Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 22: Bản sonata bầu trời (1)



Bác sĩ đa khoa chích thuốc tiêm màu cam vào vai thiếu tá không quân, vì cuộc bay thử lần thứ ba của Olivier mà mọi người chú ý đã bắt đầu.

“Loại thuốc giảm đau này vừa có tác dụng giảm đau, vừa nhanh chóng truyền một loại serotonin* đặc thù và một chất dẫn truyền thần kinh tương tự như dopamine** đến não của cậu. Nếu sử dụng với liều lượng lớn, nó có khả năng cao sẽ phá hủy hệ thần kinh trung ương của cậu và gây ra những tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể.” Ngụy Bách Luân cất ống tiêm rất nhỏ đi, cười với Hoắc Lan Hề, “Chất ấy khá giống với tình yêu, vậy nên khi vừa mới tiêm xong, cậu sẽ rất dễ xúc động với thế giới này.”

*Serotonin hoặc 5-hydroxytryptamine (5-HT) là một chất dẫn truyền thần kinh monoamin. Nó là một hình ảnh phổ biến như là một đóng góp cho cảm giác hạnh phúc, mặc dù chức năng sinh học thực tế của nó là phức tạp và nhiều mặt điều chỉnh nhận thức, khen thưởng, học tập, trí nhớ và nhiều quá trình sinh lý. Serotonin bị suy giảm dẫn đến việc cảm thấy buồn chán, giảm sự ham muốn, giảm quan tâm hoặc dễ dàng cáu giận, gặp khó khăn trong việc hoàn thành công việc.

**Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. Dopamine báo hiệu sự nổi bật động lực nhận thức (ví dụ, mức độ khao khát hoặc sự ác cảm) của một kết quả, do đó thúc đẩy hành vi của sinh vật hướng đến hoặc né tránh việc đạt được kết quả đó.

Để đề phòng rắc rối có thể xảy ra, anh tiêm một liều giảm đau trước. Hoắc Lan Hề giật giật bả vai, cài cúc áo sơ mi, mặc lại đồng phục không quân lên người. Hắn lắc đầu với Ngụy Bách Luân một cách hơi bất lực, nhưng giọng nói cũng không có gì trách móc: “Sao anh không nói sớm.”

“Thì cậu có hỏi đâu.” Nhìn được ít manh mối qua nét mặt của thiếu tá không quân, quý ngài bác sĩ vẫn luôn nghiêm trang cũng không nhịn được mà trêu đùa, “Hai ngày nay cậu đều rúc ở căn cứ huấn luyện, chẳng nhẽ là vì trốn tránh tấm chân tình của cô em xinh đẹp nào đó với mình, không muốn có lỗi với Cận Á?”

Hoắc Lan Hề còn chưa trả lời, một người phụ nữ mặc quân trang đã bước vào phòng.

Mắt to, mũi thẳng, đường cằm tròn trịa, mái tóc xoăn dài màu nâu được búi gọn trong chiếc mũ quân phục, nhưng bộ quân phục cứng nhắc không thể che giấu những đường cong tinh tế của cơ thể cô, đai lưng, giày quân đội và quân hàm “Đại tá” càng khiến cô trở nên oai phong lẫm liệt. Vũ Liệt là người phụ nữ có có quân hàm cao nhất trong quân đội, nhưng ngoài ra cô ta cũng là mỹ nhân như một nữ thần hay nàng thơ – không phải cố tình phô bày phong thái, mà phong thái đã thấm nhuần vào hồn như rượu mạnh. Cận Á yếu đuối dịu dàng sẽ làm người ta thương yêu, nhưng người phụ nữ này lại có thể cầm trong tay một mũi thương đồng xông vào trận địa địch, chỉ như vậy thôi đã đáng để người ta cảm thấy kính nể tôn trọng.

Cô ta còn một thân phận khác là vợ chưa cưới của Đồng Thanh, nói cách khác, suýt nữa cô ta đã trở thành người một nhà với đội trưởng đội vệ binh Đồng Nguyên.

