Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 2 - Chương 89: Cảm ơn bà chủ!!



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Giang Tinh Chước nhớ lại mình đã từng sinh bệnh một thời gian, không có một bác sĩ nào giải thích được tình trạng của cô, ấy vậy mà suy nhược không lời giải lại biến mất chẳng hiểu vì sao. Cô ở trên giường bệnh gần một năm mới được phép xuất viện, nhưng vẫn phải tiếp tục nghỉ ngơi.

Cô đã không nhận ra bất kỳ sự khác biệt gì, cô chẳng biết mình đã quên một người. Những gì bộ nhớ của cô mất đi bao gồm cả sổ ghi chép đầy kỷ niệm, tờ giấy và thẻ. Chúng đã biến mất trong phòng cô, thứ còn xót lại chỉ có một bông hoa đã héo không thể nhìn thấy rõ hình dạng thoạt đầu trong bình hoa.

Cô nhấc hoa khô lên và nhìn một chút, trái tim cô lóe lên một ít khác thường nhưng cảm giác đó biến mất rất nhanh. Cô còn chẳng kịp nhận thưởng thức nữa, thế là cô ném hoa khô vào thùng rác, nhặt những cuốn sách trên đầu giường rồi dựa vào đầu giường và bình tĩnh đọc.

Cô không biết rằng ở góc vũ trụ xa xôi, một trong những vị thần lâu đời nhất của vũ trụ đang nhìn cô chăm chú. Anh thấy hành động của cô thì nước mắt chảy dài, mềm oặt nằm trên mặt đất. Anh bắt đầu nhận ra sao mọi người lại căm ghét anh, anh nhận ra mình là một hiện thân của bất hạnh. Là sự bất hạnh mà nhìn lăm lăm vào người mình thích có khi nào mang tới bất hạnh cho cô không?

Nghĩ như vậy, anh càng đau đớn hơn.

Anh đưa tay ra buồn bã ôm lấy đá ngủ, không biết do khả năng thôi miên của đá ngủ hay vì anh khóc mệt nhoài, thế là anh mỏi mệt nhắm mắt lại chuẩn bị híp mắt một chút. Nếu không chắc chắn anh không dằn lòng được mà tiếp tục nhìn cô đau đáu.

Thần Của Cái Chết thường ngủ say, dẫu cho anh thích nền văn hóa do con người tạo ra và nó khiến anh mê đắm nhưng đôi khi anh cũng cảm thấy cô đơn. Anh sẽ dành thời gian vào giấc ngủ dài dằng đẵng khi cảm thấy cô đơn, một lần ngủ là hàng ngàn năm. Nhưng lần này anh chỉ định nheo mắt một lúc, nhiều nhất là vài tháng.

Anh gọi hai con Tử Thần đến: “Bọn mi nhìn chằm chằm vào thế giới này.”

Hai Tử Thần bay nhẹ đến và gật đầu. Thần Của Cái Chết ẩn giấu tin tức của Giang Tinh Chước rất tốt, cho dù là Tử Thần điều khiển sống chết trong lòng bàn tay, tụi nó cũng không biết Giang Tinh Chước có bộ dáng ra làm sao.

Thần Của Cái Chết hiểu quá nhiều về văn hóa con người và còn có một người bạn gái là nhân loại, thế nên cách nói chuyện của anh dần giống con người hơn. Ý của anh là Tử Thần nhìn chằm chằm vào thế giới này, có vấn đề gì thì đánh thức anh. Ấy nhưng mạch não của Tử Thần vô cùng thẳng tắp, chủ nhân nói nhìn chằm chằm thì cứ nhìn chằm chằm là được.

Thế nêm mãi đến khi Thần Của Cái Chết tỉnh dậy, vẫn còn nằm rạp trên mặt đất để chuẩn bị tâm lý trong một lúc. Ừ, anh chỉ ngắm xem cô phục hồi như thế nào rồi sẽ né ra, tuyệt đối không nhìn nhiều. Anh ngẩng đầu mong đợi dè đâu lại thấy một thế giới đã bị phá hủy.

