Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 27: Fimbulwinter (3)



Cùng lúc đó, Lang Xuyên bị tống vào nhà tù Fimbul. Chỉ có thân tín của con trai nguyên thủ được cho phép mới biết đến nhà tù này, những người ở trong đó đều là tử tù bị lừa gạt mà cam chịu tình nguyện dâng hiến mình cho “Thí nghiệm gene và sinh hóa”.

Từng gian từng gian nhà ngục nối tiếp nhau, ba mặt là chấn song như chuồng thú, một mặt còn lại là vách tường trát vôi.

Trong ngục giam mãi mãi không thấy được ánh mặt trời, chỉ có bóng đèn dây tóc u ám đơn điệu không ngừng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu. Gần như ngày nào cũng có người bị đội vệ binh mang đi từ trong lồng sắt, những người đó sẽ lần lượt đập tay với những tù nhân khác đang vươn tay ra từ sau song sắt, coi đó như động viên khích lệ chính mình. Thậm chí có người còn đột nhiên hô lớn: “Chiến đấu! Chiến đấu vì tự do!”

Hành động như vậy nhìn vừa ngu xuẩn lại lạc quẻ, nhưng luật bất thành văn, nó đã trở thành nghi thức không thể xâm phạm thần thánh nhất trong lòng mỗi tù nhân. Dù cho không ai biết được cuối cùng những người bị đám vệ binh kia mang đi chết hay sống, thật sự sống sót được sau những thí nghiệm cực kỳ tàn ác để tái sinh, hay là sau khi chịu đủ tra tấn thì hủy thi không còn dấu vết.

Một người đàn ông có hình xăm trên trán nhìn qua một lượt những gian nhà tù liền kề nhau này, anh ta nheo mắt cẩn thận phân biệt một hồi, sau đó vịn tay vào song sắt kêu lớn với một người đang cuộn tròn một góc: “Này! Quái vật, này! Cậu còn nhớ tôi không?”

Không phản ứng trước mấy lời hò hét của “hàng xóm”, chàng trai trẻ vẫn gục đầu, hướng người về góc tường.

Tên mới tới để lộ ra cảm giác lạc quẻ với những người khác một cách quái dị. Không chủ động nói chuyện với người nào, hay phải nói là cậu hoàn toàn không chịu giao tiếp, dường như cậu tìm được một cây bút chì than từ trong góc phòng giam của mình, để rồi chỉ quay mặt về phía bức tường trắng, quay lưng lại với đám người. Nếu không phải tứ chi chạm đất quỳ rạp xuống thì cũng là kiễng chân lên ghế đẩu, gần như toàn bộ thời gian tay cậu đều cầm cây bút chì than, tập trung vẽ tranh lên tường, vẽ đến mức phấn chấn khua tay múa chân, cười lớn hò hét. Trải qua ngần ấy năm, chàng trai này đã quên mất cách viết chữ từ lâu, nhưng vẫn có thể dựa vào trí nhớ và bản năng để tùy tay bôi lên vài nét bút.

Cuộc sống ở nhà tù Fimbul thậm chí còn đơn điệu hơn những nhà tù khác, tù nhân không được phép ra ngoài hít thở. Vậy nên rất nhiều người sẽ lưu lại thứ gì đó để giải trí trên vách tường màu trắng duy nhất này, ví dụ như mấy câu thơ dâm ô, hay ví dụ như hình một người phụ nữ trần truồng – đợi đến ngày bị đội vệ binh áp giải đi, mặt tường lại được tô vôi trát vữa trở nên hoàn toàn mới.

“Chúng ta đã từng gặp nhau cách đây không lâu ở Quận 11, ngoài cậu ra còn có Hoắc Lan Hề…”

Nghe thấy tên thiếu tá không quân, lúc này Lang Xuyên mới ngẩng đầu quay lại. Mặt bị cọ chì than đen nhẻm, chỉ có đôi mắt vàng kim pha xanh lá kia là vẫn sáng lập lòe.

Cậu đờ đẫn quan sát “hàng xóm” của mình, nhưng vẫn không nói một lời.

