Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 26: Fimbulwinter (2)



Cận Á lau nước mắt trên hai gò má, ổn định lại tâm trạng rồi mới vào phòng.

Ba mỹ nhân mỗi người một vẻ kia đã bị đuổi đi từ khi nào không biết, trong phòng chỉ còn lại mình Cận Tân. Người phụ nữ thấy em trai, vừa mở miệng đã thỉnh cầu: “Em có thể đối xử nhẹ nhàng với cậu ấy không? Đừng tổn thương cậu ấy?”

Cận Tân đang đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, ánh mắt không biết đang hướng về nơi nào. Mái tóc màu nâu buông lơi trên bả vai, hàng mi hơi xếch hơi nhíu lại. Ánh mặt trời xuyên qua những chạc cây lay động rót vào phòng, một tia nắng rực rỡ chiếu tới nốt ruồi lệ trên gương mặt kia.

Ngoại trừ nốt ruồi lệ nằm chung một vị trí, hai chị em nhà này thật sự không hề giống nhau điểm nào.

Nghe thấy giọng chị gái, gã cũng không quay đầu lại, chỉ khinh thường nhếch môi: “Tôi mang Lang Xuyên đi, hoàn thành tâm nguyện của chị, giờ chị lại tỏ ra buồn khổ nhân từ như thế không thấy giả tạo à?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ân Ái Không Buông
2. Sau Khi Linh Khí Trở Lại
3. Săn Tìm
4. [ABO] Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao
=====================================

Cận Á bỗng nghẹn lời, thấy bộ dạng khóc nức nở của Lang Xuyên vừa rồi, có lẽ cũng đoán được mấy ngày nay cậu phải chịu đối đãi thế nào. Cô day dứt cúi gằm mặt xuống, trong lòng đang kịch liệt đấu tranh xem có nên nói sự thật cho Hoắc Lan Hề hay không.

“Được rồi, tôi biết chị đang nghĩ gì.” Cuối cùng Cận Tân cũng quay mặt lại, liếc nhìn chị gái một cách mất kiên nhẫn, “Chị khỏi lo, tôi cũng không có ý định tổn thương gì cậu ta. Trên thực tế ý nghĩa của cậu ta đối với em không hề tầm thường, thay vì cướp đi sinh mệnh cậu ta thì em thà tự mình chịu chết còn hơn.” Ngừng một lát, Cận Tân lại nhếch miệng tự giễu, nói nhẹ tênh như đang tự lẩm bẩm một mình, “Tôi chỉ không thích bị người khác bỏ lại, chẳng khác nào vứt bỏ. Cảm giác rất tồi tệ.”

“Thực ra chị cũng biết em đang nghĩ gì.” Cận Á thoáng thở phào khi có được đảm bảo từ em trai, cô tới gần gã, giọng nói dịu dàng ôn tồn, “Em vẫn luôn trách cha không để ý tới em, nhưng ông ấy hà khắc với em vốn xuất phát từ kỳ vọng ở với em, ông ấy -“

“Đủ rồi!” Lên tiếng cắt lời chị gái, thái độ của con trai nguyên thủ hết sức tồi tệ, “Chiến tranh còn chưa chấm dứt, lý tưởng của tôi còn chưa đạt thành, tôi không muốn nói mấy thứ dài dòng nhu nhược vô dụng với chị!” Đôi ủng da nện trên mặt đất tạo thành tiếng vang, người đàn ông anh tuấn trong bộ quân trang thuần sắc đỏ thong thả bước mấy bước, thả mình ngồi xuống sô-pha, “Lần này biểu hiện của Hoắc Lan Hề không tệ, dù không thắng được Olivier nhưng cũng để đám già khọm cổ hủ quốc hội biến nó thành một đống sắt vụn. Tôi muốn để anh ta thay tôi tới Quận 9, Quận 10 và cả Quận 11 chiêu binh, vì toàn bộ chỉ huy của các lữ đoàn không quân khác đều nhận định sức ảnh hưởng của anh ta không hề tầm thường, đám người hạ đẳng ngu xuẩn kia vừa thấy anh ta đã lập tức tình nguyện vượt lửa băng sông.”

“Nhưng mà…” Người phụ nữ do dự trong chốc lát, nói ra lo lắng của mình, “Nhưng mà chẳng phải Quận 11 đang khai chiến với chúng ta hay sao? Bọn họ vừa mới tập kích quảng trường sông Đông, nhiều người bị bắt như thế, sao lại để Lan Hề đi tới đó, liệu anh ấy có gặp nguy hiểm không?”