Hành tinh xinh đẹp đầy cây lưu ly sẽ không bao giờ tỏa ra ánh sáng đầy màu sắc quyến rũ nữa, chỉ còn lại một mảnh đất khô cằn không còn chút sự sống nào, nơi nơi đầy thi thể, có cái bị đốt cháy khét, có cái chết đuối, thậm chí có cái bị đập đến mức máu thịt be bét... Thành phố đã bị phá hủy, nhà cao tầng sụp đổ, và chẳng có một người sống tồn tại.

“Chuyện gì xảy ra?” Thần Của Cái Chết ngây dại, xưa nay anh không nằm mơ ấy vậy mà giờ đây hoài nghi rằng có phải mình nằm mơ không, “Thế giới này có chuyện gì vậy?”

Tử Thần nói thẳng: “Bị hủy diệt, chủ nhân.”

“... Bị hủy diệt? Vì sao?”

“Không biết, thưa chủ nhân.”

Thần Của Cái Chết nhìn chằm chằm vào hai Tử Thần này, ánh mắt dần dà kinh khủng, “Không phải ta để cho tụi mi nhìn chằm chằm sao?”

“Chúng tôi đã nhìn chằm chằm, nhìn không chớp mắt.”

“Đủ rồi!”

Hình dạng con người của Thần Của Cái Chết biến mất, hóa thành một cụm sương đen khủng khiếp, há miệng và nuốt chửng tụi nó. Anh bị chọc giận cùng cực, tức giận tới mức ăn Thần.

Ăn xong Tử Thần, anh chạy tới thế giới Của Giang Tinh Chước, cố gắng tìm kiếm cho dù là một chút linh hồn. Song, sự xuất hiện của anh cũng chỉ làm cho thế giới vốn đã chết càng chết triệt để hơn, làm những thi thể kia nhanh chóng thối rữa và hóa thành xương trắng.

Điều này đối với Thần Của Cái Chết mà nói cũng không phải là cảnh gì quá mức, sinh vật yếu ớt như nhân loại căn bản thân xác chẳng có cách tiếp xúc trực tiếp với Thần Của Cái Chết. Dù cho anh thích tộc đàn nhân loại này nhưng là vị thần và trụ cột lâu đời nhất trong vũ trụ này, anh chẳng màng tới sinh mệnh của nhân loại. Ngay cả sinh tử của Thần mà anh còn không thèm để ý, huống chi là sinh vật nhỏ bé như vậy.

Vậy mà bấy giờ, hình ảnh nguyên bản không đáng nhắc đến ấy chợt kích thích anh mạnh mẽ, trong đầu anh hiện lên một ý tưởng có lẽ thi thể của Giang Tinh Chước ở một góc nào đó đã biến thành bộ xương vì sự xuất hiện của anh. Đôi mắt màu xanh trong suốt trở nên tối tăm, anh sụp đổ.

Đó là lỗi của anh, chắc chắn do anh nên thế giới này mới biến thành thế này. Sự tồn tại của anh sẽ làm cho cái chết tồn tại, nếu anh không còn, Giang Tinh Chước sẽ không bao giờ chết đi.

Thần cách của Thần Của Cái Chết rung lắc dữ dội, động tĩnh lớn tới mức ngay cả vũ trụ cũng có biến động, một số tinh cầu gần đó cũng bị ảnh hưởng. Tất cả các vị thần ngẩng đầu lên, nhận thấy có thần cách của vị Thần cấp siêu cao bất ổn thì nghị luận sôi nổi, sẽ là ai đây? Sẽ chết chăng?

Nhưng mà nhóm các vị thần lẳng lặng chờ một hồi, phát hiện vị Thần cấp cao kia chỉ chết một nửa rồi động tĩnh bỗng nhiên dần dần nhỏ đi. Tình huống này xem chừng người ấy không chết.

Thần Của Cái Chết nghĩ về những gì Thần Sáng Thế đã từng nói với mình, Giang Tinh Chước là Người Giữ Lời Ước, không phải là một con người bình thường, linh hồn của cô là màu trắng tinh khiết đặc biệt. Cô có thể gặp được kỳ ngộ, có lẽ cô đã không chết ở đây.

Nghĩ như vậy, anh lao về phía Miền Bất Tử. Anh không đi tìm Thần Sáng Thế bởi vì anh ta đã nói lời từ biệt với anh. Anh đi đến cung điện của Nữ Thần Tương Lai, cướp đi tấm gương của cô.

