Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 23: Bản sonata bầu trời (2)



Đội bay biểu diễn cuối cùng đến từ trung đội V17 của Hoắc Lan Hề. Năm chiếc máy bay tiêm kích Taganrog vẫn luôn phi thẳng về phía trước theo đường thẳng, lộn vòng, phi lên rồi nghiêng thân lao xuống, dừng lại trên không, động tác của toàn bộ phi hành đoàn đều chỉnh tề nhất trí, gọn gàng linh hoạt, cuối cùng nối đuôi nhau cùng bay thẳng lên trời xanh, tựa như thanh kiếm Misteltein* chĩa thẳng lên trời, chẳng mấy chốc đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

*Misteltein là thanh kiếm giết chết các vị thần trong thần thoại Bắc Âu, Loki mà những cô gái yêu thích đã lừa Hodur ném một nhánh tầm gửi vào vị thần của “Mùa xuân và hạnh phúc” Balder, sau đó nhánh cây kia hóa thành thanh kiếm sắc và giết chết anh ta.

Lễ duyệt binh của lực lượng không quân đi tới giai đoạn cuối, một số ít người tụ tập giữa quảng trường sông Đông bắt đầu tản đi, nhưng phần lớn vẫn đứng im tại chỗ.

Nốt nhạc cuối cùng làm người ta sôi trào nhiệt huyết chấm dứt, trước bản sonata bầu trời đầy tráng lệ, trang nghiêm thậm chí phảng phất bi thương này, ngay cả những người Roeste chưa từng phải trải qua cuộc sống gian nan khổ cực cũng cảm thấy kính nể tột cùng.

“Này! Chúng ta phải chạy nhanh đi tìm người hỏi xem, rốt cuộc Hoắc Lan Hề và thằng người máy kia ai thua ai thắng!”

Hoàn toàn không nghe thấy lời Phí Lý Mang nói, Lang Xuyên vẫn sững sờ ngẩn ngơ ở cột cờ như cũ, như thể bị ai đóng đinh tại chỗ. Cậu ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn về bầu trời, giống như có thể xuyên qua đó mà trông thấy vũ trụ mờ ảo đồ sộ ngoài kia. Những giọt nắng rực rỡ rơi khắp đầu vai cậu, tựa như cánh hoa đang bung xòe trên gò má của người trẻ tuổi.

Cận Tân dời ánh nhìn khỏi Lang Xuyên, quay đầu ra hiệu bằng mắt với Đồng Nguyên. Đội trưởng đội cận vệ gật đầu, cũng liếc qua chàng trai trẻ vô cùng chói mắt giữa cả vạn người, sau đó lặng lẽ lui xuống.

Mặc dù hình ảnh được truyền về tháp điều khiển qua vệ tinh đã bị trễ hàng chục lần nhưng trên màn hình hiển thị ba chiều vẫn chỉ có hai đốm sáng chuyển động nhanh và lộn xộn, không thể thấy rõ được quá trình đánh nhau kịch liệt giữa Hoắc Lan Hề và Olivier. Một nữ quân nhân tóc vàng cực kỳ xinh đẹp ngồi trước máy tính để theo dõi dữ liệu chuyến bay, và liên tục báo cáo số liệu của hai người cho con trai của nguyên thủ.

Đây có lẽ là một cuộc truy đuổi chưa từng có trong lịch sử bay của loài người.

Trong một loạt các pha giao tranh đáp trả không ai nhường ai, không có tên lửa đạn đạo hay cụm pháo nào bắn trúng đối phương. Hai chiếc máy bay tiêm kích giằng co không dứt cuối cùng đều kéo cần quấn lấy nhau và lao lên như xoáy nước, cố gắng chiếm cứ vị trí có lợi khi lao xuống tấn công. Trải qua hơn mười phút truy đuổi, số liệu trên màn hình máy tính và màn hình ba chiều mới đồng loạt báo cho Cận Tân một tin tốt: Máy bay tiêm kích Bis của Hoắc Lan Hề chiếm được vị trí thuận lợi – hắn đã vững vàng leo lên cánh phải của đối phương, đồng thời tạt cánh sẵn sàng tấn công.

Cận Tân nhướng mày nhìn sang Andreas vẫn đang tỏ vẻ rất thản nhiên, không nhịn được cười mà nói: “Xem ra máy móc mãi mãi vẫn là vật chết, trình tự thao tác lập trình trước, không thể làm tốt quá được, mà tiềm năng của con người thì là vô hạn -“

Còn chưa dứt lời, nữ quân nhân giám sát số liệu bỗng hô to: “Không ổn rồi, dữ liệu bay của thiếu tá Hoắc xuất hiện tình huống bất thường, toàn bộ số liệu động lực đều tụt về 0!”

Tín hiệu vệ tinh có vẻ như cũng bị nhiễu cùng lúc. Đợi đến khi những con số nhảy loạn trên màn hình ổn định lại, nữ quân nhân tóc vàng mới ngẩn người, nói với vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối: “Báo cáo… Báo cáo sĩ quan tổng chỉ huy, số liệu cho thấy máy bay tiêm kích của thiếu tá Hoắc bị bắn trúng, tạm thời còn chưa xác định mức độ hư hao.”

“Cái gì?” Cận Tân không tin nổi mà mở to hai mắt, gã không tin Hoắc Lan Hề sẽ tự nhiên rơi vào thế hạ phong khi mà đang chiếm ưu thế tất thắng, càng không thể thừa nhận là mình thua Andreas.