Vũ Liệt nhìn thấy thuốc và ống tiêm trước mặt Hoắc Lan Hề thì lo lắng nhíu mày: “Thiếu tá, vết thương cũ lại tái phát à?”

Hoắc Lan Hề giới thiệu sơ lược cho hai người chưa từng gặp mặt, Ngụy Bách Luân không khỏi phải thốt lên lời khen tặng: “Tôi đã nghe danh cô từ lâu, mọi người đều nói Vũ Liệt của Odyssey là hạm trưởng nữ xuất sắc nhất Roeste -“

Bác sĩ đa khoa còn chưa kịp nói xong, người phụ nữ với gương mặt đầy khí phách đã nhướng đôi mày, sửa miệng cho anh: “Không, tôi là hạm trưởng xuất sắc nhất, chẳng liên quan gì đến giới tính.”

Ngụy Bách Luân hơi ấp úng lắp bắp, sau đó lập tức thoải mái xin lỗi đối phương vì mình đã lỡ lời.

Vũ Liệt cao giọng cười lớn ý bảo mình cũng chỉ đùa mà thôi, sau đó cô ta xoay người nói với Hoắc Lan Hề: “Đợi lễ duyệt binh của lực lượng không quân kết thúc, tôi sẽ đưa anh và Olivier tới căn cứ huấn luyện không gian số 19.”

Hoắc Lan Hề tỏ ra khó hiểu: “Lễ duyệt binh của lực lượng không quân?”

“Quyết định lâm thời của sĩ quan tổng chỉ huy, để lực lượng không quân đóng ở các khu vực khác nhau cử tinh anh tới, lái máy bay chiến đấu của họ tham gia buổi bay thử nghiệm lần thứ ba của Olivier. Phải rồi, nhắc đến Olivier, vừa rồi tôi thấy nó, cái thằng người máy luôn mỉm cười đó – tôi bắt đầu thích cái mặt không biểu cảm gì của anh rồi đấy,” Sau một quãng nghỉ hợp lý, nữ đại tá lại nở nụ cười bỡn cợt, “thiếu tá, anh cười lên thật sự không đẹp!”

Hai người mới quen lại hàn huyên trong chốc lát, Ngụy Bách Luân hỏi: “Hạm trưởng, tại sao lại đặt tên chiến hạm của cô là Odyssey?”

“Vì cho dù có chọc giận tới thần, nó vẫn sẽ có thể trở về điểm xuất phát*.” Nữ đại tá định rời đi làm động tác chào quân đội, “Chúc anh khải hoàn, thiếu tá.”

*Odyssey có nghĩa bóng là một cuộc phiêu lưu.

Hoắc Lan Hề cũng đứng thẳng lưng đáp lại Vũ Liệt theo nghi thức quân đội, sau đó bỗng nhíu mày – điều làm thiếu tá không quân cảm thấy kỳ lạ không hiểu, chính là dù đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp và thông tuệ nhất quân đội, bản thân vừa tiêm xong cũng không hề có cảm giác rung động.

Vậy thì hành vi mất kiểm soát đêm hôm đó lại càng lạ thường.

“Phý Lý Mang, mau lên!”

Một giọng nói trẻ tuổi vang lên, chẳng bao lâu sau đã bị chôn vùi giữa những tiếng ồn ào xung quanh.

Có rất nhiều người tới xem lễ duyệt binh của lực lượng không quân, phần lớn đều muốn tìm chỗ tốt – để có thể trông thấy máy bay chiến đấu nhanh như chớp, có thể thấy con trai nguyên thủ tuấn mỹ như thần trên đài cao. Mọi người chen chúc nhau, xô đẩy qua lại, làm cả một quảng trường sông Đông chật ních như nêm, đứa bé nắm chặt lấy mép váy của mẹ, nếu không để ý còn có thể bị lạc. Trong khi đó người cũng bu đầy ở hai hàng cây và nhà cửa bên đường, ai cũng cố rướn người ra xem, nhìn như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, không khác gì một con diều đứt dây.