“Không gì nguy hiểm bằng việc bay lên vũ trụ đối đầu với người của hành tinh Melon, huống hồ anh ta còn là Hoắc Lan Hề không gì không làm được, dù có là phần tử phiến loạn ngoan cố cứng đầu nhất thì cũng sẽ khom người quy phục khi thấy anh ta thôi.” Khóe môi nhếch lên để lộ nụ cười cực kỳ mê người, lời sĩ quan tổng chỉ huy nói lại khoa trương không thực tế, khiến bóng ma tâm lý của người phụ nữ lại càng trở nên nặng nề.

Nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ này nhìn kiểu gì cũng có vẻ đắc ý dối trá, Cận Á còn định lên tiếng, Cận Tân đã chuyển chủ đề: “Chị định khi nào mới kết hôn với Hoắc Lan Hề? Hai người vốn là một đôi trời đất tác thành, hôn lễ của hai người cũng sẽ là việc trọng đại náo động cả Roeste. Nếu cha biết chị lấy chồng, chắc chắn sẽ cực kỳ vui vẻ, chưa biết chừng căn bệnh quái quỷ quấn thân kia cũng sẽ khỏi không cần thuốc.”

“Chị đã bật đèn xanh với anh ấy từ lâu, nhưng mà -“

“Đôi khi tôi thật sự không muốn thừa nhận chị là chị em sinh đôi với tôi!” Thái độ của sĩ quan tổng chỉ huy luôn cật lực phản đối tình yêu của chị mình ngay từ đầu bỗng thay đổi khác thường, như thể không chỉ hết sức coi trọng hôn nhân của bọn họ mà còn nghiêm túc trông mong, “Hoắc Lan Hề là sông băng, cũng là tảng đá! Ám chỉ với một thằng đàn ông nhạt nhẽo chán chết đó không có tác dụng, chị vẫn nên nói thẳng, chủ động mở miệng cầu hôn anh ta luôn đi!”

Người phụ nữ chìm vào im lặng, đôi môi run rẩy vẫn chưa thể đáp lại. Đối với chồng chưa cưới, cô cảm thấy mình giống như một tia nắng mai xuyên qua núi băng dốc đứng, yếu ớt và mỏng manh, dù có tỉ mỉ vờn quanh vuốt ve ôn tồn, lại vẫn chẳng thể khiến nó ấm áp hòa tan.

Nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản khao khát mãnh liệt trong lòng cô, khao khát hạnh phúc với hắn, sống bên nhau đến hết quãng đời còn lại. Những ngọt ngào thuở đầu quen biết đã không còn sót lại bao nhiêu, nhưng ý niệm trong đầu kia chỉ tăng không giảm.

Tạm biệt Cận Tân, Cận Á được một gã vệ binh đưa về nhà, dọc đường đi nặng nề tâm sự, không nói nổi một lời. Cô không dám tưởng tượng đến tình cảnh sau này của Lang Xuyên, lại càng không dám tưởng tượng đến việc mặc cho cậu ở lại bên cạnh mình và Hoắc Lan Hề, hết thảy sẽ trở nên vô cùng tệ hại.

Người phụ nữ bước vào cửa thì thấy chồng chưa cưới của mình đang định ra ngoài, cô biết mấy ngày nay mỗi lần hắn ra ngoài đều là vì đi tìm người kia.

Mà điều làm người ta cảm thấy kỳ quái nhất chính là trong mấy ngày Lang Xuyên mất tích, Thiểm Linh cũng ủ rũ theo. Tuy khi hai kẻ này ở chung thì cả ngày đều chỉ gầm rú với nhau, nhưng hiện giờ con chó lớn nhìn như mất đi một người bạn. Có lẽ với nó, so với chủ nhân Hoắc Lan Hề, thanh niên có điệu bộ kỳ quái kia không giống con người mà giống đồng loại của mình hơn.

Cận Á đứng ở cửa nhìn Hoắc Lan Hề sắp đi ra, hỏi han với vẻ mặt thất vọng khó nén: “Anh… lại muốn đi tìm cậu ta à?”

Thiếu tá không quân buông mi, liếc mắt nhìn vị hôn thê của mình, “Ừ” một tiếng.

