Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 28: Fimbulwinter (4)



Thiếu úy của Hornet hỏi: “Đầu sỏ gây ra vụ hỗn loạn này, là mày à?”

Lang Xuyên không nói gì.

Thiếu uý Hornet kia lại hỏi: “Mày cảm thấy mình có năng khiếu hội họa lắm hả?”

Lang Xuyên vẫn không trả lời.

“Xóa cái đống này đi, bất kể là dùng cách nào.” Đàn bà khỏa thân hay thư tình cũng không khiến hắn ta phản cảm mãnh liệt như thế, nhưng tại sao một bức tranh này lại như đang cố ý gây sự, thiếu uý tóc đỏ nói, “Không cần biết là dùng nước mắt, nước bọt hay máu của mày, đừng để tao phải nhìn thấy nó lần nữa.”

Tên mập ở phòng giam đối diện liều mạng nháy mắt với cậu, nhắc nhở cậu phải tuân theo ý của đám vệ binh.

Nhưng chàng trai trẻ lại cố tình không muốn xóa bức vẽ của mình, cậu bỗng ngẩng mặt, dùng ánh mắt thẳng tắp đáp trả lại đối phương: “Tại sao?”

“Tại sao?” Thiếu uý tóc đỏ cũng cảm thấy buồn cười mà lặp lại câu hỏi của đối phương một lần, sau đó lập tức cho cậu câu trả lời, “Tao là cấp trên nắm trong tay sinh tử, mày là tù nhân mất đi tự do, đáp án này sao nào?”

“Tôi rất tự do, ở đây, ở đây nữa.” Lang Xuyên chỉ vào đầu mình, rồi lại chạm tay lên ngực, ngẩng mặt nghiêm túc nói với người đàn ông mặc quân trang, “Nhưng anh lại là nô lệ, ở mọi nơi vượt ra ngoài xác thịt.”

“Hay lắm, cứng mồm đấy.” Thiếu úy tóc đỏ hơi bất ngờ, sau đó đặt ngón tay lên điều khiển cửa dựa vào nhận dạng vân tay, cánh cổng sắt liền mở ra nghe cạch một tiếng.

Lang Xuyên ôm đầu gối lùi về sau, co rúm lại trước “dải ngân hà” của chính mình, nhưng đám vệ binh xông tới đã lôi cậu ra khỏi ngục không kịp phân bua.

Bọn chúng xé nát áo tù nhân của cậu trước mắt bao người, dù sao thì một tên tù nhân vốn chẳng cần quần áo che đi cơ thể, đối với những người mạng như chỉ mành treo chuông thì tôn nghiêm là thứ quá đỗi xa xỉ. Cách để tù nhân phục tùng trong ngục cũng chỉ có bấy nhiêu, hai tên vệ binh ấn Lang Xuyên ngã xuống đất, tay đấm chân đá, tùy ý đánh đập. Khi bọn họ phát hiện ra hình như người này không dễ bị thương thì lập tức nghĩ ra trò mới, một tên vệ binh luồn tay vào háng cậu, thô bạo bóp hai bên tinh hoàn của cậu, tên kia thì quyết đoán cởi luôn quần, tiểu vào người cậu.

“Nếm thử đi, đây là mùi vị của ‘tự do’ đấy!”

Ngục giam cực kỳ yên tĩnh, đám phạm nhân coi như không thấy trước cảnh tượng tàn bạo này, không một ai dám nói chen vào.

Thứ chất lỏng mang mùi vị kinh tởm tưới lên mặt, chảy vào miệng, rốt cuộc chàng trai trẻ cũng bị chọc giận thật sự. Tên vệ binh tiểu xong thì cúi xuống, lúc nhe răng cười vào mặt cậu thì cậu bỗng vươn tay ra giữ chặt má của đối phương, cắn thẳng lên cái mũi ngay trước mặt.

Lang Xuyên ôm chặt lấy đầu gã ta, răng nanh dốc hết toàn lực, dù binh lính bên cạnh có ra sức đánh đập cũng không chịu há miệng ra.

