng ngày nào đó, cô thức dậy và đột nhiên thấy chóng mặt, những bông hoa ở đầu giường bị cô lỡ tay quơ xuống đất mang theo tấm thiệp viết thơ tình.

Cơ thể cô trở nên yếu đuối, sức miễn dịch thấp. Đầu tiên cô có biểu hiện của các căn bệnh nhẹ, kế đó không lâu thì nghiêm trọng tới mức không xuống giường nổi. Khuôn mặt của cô ngày càng nhợt nhạt, các cơ quan cơ thể suy yếu từng ngày, nhưng không có bác sĩ nào có thể tìm ra lý do tại sao cô đột nhiên gặp chuyện.

Thần Của Cái Chết ở trong lãnh thổ Chốn Tịch Liêu vội vàng đi tới lui, anh không hiểu vì sao lại như vậy, bởi vì anh sao? Nhưng lần nào anh cũng mặc quần áo rất kỹ, ngay cả hoa và thư tình của anh còn giao cho Tử Thần cắn nuốt hết hơi thở tử vong còn sót lại trên đó cho bằng sạch, rồi lại giao cho Người Lùn Thời Không tặng Giang Tinh Chước. Cô sẽ không bị ảnh hưởng, nếu không Người Lùn Thời Không giúp Thần Của Cái Chết gửi nhiều năm như vậy đã chết từ lâu rồi.

Nỗi sợ hãi nuốt chửng anh. Đối mặt với cái chết, ngay cả Thần Của Cái Chết cũng bất lực. Anh chỉ có thể đi tìm Thần Sáng Thế, anh ta là anh em của anh và là người duy nhất trong vũ trụ không bị ảnh hưởng bởi anh, sẽ không sợ anh. Người đấy là sự đối lập với cái chết, là đầu kia của sự cân bằng.

“Thật sự đúng là... Làm ta ngạc nhiên đấy, Cái Chết.” Thần Sáng Thế biết được thì ra những năm qua Thần Của Cái Chết đi yêu một nhân loại đã phát ra một tiếng thở dài đầy lay động.

“Có thể cứu cô ấy không? Không được thì ta sẽ đi lấy một cái thần cách đến đây.” Thần Của Cái Chết nói, trong đôi mắt màu xanh trong suốt là vũ trụ vô tận và hư vô. Ý tứ của anh rất rõ ràng, Thần Sáng Thế không cứu Giang Tinh Chước, anh sẽ đi giết một vị thần, lấy thần cách cho Giang Tinh Chước.

Thần Sáng Thế lộ ra ánh mắt thêm phần ngạc nhiên. Mấy vị thần khác có thể không biết, Thần biết rõ Thần Của Cái Chết không phải là Ác Thần, để cho vũ trụ này xuất hiện cái chết không phải là ý định của anh ta mà là là sứ mệnh không thể dỡ bỏ do vũ trụ giao phó. Anh ta chưa bao giờ chủ động giết chết bất kỳ sinh mệnh nào.

“Cô ấy là một con người, không thể chịu đựng được thần cách, sức mạnh khổng lồ của thần sẽ xé nát linh hồn cô ấy và anh sẽ không còn gì cả. Tuy nhiên,... ” Thần Sáng Thế nhìn linh hồn Giang Tinh Chước phản chiếu trong gương thời không, đôi mắt màu vàng lưu chuyển ánh sáng khác thường, “Cô ấy là Người Giữ Lời Ước đấy.”

“Đừng có thừa nước đục thả câu.” Thần Của Cái Chết không kiên nhẫn.

“Tốt, dù sao đó cũng là chuyện sau này. Ta nghĩ rằng mình biết vì sao cô ấy bị bệnh.”

“Bởi vì ta sao?”

“Bởi vì anh.”

“Nhưng rõ ràng ta đã…”

“Dù anh có tồn tại trong đầu cô ấy cũng không được.” Thần Sáng Thế nói trong vô tình.

Thần Của Cái Chết cứng đờ. Tại sao?

“Tất cả các sinh vật có liên quan đến anh sẽ đi đến cái chết, ngay cả khi chỉ tồn tại trong ký ức của nhau. Cô ấy đã đoán được danh tính của anh, biết được mình đang yêu Thần Của Cái Chết, thậm chí còn tưởng tượng ra anh.”

Chỉ thiếu một đôi mắt, Giang Tinh Chước không thể tưởng tượng được đôi mắt của anh trông như thế nào nhưng cũng đủ để làm cô chết.

Giang Tinh Chước rất thông minh, manh mối cho cô đã quá nhiều.

Cô nhớ lại rằng khi mình nhận được bông hoa đầu tiên là một ngày sau khi mình đã thảo luận về cái chết với các nhà triết học.

Tất cả những bông hoa cô nhận được đều có dấu vết héo úa, nhưng anh là một người chân thành và đáng yêu, nếu không phải do không kiểm soát được, anh chẳng bao giờ cố ý tặng cho cô những bông hoa không tươi.

Mỗi lần anh gặp cô, anh được bọc kín mít, giống như không làm thế sẽ gây tổn thương cho cô; mà anh cũng đã từng nói gặp anh không phải là chuyện tốt.

Cô học ngôn ngữ của anh cùng anh, từ đầu tiên anh dạy cô là “Thần Của Cái Chết” như thể cha mẹ dạy con cái học cách nói chuyện sẽ trong vô thức mà muốn dạy đứa con gọi họ.

Người yêu của cô là một vị thần huyền thoại, và vị Thần Của Cái Chết khủng khiếp. Cô không cảm thấy sợ hãi, Thần Của Cái Chết có tính cách này làm sao khiến người ta sợ được cơ chứ? Thậm chí cô còn quan sát bóng hình anh rồi vẽ hình dạng của anh trên giấy. Ngoại trừ đôi mắt anh, cô tưởng tượng được ngũ quan anh trông làm sao, “Thần Của Cái Chết” in trong tâm trí của cô, hình dạng của Thần dần dần rõ ràng.

Nhưng Giang Tinh Chước không biết đây là điều cấm kỵ.

Con người không thể nhìn thẳng vào Thần Của Cái Chết, không thể yêu Thần Của Cái Chết, tất cả các sinh vật sống nên sợ Thần Của Cái Chết, đây là một quy luật không thể lay chuyển. Bằng không vũ trụ này chắc chắn sẽ bị phá hủy.

Mà Thần Của Cái Chết cũng không biết thì ra anh chỉ được phép có một chút thế thôi.

“Nếu anh muốn cứu cô ấy, ta có thể giúp anh loại bỏ tất cả mọi thứ về anh trong tâm trí cô ấy. Cứ như vậy, cô ấy sẽ dần hồi phục.”

“... Được.”

Thần Sáng Thế đi qua một chuyến, thu dọn mớ hỗn độn cho người anh em của mình. Thần vừa về là thấy Thần Của Cái Chết nằm rạp trên mặt đất, cả người bi thương đến mức muốn tan đi, đôi mắt xanh xinh đẹp ảm đạm không còn ánh sáng, nước mắt chảy dài.