Gương của Nữ Thần Tương Lai có thể nhìn thấy tương lai của tất cả các sinh vật trong vũ trụ. Anh đã nhìn thấy một cảnh tượng của một thế giới trong gương, có nghĩa là tại một số điểm trong tương lai, Giang Tinh Chước sẽ xuất hiện trong cảnh này, hoặc là cơ thể hoặc là linh hồn của cô.

Vậy nên ngay sau đó, anh kéo theo một nửa cơ thể đã chết đi đến thế giới ấy, hạ xuống thành phố M, ẩn trong núi Cảnh Đào.

Anh đã trải một lớp vải tiện tay lấy từ chỗ Nữ Thần Tương Lai ở núi Cảnh Đào. Nữ Thần Tương Lai yêu chưng diện lắm, trên mặt xuất hiện một nếp nhăn là sẽ phát điên, cho nên cô ta mất rất nhiều thời gian và công sức để tạo ra cuộn vải này. Nghe đâu cô ta muốn dùng nó để bao bọc toàn bộ cung điện, làm tăng khả năng ngăn chặn ảnh hưởng của Thần Của Cái Chết tới mức lớn nhất.

Cho nên Thần Của Cái Chết đã sử dụng nó để bao bọc ngọn núi này nhằm bảo vệ thế giới khỏi sự phá hủy của anh. Kế đó anh lâm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng trước khi đi ngủ, anh đã chọn hai con Tử Thần trông thông minh hơn một chút để xử lý một số tai nạn nhỏ có thể xảy ra…

...

Giang Tinh Chước từ đôi mắt mỹ lệ này dần tìm lại ký ức và hồn vía. Thì ra là như vậy, đây chính là người yêu bí ẩn của cô. Lần này cô đã biết đôi mắt anh trông như thế nào.

Vẻ đẹp bất ngờ nhưng suy nghĩ cẩn thận lại hợp tình hợp lý. Đôi mắt là cửa sổ trái tim, Thần Của Cái Chết là một vị thần có trái tim rất đẹp, một trái tim đẹp sinh ra một đôi mắt đẹp là lẽ đương nhiên.

Đột nhiên Giang Tinh Chước cảm thấy làn da hơi căng, khô dần như thể sắp nứt thành nếp nhăn.

Thần Của Cái Chết vội vàng đưa tay, đè mũ bảo vệ trên đầu xuống che mặt đi, thậm chí còn khẩn trương vươn tay có đeo găng phẩy phẩy trước mặt Giang Tinh Chước như thể làm vậy là sẽ xua đi hơi thở của anh.

Giang Tinh bình tĩnh lấy ra một tấm thẻ Thẩm Mỹ và dùng, làn da cô lại trở về dáng vẻ mềm mại mịn màng. Bây giờ cô không còn là một con người yếu ớt mà được coi là Á Thần, nên chuyện chết ngay biến thành xương trắng sẽ không xảy ra, ít nhiều gì cũng phải có quá trình hiện nếp nhăn, tóc bạc đi và răng rụng.

Chậc chậc, thật đúng là một người yêu nguy hiểm mà. Hiện tại sau khi biết được sự nguy hiểm của Thần Của Cái Chết, Giang Tinh Chước cảm thấy mình rất anh dũng, đúng là bị lấy mạng đang lúc yêu nhau.

Cô suy nghĩ cẩn thận và tính toán chuyện của mình và Thần Của Cái Chết. Thật ra bọn cô tách ra chưa tới một năm cơ mà, dù sao khi cô xuất viện về nhà để điều dưỡng cho tới lúc thế giới bị phá hủy, khoảng thời gian cũng chỉ có một chút mà thôi.

Có thể tưởng tượng phản ứng của tên nhóc đáng thương này khi phát hiện thế giới cô bị hủy diệt và cô thì biến mất. Giang Tinh Chước sờ đầu anh qua lớp mũ bảo vệ, ngoài miệng thì trách cứ thuần thục: “Em đã tới thế giới này được một lúc lâu rồi, sao bây giờ anh tới tỉnh lại? Chả lẽ có tí thời gian này mà anh đã quên mùi hương của em à? Ôi, tình yêu của các vị thần chắc chắn là không đáng tin…”

Để “phù hợp” với sự uy nghiêm của bộ trang phục chiến thần này, giọng nói oai vệ của Thần Của Cái Chết lập tức mềm nhũn, anh vội vàng hấp tấp: “Không phải, sao mà thế được? Tại sao lại có dạng này… Tại sao…”

Tử Thần Tiểu Ất giả vờ trấn định, đứng ở góc tỏ vẻ mình là một người chết.