“Nhưng mà anh đã tìm cậu ta mấy ngày rồi, vẫn muốn tìm tiếp hay sao…”

Dù cho kết quả cuối cùng của buổi bay thử làm người ta hết sức vừa lòng, nhưng Hoắc Lan Hề từ sau khi trở lại rõ ràng còn trầm lặng hơn trước, ngay cả Phí Lý Mang trước giờ thần kinh thô cũng nhận ra sự thay đổi của hắn. Nhà khoa học ngồi một mình bên bàn ăn cơm bầm tím toàn thân nhưng vẫn không quản được cái miệng lải nhải, y lại nói lời mà mình đã lặp đi lặp lại vô số lần: “Ngày đó tôi và Lang Xuyên đi xem lễ duyệt binh của lực lượng không quân, ai ngờ lại gặp phải tập kích của mấy tên khốn Quận 11 kia. Tôi gào lên với cậu ta, bảo cậu ta tránh đạn pháo, bản thân lại bị khí nén từ đạn pháo hất tung ra xa. Cấu tạo của tên kia khác với chúng ta, có lẽ sẽ không chết dễ dàng như vậy. Nơi cuối cùng mà cậu ta xuất hiện chính là quảng trường sông Đông, nếu chắc chắn không ai tìm thấy xác của cậu ta, tôi nghĩ hẳn là cậu ta đã bị đám người kích động xô đẩy mà đi lạc mất rồi.”

“Tôi là quân nhân,” Hoắc Lan Hề thở hắt ra, biểu cảm vẫn tẻ nhạt như trước, “Nếu đã đồng ý với cấp trên của mình phải đảm bảo an toàn cho Lang Xuyên, giờ không thấy cậu ta, đương nhiên là phải nhanh chóng tìm cậu ta về.” Ngừng một chút hắn lại nói, “Hôm nay em đi gặp Cận Tân, cậu ta không nói gì à?”

“Ừ, đương nhiên là… cậu ấy rất tức giận, đã phái đội vệ binh đi khắp nơi tìm kiếm.” Cận Á nói dối với vị hôn phu của mình, tuy cô không nói dối bao giờ, kỹ xảo cũng chẳng ra sao nhưng cũng may từ trước đến giờ Hoắc Lan Hề luôn thờ ơ với mọi người bên cạnh ngoại trừ cái máy bay của mình, cũng chẳng phân biệt được là cô nói dối hay nói thật. Người phụ nữ nghĩ một lúc rồi mới nói, hiện tại là thật lòng quan tâm và lo lắng, “Ngụy Bách Luân hỏi em khi nào thì anh đi kiểm tra tổng quát? Anh ấy thật sự rất lo lắng cho tình hình của anh, hi vọng anh nhanh chóng nhận mổ mở vai, điều tra rõ ràng nguyên nhân tại sao cơn đau ngày một nặng.”

“Đợi tôi tìm được cậu ấy sẽ đi.”

Thiếu tá không quân không nói gì nữa, hơi nghiêng người vỗ tay hướng về phía sau, con chó bự kia lập tức ngúng nguẩy đầu tiến tới.

Nhưng khi Thiểm Linh đi qua Cận Á, nó bỗng dí mặt về phía cánh tay của cô, sủa lên mấy tiếng.

Hoắc Lan Hề sờ lên đầu Thiểm Linh muốn nó ngừng sủa, nhưng con chó lớn không hề bỏ cuộc, vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay Cận Á, tiếp tục sủa điên cuồng không tha, làm chủ nhân của nó rốt cuộc cũng không kiên nhẫn nổi nữa mà mắng một tiếng: “Câm miệng!”

Cuối cùng vẫn bị tiếng kêu của con chó khiến cho tầm mắt nhìn theo, hắn thấy vết cào rõ ràng trên cánh tay vợ chưa cưới.

“Tay em sao thế?”

Cận Á bỗng ý thức được đó là dấu vết Lang Xuyên để lại, có lẽ Thiểm Linh với khứu giác nhạy bén đã phát hiện ra. Cô vội vàng nâng tay che kín vết cào màu đỏ trên cánh tay, kích động lắc đầu: “Em, em không sao… Trên đường gặp phải một người lạ mặt vô lễ, bị người đó cào thôi.”