“Buông ra! Con chó hoang này!” Tên lính bị cắn mũi đau đến mức kêu gào thảm thiết nhưng vẫn không giãy ra được. Cuối cùng thiếu úy tóc đỏ phải đạp liên tiếp vào những vị trí yếu hại trên cơ thể Lang Xuyên mới giải cứu được tên kia. Tiếc là đã muộn, cái mũi của tên đáng thương kia gần như bị cắt đứt, xương mũi thì còn nhưng các mô mềm ở một bên mũi đã rụng, trên mặt máu thịt mơ hồ.

Miệng Lang Xuyên đầy máu, khua tay vùng vẫy về phía đối phương, điên cuồng kêu to. Hiện tại cậu y hệt như một con quái vật, hương vị của con người hòa lẫn vào cơ thể trong những ngày sớm chiều ở chung cùng với Hoắc Lan Hề đã hoàn toàn biến mất.

Thiếu uý tóc đỏ có ngoại hình tương tự như Hoắc Lan Hề rút khẩu súng từ bên hông ra, ngay khi hắn ta định xử tử tên tù nhân không nghe lời này thì tên lính còn lại ghé vào bên tai hắn ta nhỏ giọng nhắc nhở gì đó.

“Thôi được, là loại được che chở chống lưng, không giống người thường, sĩ quan tổng chỉ huy hạ lệnh bất cứ ai cũng không được phép thương tổn mày.” Thiếu uý cảm nhận được sự khinh thường của đối phương, nhưng lại e dè không thể muốn làm gì thì làm trước mệnh lệnh của Cận Tân, sắc mặt hắn ta càng tối lại, thong thả bước vài bước về phía sau nhà tù, thấp giọng lẩm bẩm, “Một tảng thịt thừa vừa chối mắt lại xấu xí, tiếc là tao lại không thể xẻo mày…”

Hắn ta nhìn thấy chiếc giường bị tự ý thay đổi vị trí, lại nhìn thấy một cặp tình nhân vừa mới làm tình. Một chàng trai tóc nâu tướng mạo bình thường, vóc người đôn hậu, người kia thì để tóc đen, dáng vẻ gầy mà thanh tú. Bọn họ đều trong tình trạng áo rách quần manh, giữa háng phồng lên, trên mặt nhễ nhại mồ hôi và sắc đỏ làm người ta hoài nghi.

Thiếu uý giật giật khóe môi, khinh khỉnh hỏi một câu: “Đồng tính bẩn thỉu, hửm?”

Cặp tình nhân nhạy bén gần như ngay lập tức ý thức được mình sắp trở thành tấm bia trút giận của thiếu úy, bọn họ nắm chặt tay nhau, miệng thều thào lặp đi lặp lại: “Khi đến chúng tôi chẳng có gì, khi đi chúng tôi tự do tự tại, chúng tôi tay nắm tay cùng hướng tới ngày xuân, chẳng còn gian nan đau khổ, chẳng còn lệ tràn hai mi…”

Thiếu uý tóc đỏ chỉ hơi nhếch môi, phất tay giết chết một người. Thi thể đổ rạp xuống đất, máu và não chảy ra từ nửa cái sọ đã bị bắn vỡ nát, lõng bõng đầy đất, không gian chật hẹp lập tức ngập tràn mùi máu tanh đặc quánh. Mùi vị đó như sâu bọ, có thể chui qua da, cắn nuốt xương cốt của con người.

Có phạm nhân không chịu được thứ mùi đó, quay đầu liên tục nôn mửa.