“Cậu không nhớ tôi hả? Bọn họ gọi tôi là ‘Tù trưởng’.” “Tù trưởng” vươn tay khua khoắng loạn xạ trên mặt mình một chút như đang nhắc nhở đối phương nhớ lại những vệt màu mà anh ta bôi trên mặt ngày đó. Anh ta bị đội vệ binh nhốt vào nơi này sau khi bị một chiếc Đại Bàng Sa Mạc ép phải dừng lại, mà giờ thân mặc áo tù, gương mặt được tẩy sạch, nhìn qua không những không thể coi là hung ác vô cùng, ngược lại còn có chút thanh tú non nớt của thiếu niên. Thấy đối phương quay mặt lại, anh ta bỗng bật cười lạnh lẽo, “Sao cậu lại ở đây? Tôi còn tưởng cậu quan trọng thế nào với Hoắc Lan Hề chứ, không ngờ lại bị anh ta ném vào tù à?”

“Anh ấy sẽ tới tìm tôi.” Lang Xuyên bình thản nói một câu rồi lại định quay lưng đi, bỗng nhiên cậu bị hấp dẫn sự chú ý bởi một tràng âm thanh kỳ dị.

Trong hai gian nhà tù chếch bên tay phải cậu, một cặp tình nhân cùng giới đang hôn liếm lẫn nhau cách một tầng song sắt. Đầu lưỡi cố kéo dài, bọn họ say sưa tập trung, không ngừng phát ra tiếng dính dớp lẹp nhẹp.

“Làm chết nó!” Người bên cạnh ồn ào huýt sáo, xuýt xoa không ngớt, “Làm chết nó!”

Cặp đôi đồng giới thực sự không biết xấu hổ cởi quần ra làm chuyện đó, một người kéo cái giường tới bên cạnh, khom lưng xuống chống tay lên khung giường, người kia nhanh chóng lột quần đối phương xuống, tách khe mông của anh ta ra nhổ nước bọt vào.

Khi dương v*t đâm thọc lung tung sâu bên trong, người đàn ông bị đâm ngẩng cổ lên rên một tiếng, hai người liền thẳng lưng xoay hông làm tình, mặc kệ những tiếng chỉ trích xung quanh, cả căn vòng tràn ngập tiếng vang dâm dật.

“Bọn họ…” So với những tù nhân khác đang trưng vẻ mặt thèm thuồng chảy dãi, Lang Xuyên chỉ nghiêng đầu, hết sức khó hiểu, “Bọn họ đang làm gì vậy?”

“Bọn họ đang giao cấu… Ngay cả cái này mà cậu cũng không biết hả?” “Tù trưởng” để lộ vẻ ngạc nhiên với đối phương, sau đó mới nở nụ cười kỳ quái, “À, tôi sẽ nói một cách nhã nhặn hơn, bọn họ đang làm tình. Cái cặp dâm đãng này cứ vài ngày lại không nhịn được mà triền miên một trận, giờ một trong hai người bọn họ cũng sắp sửa bị lôi đi nhận thí nghiệm, đương nhiên phải nhanh chóng bắt lấy cơ hội thân mật cuối cùng!”

Lang Xuyên nhìn cặp tình nhân đang đắm chìm trong bể dục một lần cuối rồi mới quay đầu về. Cậu cầm cây bút chì than đã bị mài đến mức không ra hình dạng nữa, tiếp tục cắm mặt vào tác phẩm hội họa của mình.

Cậu bỗng nhận ra được rằng vào đêm hôm đó, giữa mình và Hoắc Lan Hề cũng không hề có tương tác “thân mật” như vậy, dường như hết thảy cùng lắm chỉ là ảo tưởng của bản thân mình, hết thảy cùng lắm chỉ là một bên tình nguyện.

“Tù trưởng” nuốt nước bọt trước cặp tình nhân, sau đó cũng chuyển tầm mắt đi, anh ta giữ lấy song sắt, thấp giọng nói với Lang Xuyên: “Chúng ta bỏ trốn đi! Tôi biết rõ cách để có thể bỏ trốn, nhưng tôi cần người khác trợ giúp.”

Lang Xuyên siết chặt nắm tay, cong khuỷu tay lại lau bụi than trên tường, vẫn không thèm ngẩng đầu mà đáp lại một câu: “Anh ấy sẽ tới tìm tôi.”

