Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 138: Cuộc sống bên Úc - 5 THÁNG SAU (1)



Mạn Nghiên bay sang Úc được một ngày, Vương Phong liền theo cô. Anh tìm đến tận địa chỉ nơi cô sống, mặt dày xin ở lại.

Cô mắng không được, đuổi cũng không xong. Lại bị bộ dạng đáng thương của Vương Phong làm cho xiêu lòng, đành cho anh ở lại.

“Mẹ đuổi anh ra khỏi nhà rồi. Nếu em còn không cho anh vào, anh sẽ nằm lăn ra đây ăn vạ đấy!”1

Đúng là đồ lí do lí trấu mà! Bị đuổi ra khỏi nhà mà còn có tiền mua vé máy bay sang tận đây ăn vạ cô sao?

Chỉ là lúc đó trời đang đổ tuyết lớn, Mạn Nghiên sao nỡ nhìn Vương Phong chết cóng chứ. Cô liếc xéo người đàn ông kia một cái, rồi phủi mông đi vào trong nhà.

“Hừ! Biết rồi, mau vào trong đi!”

Thời gian cứ thế nhẹ trôi, thoáng chốc đã tròn năm tháng kể từ ngày Mạn Nghiên sang xứ sở chuột túi du học.

Tháng hai, thành phố Brisbane, bang Queensland, Úc...1

Trong một căn nhà gỗ nhỏ xinh, một cô gái ngồi an tĩnh bên chiếc bàn cạnh khung cửa sổ, một tay chống cằm, tay còn lại miệt mài lật từng trang sách, đăm chiêu suy nghĩ.

Có tiếng bước chân đến gần, cô cũng không đoái hoài đến. Mãi đến khi người đàn ông kia đứng ngay sát đằng sau lưng khẽ cất tiếng gọi, cô gái nhỏ mới miễn cưỡng quay đầu.

“Mạn Nghiên…”

“Phong, có chuyện gì thế?” Dứt lời, cô lại chăm chú đọc tiếp trang sách dở.

Anh cất tiếng thở dài, nhẹ nhàng vòng tay về phía trước, giành lấy quyển sách từ tay Mạn Nghiên. Cô thấy thế liền nhăn mày, bàn tay giữ chặt lấy tay anh.

“Em vẫn đang đọc mà?”

“Không đọc nữa! Ngoan, nghe lời anh mau đi ăn cơm. Mạn Nghiên, em đã ngồi ở đây suốt sáu tiếng đồng hồ rồi!”1

Cô nhìn lên chiếc đồng hồ báo thức trên bàn, khẽ giật mình. Mới đó mà đã hơn mười hai giờ trưa, nhưng Mạn Nghiên vẫn đọc chưa xong quyển sách nữa!

“Phong, em đọc thêm một lát nữa, rồi mới đi ăn cơm có được không?”

Mạn Nghiên tận dụng vẻ ngoài dễ thương của mình, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn về phía anh, chớp chớp liên hồi. Vương Phong từng bị bộ dạng này của cô làm cho mềm lòng, nhưng hôm nay anh quyết không bị dính bẫy nữa.

“Không được. Mau đi ăn trưa thôi! Trễ lắm rồi.”

“Thêm một lát nữa thôi, đi mà…”

Mạn Nghiên không hề bỏ cuộc. Cô nắm lấy bàn tay Vương Phong, không ngừng đung đưa cánh tay anh, năn nỉ. Vương Phong thở mạnh một hơi, nghiêm giọng:

“Anh nói không là không. Mạn Nghiên, em đừng tự hành hạ bản thân mình nữa! Còn nhớ trong một tháng vừa qua, em đã ngất xỉu bao nhiêu lần không?”

Bình thường Vương Phong rất cưng chiều Mạn Nghiên, cô muốn gì anh đều nuông theo ý cô. Nhưng động đến vấn đề sức khỏe, anh không thể làm ngơ được.

Từ ngày cô sang Úc, thời gian cả ngày đều dồn hết vào việc học. Cuộc sống suốt năm tháng qua của Mạn Nghiên tẻ nhạt vô cùng, ngày ngày đều vùi đầu vào làm báo cáo, rảnh rỗi một chút, cô lại điên cuồng đọc sách.

Vương Phong ban đầu còn nghĩ Mạn Nghiên bị hội chứng cuồng sách, nhưng sau đó anh chợt hiểu ra rằng, cô gái này chỉ đang cố tìm một công việc tập trung đầu óc để giết chết thời gian, khiến bản thân không còn tâm tư nghĩ về ai kia nữa.1

“Có những thứ không phải ngày một ngày hai là có thể quên được. Mạn Nghiên, em đừng tự ép bản thân mình!”

Vương Phong không thẳng thắn vạch trần, nhưng cô vẫn tự mình hiểu rõ ý tứ trong lời nói kia. Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Mạn Nghiên im bặt, tay bất giác ôm lên bụng, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn dùng bữa.

“Ọe… ọe…”

Mạn Nghiên vừa ngửi thấy mùi thức ăn trên bàn, mặt mày trở nên tái mét đi. Cô đưa tay che miệng, đi vội vào trong phòng tắm, nôn thốc nôn tháo.

Mạn Nghiên bị nghén suốt mấy tháng nay, chẳng ăn uống được gì nhiều. Dù Vương Phong thường xuyên đổi khẩu phần ăn cho cô gái nhỏ, cố gắng nấu những món thanh đạm nhất nhưng vẫn không hề có tác dụng.

“Để anh nấu món khác cho em nhé!”

Vương Phong ân cần lau miệng cho Mạn Nghiên, rồi dìu cô ra phòng khách. Nhìn dáng vẻ ngày càng tiều tụy đi của cô, anh xót từng khúc ruột.1

Ngoại trừ phần bụng nhô rõ ra thì Mạn Nghiên chẳng có thay đổi gì, thậm chí cô còn gầy hơn lúc trước. Khi đi học, cô thường mặc váy suông dài kết hợp cùng áo măng tô để giấu bụng. Dẫu vậy, Vương Phong rất lo cho sức khỏe của cô, một mực muốn Mạn Nghiên nghỉ hẳn ở nhà tĩnh dưỡng đến khi sinh em bé.

Mỗi lần Vương Phong bàn đến vấn đề dừng học tạm thời, Mạn Nghiên đều xịu mặt xuống, năn nỉ anh cho bằng được.

“Hết học kỳ này em sẽ nghỉ! Đã sắp hoàn thành rồi sao có thể bỏ ngang được chứ.”

Hôm nay chính là ngày sinh nhật của cô, Vương Phong cá chắc là Mạn Nghiên không hề nhớ đến. Vì từ sáng đến giờ, anh cặm cụi làm bánh sinh nhật cho cô trong phòng bếp mà chẳng thấy Mạn Nghiên có phản ứng gì.

“Có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Hả? Không phải hôm nay là chủ nhật sao?” Mạn Nghiên ngơ ngác.

Vương Phong không vội đáp lại, mà trực tiếp đi xuống bếp, cẩn thận bưng lên một chiếc bánh kem phủ chocolate hoành tráng, cùng chiếc mũ sinh nhật và mấy cây nến nhỏ xinh, đặt lên trên bàn.

“Sinh nhật em đó!”