Trước mắt nhuốm một màu đỏ quạch, máu tươi và óc của người yêu bắn tung tóe lên mặt, sức nóng gần như thiêu rụi võng mạc của anh ta, hình ảnh máu me tàn bạo gần như ép anh ta phát điên. Người đàn ông vừa mới bắn tinh đã sợ đến đờ đẫn, sau đó nhìn thiếu úy lại liếc mắt về phía mình, anh ta đột nhiên lắc đầu lia lịa giải thích, cố gắng rũ sạch quan hệ giữa mình và cái xác kia: “Tôi, tôi… Tôi và cậu ta chỉ quen biết sơ sơ, chúng tôi chỉ tìm vui nhân lúc rảnh rỗi…”

Thiếu úy nâng súng lên, họng súng dí vào giữa trán người này.

Dục vọng muốn sống sót trong bản năng bộc phát, cái lỗ nhỏ còn dính chất lỏng màu trắng chảy ra nước tiểu không lời báo trước, tên con trai không khống chế được cúi đầu, lớn tiếng chửi bới về phía cái xác: “Mày đúng là đồ đồng tính dơ bẩn, thấp hèn, chết tiệt!” Người đàn ông mới vừa rồi còn cắm bộ phận sinh dục vào cơ thể cậu ta, nhưng hiện tại cậu ta lại tỏ ra như không quen biết, không những hung ác đạp mấy đạp vào thi thể người kia, còn cúi đầu nhổ toẹt một bãi nước bọt, “Đi chết đi! Loại tiện chủng như mày bị thế là đáng!”

Thiếu uý hài lòng nở nụ cười, nụ cười kia giống như lệnh đặc xá của chúa tể địa ngục, toàn bộ tù nhân đều cảm thấy mình đã trở lại nhân gian.

Lại có thêm hai binh lính tiến vào, hợp lực kéo cái xác kia đi, chỉ lưu lại một vệt máu uốn lượn trên mặt đất.

Lang Xuyên lại bị nhốt vào phòng giam của mình, mặt cậu vẫn còn đang ngẩn ra, trong mắt ngoại trừ một màu đỏ thì đã không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa. Cách một lớp chấn song, thiếu uý tóc đỏ cúi đầu cười với cậu, nói: “Cầu cho Thượng Đế phù hộ linh hồn vô tri lại ngoan cố này. Khoản nợ máu này phải tính trên đầu mày.”

“Đúng là một buổi tối làm lòng người khoái trá, chúc chúng mày mơ đẹp!” Thiếu uý quét mắt qua hai dãy phòng giam một lần, sau đó cười lớn rời đi.

Binh lính đỡ tên bị cắn nát mũi theo sát phía sau, đồng loạt ra khỏi cửa.

Ba người vừa mới rời đi, thuốc khử trùng từ trên trần nhà lập tức được giội xuống. Chẳng bao lâu sau dòng xối xuống mặt đất đã rửa sạch hết vết máu mà cái xác kia để lại, mùi máu cũng bị lấp đi bởi thứ mùi còn hăng hơn. Cột nước lạnh như băng thấu vào xương, đám phạm nhân đều bị giội ướt đẫm, nhưng thứ chất lỏng đặc thù thấm vào da lại đau rát như bị bỏng. Đám người đồng loạt phải hứng chịu nỗi thống khổ từ cơn mưa xối xả và ngọn lửa hoành hành, chăn ga gối đệm cũng bị ảnh hưởng.

Ban đêm của nhà tù Fimbul dài đằng đẵng như mùa đông, xem ra đám phạm nhân đã quá quen với việc có người chết, đợi đến khi chắc chắn đám vệ binh sẽ không vòng ngược lại giữa chừng, những tù nhân bắt đầu thì thầm với nhau, gửi những thông điệp ấm áp đến những người khác từ trong lồng sắt của mình.

Trong khi tên con trai vừa mất đi người yêu lại cúi đầu òa khóc, cậu ta giơ nắm tay lên chặn vào miệng, mạnh mẽ cắn đến hằn dấu răng, để tránh bản thân lại không khống chế được mà rước lấy tai họa ngập đầu.