“Anh ấy? Cậu nói Hoắc Lan Hề hả?” “Tù trưởng” cao giọng cười lạnh một tiếng, “Hoắc Lan Hề sẽ không tới tìm cậu đâu, cậu đừng có u mê thế nữa! Thời gian cậu ở đây cũng không ngắn, anh ta đã xuất hiện lúc nào chưa? Chẳng nhẽ cậu không nghe thấy đám vệ binh đang kháo nhau đầy ra à? Chiến sĩ vĩ đại nhất Roeste sẽ cưới con gái của nguyên thủ!” Sau đó anh ta lại dịu giọng, tiếp tục lừa gạt, “Chỉ cần cậu đồng ý bỏ trốn với tôi, cánh cửa của Quận 11 sẽ rộng mở vì cậu, ở đó cậu sẽ có được sự tự do tuyệt đối -“

“Anh ấy sẽ tới tìm tôi.” Lang Xuyên ngẩng đầu quay lại, khụt khịt mũi như đang rất đau lòng, ngoài miệng lại vẫn không chịu thua, “Chắc chắn anh ấy sẽ tới.”

“Ngu ngốc! Anh ta vốn không cần cậu!” “Tù trưởng” cuống đến mức bật ra câu chửi, cũng chẳng quan tâm bản thân đang bị giám sát, “Trong mắt Hoắc Lan Hề chỉ có bầu trời, chỉ có những người có thể cùng anh ta sóng vai rong ruổi trên vũ trụ, tuyệt đối không để lại dù chỉ một chút không gian cho một con quái vật ngoài việc liên lụy anh ta ra thì hoàn toàn chẳng có tác dụng gì!”

Ngón tay run lên, cây bút chì giữa những ngón tay bị bẻ gãy, gần như không còn dùng được nữa.

“Trời ơi!” Tù nhân đối diện chàng trai trẻ vô tình ngẩng đầu thoáng liếc qua, lập tức không khống chế được mà sợ hãi kêu lên thành tiếng, giọng nói vang dội gần như kinh động cả nhà tù, “Ôi, trời ơi! Trời ơi!”

Chàng trai trong tù vẽ một bức tranh toàn cảnh dải ngân hà, phủ kín cả một mặt tường. Phong cách ký họa rất thô thiển nhưng mảnh trời sao cuồn cuộn này lại giống y như đúc, làm người khác cảm thấy như đang tiến vào cảnh thực.

Mọi người xem chán hình đàn bà khỏa thân và thư tình ngẩng cổ lên nhìn về phía phòng giam của tên kỳ quái kia, ngay cả hai người đàn ông đang làm loạn cũng ngừng lại, dương v*t ướt nhẹp vẫn còn chảy ra chất nhầy màu trắng đục. Từ sau khi bị nhốt ở đây, bọn họ chỉ biết làm bậy, mang theo dục vọng sống mơ mơ màng màng cùng với mối căm hận với bóng tối lột da xẻ thịt xung quanh, nhưng giờ đây lại dễ dàng bị bức tranh kia lay động nội tâm khát vọng bình minh.

Bọn họ nhìn thấy vũ trụ vô ngần, đồng thời cũng nhìn thấy tự do vô tận.

“Hôm nay mấy người ồn ào hơn ngày thường đấy, rốt cuộc là ai đang kêu la hả?” Rốt cuộc sự náo động khác thường trong ngục giam cũng mang điềm gở tới, một sĩ quan cảnh vệ mang theo hai người trong đội vệ binh lần lượt đi tới, trong tay còn có súng.

Đám phạm nhân sợ hãi rúm ró, bọn họ biết một khi đội vệ binh mang súng tiến vào thì chắc chắn không có gì tốt đẹp.

Người đàn ông đeo quân hàm thiếu úy có mái tóc đỏ rực, huy hiệu ong bạc lóe lên tia sáng lạnh lẽo, giày quân đội giẫm xuống đất phát ra tiếng vang khiếp người. Hai tên vệ binh lần lượt quét ánh nhìn qua đám đàn ông trong hai dãy phòng giam, sau đó liền trông thấy bức tranh kia.

“Vậy nghĩa là,” Thiếu úy tóc đỏ liếc mắt nhìn Lang Xuyên, khóe miệng bỗng nhếch lên thành nụ cười, “Đầu sỏ gây ra vụ hỗn loạn này, là mày à?”
Hết chương 27.