“Tôi cũng không muốn vào lúc này, lại mạo phạm sĩ quan tổng chỉ huy với tâm thế người chiến thắng,” Andreas vẫn luôn thảnh thơi cuối cùng cũng nở nụ cười, ông ta ưỡn ngực, chậm rãi bước về phía các nghị sĩ tại trung tâm chỉ huy, “nhưng tôi không thể không nhắc lại với các vị, Olivier hoàn hảo không có khuyết điểm, mãi mãi không bao giờ thất bại!”

Sức ảnh hưởng của các nghị sĩ lão làng trong quân đội thậm chí còn hơn cả con trai nguyên thủ, Phan Bạch Tư lớn tuổi nhất, uy vọng cũng cao nhất gật đầu, lão già tóc bạc để lộ vẻ khổ sở, ho khan mấy tiếng mới nói: “Trước hôm nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phi công xuất sắc nhất trong lịch sử nhân loại cũng không so được với người máy… Xem ra, vì vận mệnh của toàn nhân loại, đã đến lúc chúng ta phải cải cách…”

“Không, số liệu của Hoắc Lan Hề không bình thường -” Cận Tân cúi đầu ngồi xuống, mặt đầy vẻ không cam lòng muốn đưa ra thắc mắc về thất bại của mình, nhưng một binh lính lại lớn tiếng cắt lời gã, “Các radar giám sát cho thấy có một nhóm vật thể bay không xác định đang tới gần hướng quảng trường sông Đông… Không, chúng tới rồi!”

Trên bầu trời trắng sáng xuất hiện thêm vài đốm lấm tấm như vết bùn, những đốm bùn đó không những chuyển động mà còn nhanh chóng lại gần. Lang Xuyên đứng dưới cột cờ trông thấy một đội máy bay chiến đấu bay tới từ đằng xa, cậu vui vẻ hét lớn: “Chờ một chút, vẫn chưa hết!”

Một tiếng hô to khiến cả đám người sắp tản đi khựng lại. Mọi người hưng phấn ngẩng đầu, chờ đợi niềm bất ngờ nhưng lại thấy một đội máy bay thân đen vừa to vừa xấu, số lượng còn vượt xa một đội bay biểu diễn, như thể vốn không hề tới đây để diễu hành.

Tháp quan sát ở gần quảng trường sông Đông đã phát hiện ra vấn đề. Radar trên đất liền bị ảnh hưởng bởi thời tiết khắc nghiệt vẫn chưa ổn định, lực lượng lính gác trên tháp đã tập trung trở lại trong bầu không khí nhiệt liệt của lễ duyệt binh, lập tức dựa theo thông báo trên máy tính mà phát tín hiệu cảnh báo với phi đội bay lén lút càng ngày càng lại gần: “Trung tá Tất Cạnh, anh không nhận được lời mời biểu diễn từ sĩ quan tổng chỉ huy, anh và quân của anh vốn phải đóng ở Quận 11, nơi này không phải nơi mà anh nên tới!”

Đáp lại những lính canh kia là một quả tên lửa không đối đất*, hỏa lực cực mạnh khiến toàn bộ tháp quan sát nổ thành mảnh vụn.

*Tên lửa không đối đất là tên lửa được thiết kế để phóng từ các máy bay quân sự, các máy bay ném bom, máy bay chiến đấu hoặc các loại máy bay khác tiêu diệt các mục tiêu trên đất liền, trên biển.

Ngồi trong chiếc máy bay ném bom dẫn đầu hạm đội là một người đàn ông sơn vẽ khắp mặt, phát hiệu lệnh với tùy tùng thông qua thiết bị liên lạc: “Mục tiêu là cao ốc Empire State, chuẩn bị -” Thậm chí anh ta còn cố tình mở tất cả các kênh để đảm bảo con trai nguyên thủ trong trung tâm chỉ huy cũng có thể nghe thấy, “Để lũ người tự cho mình là thượng đẳng kia ngậm trái đắng, cũng nếm thử sự lợi hại của những viên đạn pháo này!”

Quảng trường sông Đông chìm trong không khí ngày hội lập tức rơi vào tuyệt cảnh lầm than, tiếng gào thét chấn động cả đất trời, tốp máy bay ném bom trên bầu trời ào ào xông tới, ném những quả đại bác màu nâu xám như chim thả phân.

“Lang Xuyên, cậu còn ngẩn ra đó làm gì, mau -” Chữ “chạy” còn chưa kịp phát ra thì Phí Lý Mang đã bị một luồng sóng nhiệt do đạn đại bác gây ra hất tung, ngã dúi dụi ở chỗ cách đó vài mét.

Mỗi máy bay ném bom Mắt Sấm bị “tù trưởng” cướp đi đều được trang bị một khẩu pháo turbolaser cỡ nhỏ, một khẩu lựu pháo* không gì không phá được, tên lửa không đối đất và hơn hai mươi tấn bom.

*Lựu pháo là một trong bốn loại hỏa pháo cơ bản của pháo binh. Đường đạn vòng cung, với góc nòng pháo 45° và tầm bắn đến vài chục km, cho phép xạ thủ lựu pháo không cần nhìn trực tiếp mục tiêu mà vẫn có thể tấn công địa điểm nằm khuất sau vật cản hay ở vị trí rất xa.

Tiếng kêu khóc xé lòng vang lên, đám người tụ tập chật cứng trong quảng trường không còn nơi nào để trốn, cơ thể người bị đạn đại bác từ trên trời rơi xuống nghiền nát, chẳng mấy chốc xác chết đã la liệt trên mặt đất, máu thịt văng tứ tung.

Lang Xuyên cũng bị luồng khí dâng lên khi đạn pháo nã xuống đánh bật ra rất xa, cậu ngã trên mặt đất thì phát hiện mình đang nằm trên một cái chân giả bằng kim loại. Phần khớp nối vẫn còn mắc lại mấy miếng thịt nát be bét máu.