Cũng may lực chú ý của chủ nhân nhanh chóng chuyển hướng, quay phắt nhìn Giang Tinh Chước: “Em nhớ lại rồi?”

Giang Tinh Chước nâng mũ bảo vệ của anh lên, bóp chặt má anh, nói như có điều suy nghĩ: “Thì ra cảm giác thế này, cũng không có gì khác với con người...”

Thần Của Cái Chết sốt ruột muốn ấn mũ bảo vệ xuống, Giang Tinh Chước không buông tay mà lại tiến tới gần như muốn hôn môi anh.

Thần Của Cái Chết trừng trộ, toàn thân cứng đơ, nếu có trái tim, e là nó nhảy vọt ra khỏi cái áo giáp rồi.

Đôi môi đỏ mọng của Giang Tinh Chước dừng lại trước cánh môi có chút trắng bệch của bạn trai: “Em thấy nếu mình hôn xuống có thể sẽ chết.” Thôi đi cho rồi, mạng nhỏ quan trọng hơn.

“À, ờ. Đúng!” Vội vàng đẩy cô ra, ấn mũ bảo vệ xuống.

“Em còn có việc, trước tiên đi giải quyết một chút. Anh ngoan ngoãn ở chỗ này đừng nhúc nhích.” Giang Tinh Chước đi về phía Cánh Cửa Thần Kỳ.

Thần Của Cái Chết ngoan ngoãn gật đầu.

Cánh Cửa Thần Kỳ mở ra rồi đóng lại, Thần Của Cái Chết cuối cùng cũng đứng thẳng lên, ngơ ngáo đứng tại chỗ, tay vô thức sờ vào môi mình dưới mũ bảo vệ. Bờ môi hơi ngứa một tí, ngứa đến trong lòng, cảm giác mà hơi thở của Giang Tinh Chước rải lên da anh thật là thích.

Anh ôm mặt, hưng phấn và xấu hổ nhảy nhót hai cái, Tiểu Giáp đang bị giẫm nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Tiểu Giáp hét lên: “Chủ nhân chủ nhân, là Tiểu Ất! Chính Tiểu Ất làm Ngài ngủ thiếp đi tại lần đầu Ngài tỉnh lại! Là nó là nó!”

Tiểu Ất cả cứng đơ cả người, mồ hôi lạnh chảy ra.

Thần Của Cái Chết nhìn về phía Tiểu Ất với ánh mắt cực kỳ kinh khủng. Anh hóa thành một đám sương đen đáng sợ, ập tới Tiểu Ất với cái miệng há ra.

Cánh Cửa Thần Kỳ đột nhiên mở ra một lần nữa, mọi thứ trong núi đóng băng.

Giang Tinh Chước nhìn cảnh tượng trước mắt: “Anh yêu, anh đang làm cái gì vậy?”

Sương đen khủng khiếp há hốc miệng, ngắc ngứ lắc đầu.

Giang Tinh Chước: “Đừng có ăn bậy mấy thứ bẩn, làm em bị bệnh thì sao?”

Thần Của Cái Chết khẩn trương ngậm miệng, buông Tiểu Ất ra.

Tiểu-Ất-Mấy-Thứ-Bẩn: Thoát khỏi một kiếp nạn, cảm ơn bà chủ!!

Giang Tinh Chước còn chưa làm xong việc, sau khi cô chỉ rời đi không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác kỳ quái bèn muốn trở lại nhìn Thần Của Cái Chết một cái.

Có lẽ cô không có dây thần kinh tình cảm nhạy cảm, cuối cùng mới phản ứng lại mùi vị tình cảm thật khi linh qua sinh ly tử biệt dẫu cho ngắn ngủi, trái tim đập nhanh lên sau nỗi nhẩn nha ấy, tình yêu dành cho anh từ đáy lòng một lần nữa chậm rãi chảy ra.

Tuy nhiên vẫn còn điều quan trọng phải làm. Cho nên sau khi nhìn thoáng qua, Giang Tinh Chước lại rời đi.