“Thế à?” Hoắc Lan Hề nhíu mày, còn định hỏi thì Phí Lý Mang đã ngắt lời hắn –

“Thực ra mấy ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ, có khi không phải Lang Xuyên đi lạc đâu. Đầu óc tên nhóc đó thông minh vượt quá người thường, ngay cả thứ phức tạp tinh vi như máy bay cũng có thể vừa động vào đã biết, không thể có chuyện không tìm thấy đường về nhà. Hẳn là cậu ta nhân lúc hỗn loạn thì chạy trốn rồi!” Nói đến đây, nhà khoa học giơ cái tay vừa bốc bánh muffin phô mai vỗ vào trán, nói như thể vừa mới có được phát kiến, “Đúng rồi! Chắc chắn là cậu ta bỏ trốn! Cậu không biết phản ứng của thằng nhóc đó khi nhìn thấy máy bay chiến đấu đâu, như thể cả thế giới không còn tồn tại trong đôi mắt màu vàng kim pha xanh lá đó nữa vậy! Cậu không tồn tại, tôi không tồn tại, không một cái gì tồn tại nữa! Tên đó có bản chất hoang dại từ trong xương, không ai bì được, không ai thuần phục được. Không một ai có thể cầm tù một con chim khao khát không trung mãi trong lồng, một khi có cơ hội, con chim đó sẽ phá vỡ lao tù, bay lên trời cao… Đúng vậy, cậu ta đã muốn chạy trốn khỏi nơi mà mình thấy chán ghét này từ lâu, hiện giờ cuối cùng cũng đạt được ước nguyện rồi. Chính là thế đấy!”

Phí Lý Mang vừa nheo nhéo nói mấy câu như “Phải tôi tôi cũng sẽ chạy” vừa khua tay múa chân, như thể cảm thấy mình nói có lý mà cực kỳ đắc ý.

Thiếu tá không quân lại khá đồng ý với lời của người bạn lâu năm này, vì có lẽ trên đời này không ai có thể hiểu được thứ khát vọng đối với chân trời vô cùng vô tận hơn hắn.

Không ngừng lại bao lâu, Hoắc Lan Hề vẫn quay người đi ra khỏi cửa.

“Lan Hề!” Người phụ nữ quát lớn sau lưng người yêu.

Hoắc Lan Hề quay đầu lại.

Người phụ nữ buông thõng cánh tay bị che kín nãy giờ, hốc mắt dần đỏ hoe: “Chúng ta… có kết hôn nữa không?”

Vẻ mặt của Cận Á quá đỗi bi thương, Hoắc Lan Hề nhìn chằm chằm cô một lát, hắn nhận ra: Đêm đó sau khi mất kiểm soát với Lang Xuyên, bản thân lại nợ vợ chưa cưới một lời giải thích hợp lý.

“Tôi chỉ thực hiện thiên chức của một người quân nhân, em đừng nghĩ nhiều.” Hắn khẽ thở dài, một lúc lâu sau mới nói, “Đương nhiên chúng ta sẽ kết hôn, tôi lấy cuộc đời phi hành của mình ra thề, em là người phụ nữ duy nhất đời này của tôi.”

“Gì thế? Sao tôi nghe chả hiểu gì sất? Đây là cầu hôn à?” Phí Lý Mang ném đồ ăn trong tay đi, bắt đầu làm loạn lên, tên ngu ngốc tỏ ra vui vẻ nhiệt tình như thể người được cầu hôn là mình.

Không có một lời tâm tình nào có sức nặng hơn lời thề này. Nước mắt ngấn trong đôi mắt xinh đẹp kia cuối cùng cũng tràn mi chảy ra, người phụ nữ gật mạnh đầu, nghẹn ngào nức nở.

Thiểm Linh cực kỳ nhạy bén dường như cũng hiểu được gì đó qua vẻ mặt và cử chỉ của nam nữ chủ nhân nhà mình, nó tổn thương nằm rạp xuống đất, không hề tỏ vẻ thân thiện gì với Cận Á.

Hoắc Lan Hề bước ra cửa nhưng không đi tới máy bay của mình mà lại đi cùng Thiểm Linh ra biển. Hắn kẹp tập thơ vốn còn chưa ngâm xong kia bên sườn, tìm một nơi sóng vỗ vào bờ không đến mức làm mình ướt đẫm ngồi xuống, sau đó để con chó lớn gối lên đùi mình.

Tiếng sóng hùng hồn như phong cầm, gió biển ngày hôm nay rất mạnh, làm rối những lọn tóc trên trán hắn.

Mở một trang trong tập thơ ra, hắn đọc bài thơ ngắn trong đó lên.

Thiểm Linh hiếm khi không chịu im lặng lắng nghe, cổ họng luôn phát ra tiếng rên kỳ quái, như thể đang nức nở khóc.

“Được rồi, cậu ấy đi rồi.” Thiếu tá không quân khép tập thơ lại, buông mi xoa lên phần gáy và lưng con chó, năm ngón tay trắng nõn thon dài vuốt qua từng sợi lông của nó.

Hắn lặp đi lặp lại, dường như đang an ủi tên nhóc đáng thương đã mất đi đồng bọn, “Cậu ấy đi rồi.”
Hết chương 26.

Giống như tự lẩm bẩm với bản thân vậy, người duy nhất kết nối với tâm hồn mình đã đi mất rồi, chỉ để lại khoảng trống không thể lấp đầy….