“Tên khốn tóc đỏ đó tên là McGuire, điên cuồng nóng tính lại còn bảo thủ, chọc vào thằng đó chắc chắn không có gì hay ho.” Tên béo đối diện Lang Xuyên ghé lại gần song sắt, trông y như một con tinh tinh khổng lồ thật thà phúc hậu, “Mọi người đều giống như nhau, nhưng tại sao cậu lại cứ muốn thể hiện mình không giống người thường, làm vậy chẳng khác nào chuốc khổ vào người.”

“Không, tôi không giống mấy người…” Chàng trai trẻ vẫn luôn co quắp trên mặt đất chậm rãi ngước mắt lên, cật lực lắc đầu phủ nhận, “Tôi không phải tù nhân.”

“Có gì mà không giống? Cậu nói thật xem cậu không giống chúng tôi ở chỗ nào.”

“Nó là quái vật, nó không thể bị thương.” Một người khác nói xen vào.

“Là người!” Lang Xuyên bỗng nắm chặt tay, đập thùm thụp lên ngực mình, “Đồ ngu, là người!”

Tên béo đối diện nở một nụ cười quái gở, tiếng cười kiểu chế giễu mỉa mai này lây lan nhanh như bệnh dịch.

Giữa tiếng cười cợt của mọi người, Lang Xuyên bỗng giơ tay lên điên cuồng lau loạn bức tường – bức “Trời sao” này hao phí của cậu nửa tháng tâm huyết, nhưng rồi cậu lại tự tay hủy hoại nó ngay tại thời điểm nó được hoàn thành.

Nét chì than quyện lại với nhau, biến bầu trời rộng lớn lấp lánh ánh sao trở thành một đống hổ lốn bẩn thỉu.

Tên béo không cười nữa, khẽ thở dài: “Nói thật thì bức bầu trời sao này cũng đẹp, xóa đi cũng đáng tiếc.”

“Bản thân tôi cảm thấy chẳng có gì đáng tiếc cả, tôi thà để cậu ta vẽ cho tôi một người đẹp, mắt tròn to, ngực đẫy đà, hai chân đan chéo, còn có một mảnh rừng cây rậm rạp đang chờ tôi khám phá còn hơn!”

“Đừng để ý tới bọn chúng! Bọn chúng đã bị mài mòn ý chí chiến đấu từ lâu rồi, chỉ biết liếm giày những tên lính khốn kiếp kia mà sống, từ thân đến tâm đều là tử tù!” Tù trưởng lại vươn tay ra với Lang Xuyên, tiếp tục kích thích cậu giúp mình bỏ trốn, “Tôi nhìn ra được, đám vệ binh này đều không dám tổn thương cậu thực sự, chúng ta vừa khéo có thể lợi dụng điểm này để đạt được mục đích… Tôi nghĩ ra một cách, chỉ cần cậu phối hợp…”. 𝗧ìⅿ tru𝓎ệ𝗇 ha𝓎 tại _ 𝗧 r𝑼ⅿ𝗧ru𝓎ệ𝗇.𝗏𝗇 _

Sau khi hủy đi tác phẩm hội họa của mình như trút giận, Lang Xuyên khom người cúi đầu xuống. Ánh mắt đen kịt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước, cả người lại lạnh run lập cập như đóa cúc rung rinh trước gió.

“Không có tương lai!” Năm lần bảy lượt không nhận được hồi đáp, tù trưởng không nhịn nổi nữa mà chửi một tiếng. Anh ta căm giận trở lại bên giường, vén chăn lên trùm kín đầu.

Tù trưởng này cũng giống như những tử tù đang chờ nhận thí nghiệm, chẳng bao lâu đã khôi phục tâm tình, chìm vào giấc mộng đẹp trên chiếc giường ẩm thấp. Cho đến tận khi đêm khuya người tĩnh lặng, anh ta mới bị một tràng âm thanh kỳ quái làm cho tỉnh lại.

Tù trưởng nhìn sang phòng giam sát kề mình, anh ta ngỡ ngàng phát hiện vậy mà chàng trai trẻ kia lại đang thủ dâm.