Chàng trai trẻ dáng người cao ráo năng nổ đến kỳ lạ, cậu vừa cười lớn, vừa trách móc, lại vừa quay đầu thúc giục người bạn đuổi kịp theo bước chân mình, giống như một thi sĩ lang bạt bốn phương, lách trái quẹo phải giữa đám người, cuối cùng cũng chiếm được cho mình và nhà khoa học không cao hơn con chuột bao nhiêu được một vị trí thuận lợi như ý muốn – để cột cờ dựng đứng giữa khoảng sân rộng làm điểm dừng chân.

Bão mạnh mấy ngày nay đã làm nhiễu sóng radar trên đất liền. Nhưng hôm nay là ngày trọng đại, không chỉ người dân Roeste mà đám người không được phép tiến vào trung tâm đế quốc cũng đang theo dõi toàn bộ sự kiện qua màn hình ba chiều cực lớn.

Đội trưởng Đồng Nguyên của lực lượng phòng vệ quốc gia đang đứng cạnh con trai nguyên thủ trên đài cao. Andreas cách đó không xa nở một nụ cười ôn hòa với cậu ta, đổi lại là một cái gật đầu biên độ cực nhỏ của đối phương.

Trước lễ duyệt binh của lực lượng không quân, người dân Roeste không được phép tổ chức các hoạt động giải trí khác, nghĩ cũng biết những ngày qua tẻ nhạt đến mức nào. Vậy nên khi một nhóm các cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn lộ đùi diễm lệ đi qua giữa đám đông, cả quảng trường lập tức sôi trào, tiếng huýt sáo ào ào vang lên hết lượt này tới lượt khác.

“Đáng nhẽ Cận Á cũng nên đi xem, náo nhiệt quá đi mất!” Không chờ Lang Xuyên nói tiếp, Phí Lý Mang đã tự bổ sung, “Nhưng mà cô ấy luôn chê tiếng của máy bay chiến đấu quá ồn, tôi nhớ có lần cô ấy còn bị cảnh tượng Hoắc Lan Hề bay lên dọa cho òa khóc, sau đó còn định thuyết phục cậu ta xuất ngũ…” Vừa lúc có một cô gái tóc vàng đi qua trước mặt, chớp chớp mắt đầy khiêu gợi với y, còn ném cho y một nụ hôn gió từ đôi môi đỏ mọng. Phí Lý Mang nhìn không chớp mắt vào hai quả ngực cao ngất của cô em này, mắt sáng bừng lên, lưỡi cũng run theo, “Nói chung là… chắc chắn Cận Á không có duyên với bầu trời…”

“Cúi chào!” Bên cạnh bọn họ có một tên béo đang liên tục uống rượu mạnh trong cái chai, xem ra đã ngót nghét năm mươi tuổi, đầu tròn tai to, vừa cao vừa cường tráng, cái mũi đỏ lừ vì rượu, trên lông mày bên phải còn có một cái bớt đỏ hình vòng tròn. Mỗi khi thấy một cô gái xinh đẹp đi qua trước mình, gã ta đều sẽ ưỡn thẳng lưng cúi chào đối phương, mặt toát lên vẻ thèm thuồng đáng khinh. Chờ sau khi những người đẹp làm nóng không khí đi xa hết, người nọ lập tức trở nên uể oải, phun một hơi rượu thối hoắc sang cậu trai bên cạnh, “Tôi yêu mấy con đàn bà dâm đãng đó! Tôi sẵn sàng dựng thẳng cây côn to lớn của mình cho mấy ẻm xông pha chiến đấu!”

Tất cả mọi người đều phấn chấn, tất cả các lực lượng phòng không đóng quân trên tất cả các rìa của đế quốc đều tham gia lễ duyệt binh trước lần bay thử thứ ba của Olivier. Cận Tân muốn phô diễn thành tựu mà nhân loại đã đạt được trong lịch sử phi hành trước mặt Andreas, cuối bài diễn thuyết, gã cao giọng nói với dân chúng trên quảng trường: “Dù không có cánh, cũng sẽ không ngăn được khát vọng của loài người đối với bầu trời!”

Tiếng vỗ tay ầm ầm như sấm vang lên khắp quảng trường, Phí Lý Mang nhìn đám người cảm xúc đã đạt đỉnh xung quanh thì bĩu môi, “Con trai nguyên thủ của chúng ta rất thích lòe bịp thiên hạ, nhưng mà rõ ràng tất cả mọi người đều bị gạt.”

Lang Xuyên hoàn toàn không để mấy cô em xinh đẹp vào mắt, nhưng lời Cận Tân nói lại thật sự hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Không ai phản ứng trước lời bắt chuyện của mình, tên béo xoa bụng, nói: “Tôi không lừa chú em đâu, tôi thật sự có thể chiến đấu đấy! Tôi cũng từng là một phi công, thiếu chút nữa là được bay vào vũ trụ rồi… thiếu chút nữa thôi.”

Nghe thấy câu này, đôi mắt vàng kim xanh lá kia vội đảo qua, lại khiến tên béo kia hoảng sợ: “Hú hồn! Mắt của chú mày kinh thế!”

Thấy đối phương bĩu môi định quay mặt đi, tên béo vội vã ngửa cổ dốc rượu vào miệng rồi nói tiếp: “Được các tư lệnh không quân ưa chuộng nhất trong hai năm qua là dòng máy bay chiến đấu Bis, tốc độ cao, trần bay* cao và tầm bay không giới hạn, chúng hoạt động trên Trái Đất và trong vũ trụ tốt như nhau, chỉ là tôi không thích cái sọc màu tím và xanh lá đan xen nhau, trông y như đồ ăn mốc.” 

*Trần bay là độ cao an toàn tối đa mà máy bay đạt được.

Cảm giác như bị chọc vào nọc. Phí Lý Mang không cam tâm tiếp lời: “Vẻ ngoài màu vàng kim của Đại Bàng Sa Mạc cực kỳ đẹp, rất hợp để tác chiến trên không ở tầm thấp và trung bình, Bóng Của Bão Lốc tuy có thể vừa tác chiến ngoài không gian và trên bầu trời nhưng tính năng thao tác của nó lại không sánh bằng dòng Bis, tất nhiên cũng không phổ biến bằng. Với lại, phải kể đến cả Taganrog, nó là loại máy bay cơ động nhất trong số toàn bộ máy bay chiến đấu, nhưng cũng là dạng khó thao tác và điều khiển nhất, có thể nói toàn đế quốc chỉ có nhiều nhất hai trăm người dám lái loại máy bay chiến đấu này, mà chỉ một trăm người trong đó có thể thao tác mượt mà, và tất cả bọn họ đều thuộc V17 của Hoắc Lan Hề -“

“Hoắc Lan Hề là cái thá gì!” Tên béo quát lớn, “Hồi tôi vào quân đội, phi công giỏi hơn thằng đó nhiều vô kể!”

Lang Xuyên không thích nghe những lời này, nhân lúc tên béo ngửa đầu uống rượu thì đột ngột dí cái mặt trợn mắt lè lưỡi một cách quái gở tới gần trước mắt đối phương, khiến gã ta bị sắc ho khù khụ liên hồi. Mãi mới ổn định lại, tên béo đỡ cái bụng của mình, tiếp tục khoác lác không thèm để ý xung quanh: “Hồi tôi vào quân đội, top mười người đứng đầu có thể vào đội dự bị vũ trụ. Nhưng oái oăm là tôi lại ở hạng mười một. Suốt hai mươi năm qua, tôi đều lái máy bay vận tải đến và đi từ Roeste tới mấy khu công nghiệp nặng khác, sau đó tình cờ gặp phải tập kích trên không của lũ quân hành tinh Melon, mất đi một chân, buộc phải xuất ngũ.” Dừng một lúc, gã bỗng vén ống quần để lộ một cái chân giả bằng kim loại, chửi một tiếng dữ dằn, “Mẹ nó chứ! Tôi nhiệt tình cống hiến hết cả đời cho không trung, cuối cùng chỉ đổi lại một cái chân giả!”

Lang Xuyên tinh tế quan sát tên béo có vết bớt đỏ hình tròn trên đầu thì thấy trước ngực gã ta cũng có huân chương chiến đấu giống với Hoắc Lan Hề – như vậy xem ra, người này vốn không phải là phi công lái máy bay vận chuyển.

“Lão già này đúng là đồ điên, suốt ngày say khướt rồi nói năng lải nhải!” Một người đang chờ xem lễ duyệt binh có vẻ như quen biết tên béo xen vào, “Chắc chắn là lão uống say như chết rồi ngã gãy chân dưới gầm cầu.”

Mọi người ồ lên cười lớn. Thấy không ai tin mình, tên béo lại định kêu lên, nhưng Phí Lý Mang đã hô to trước gã: “Tới rồi, tới rồi!”

Tựa như nhịp trống từ chân trời vọng lại, một bản sonata bầu trời hừng hực sục sôi bùng lên trong khoảnh khắc.

Xuất hiện đầu tiên là hai chiếc máy bay chiến đấu được sơn màu vàng kim, chúng vừa bay lượn với tốc độ thấp vừa bắt đầu biểu diễn các màn cận chiến.

Tựa như một nắm đấm đang thụi liên hồi vào trái tim – chàng trai hoàn toàn cứng đơ người. Tiếng hoan hô kéo dài không dứt vang lên xung quanh, thế nhưng cậu vẫn chỉ nhìn lên bầu trời không chớp mắt, như thể cả linh hồn đã bị hút ra.

Vài giây qua đi, Lang Xuyên bỗng hành động – cậu giẫm lên bệ cột cờ, leo tới vị trí mà lòng bàn chân có thể chạm đến đỉnh đầu người khác, một tay ôm chặt lấy cây cột, một tay vươn ra chào theo nghi lễ.

Chàng trai có vẻ ngoài kỳ lạ cứ thế rướn cao cổ để chào kiểu quân đội. Ánh mắt hâm mộ dõi theo từng chiếc máy bay chiến đấu xẹt qua đỉnh đầu, cậu đang dành lòng tôn kính cao nhất cho mỗi một chương của bản sonata bầu trời.

“Thằng ngốc này, nhiệt tình ra phết nhẩy!” Tên béo uống gần như cạn bình rượu bật cười thành tiếng, những người xung quanh cũng gật đầu hùa theo, cảm thấy người này đúng là ngu ngốc.

“Mọi người đừng chửi cậu ta.” Phí Lý Mang giải thích cho đám người đang trợn mắt kinh ngạc, y chỉ vào đầu của mình mà nói, “Cậu ta là quái thai, tên này không giống người bình thường cho lắm.”

Đương nhiên Cận Tân đứng trên đài cao đã lập tức nhìn thấy tên quái gở trèo lên cột cờ giơ tay chào, gã nhíu mày hỏi Đồng Nguyên bên cạnh: “Cậu nhìn xem, đó là ai thế?”

Đồng Nguyên nương theo ánh mắt của Cận Tân, nhìn xa về hướng đám đông tập trung bên dưới, cậu ta cũng thấy Lang Xuyên, nhưng lại bỗng khó có thể chắc chắn là người đó: “Đó là… là con quái vật kia?”

“Không, cậu ta không phải quái vật. Giờ cậu ta là mỹ nhân. Là sự tồn tại mạnh mẽ và xinh đẹp nhất loài người.” Con quái vật khom lưng, gầy trơ xương thậm chí da còn nhăn nheo như một người hoàn toàn khác. Trong mắt con trai nguyên thủ chỉ có một chàng trai vô cùng tuấn tú, ánh mắt của cậu hết sức trang nghiêm, vành mắt chuyển động lấp lánh ánh nước, khóe môi tròn mềm mại hơi nhếch lên lại toát ra tình ý ngọt ngào khó nói thành lời. Cận Tân hứng thú nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ, gã khẽ nhếch miệng cười, “Kết thúc lễ diễu hành, cậu phái người bắt tên kia tới đây. Tôi muốn biết rốt cuộc cậu ta đã làm gì, lại có thể khiến người chị luôn dịu dàng rộng lượng của tôi phải khóc lóc cầu xin như thế.”