Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 139: Cuộc sống bên Úc - 5 THÁNG SAU (2)



Mạn Nghiên ngây người nhìn chiếc bánh kem trước mặt, cảm động muốn khóc. Đầu óc cô toàn chữ là chữ, vốn đã không còn nhớ được ngày sinh nhật mình nữa, vậy mà Vương Phong lại biết rõ, còn tự mình chuẩn bị mọi thứ cho cô.

Vương Phong kéo rèm cửa che bớt đi ánh sáng ngoài trời, rồi thắp nến để Mạn Nghiên ước nguyện. Lát sau, anh lấy ra một hộp quà lớn, tặng cho cô.

Bên trong là một chiếc váy lụa màu hồng nhạt, với phần ngực được thêu hoa đầy tinh tế. Cạnh đó còn đặt một chiếc hộp nhỏ hơn, Mạn Nghiên mở ra mới biết là một sợi dây chuyền sáng lấp lánh.

“Để anh đeo cho em.”

Vương Phong tỉ mỉ đeo món đồ trang sức lên cổ Mạn Nghiên. Cô tự ngắm mình trong gương, không ngừng cảm thán. Nhìn qua viên hồng ngọc được dùng làm mặt dây chuyền, cô đoán giá trị của nó không hề nhỏ.

Anh sang Úc, hầu hết thời gian đều dành để chăm sóc cô. Thỉnh thoảng Vương Phong mới tham gia mấy cuộc thi đấu võ trong thành phố, phần thưởng cũng đâu có lớn, vậy đào đâu ra nhiều tiền như thế chứ?

Còn bảo là bị mẹ đuổi nhà, e rằng chỉ là cái cớ để theo cô sang đây thôi!

Mạn Nghiên biết rõ tình cảm Vương Phong dành cho mình, nhưng cô không dám nhận, lại không thể từ chối.1

Quan trọng, cô cảm thấy mình ngày càng phụ thuộc vào anh mất rồi! Giống như không có Vương Phong ở bên cạnh, một mình Mạn Nghiên không thể tự xoay sở được.

“Phong, cảm ơn anh.”

Tâm trạng Mạn Nghiên thoải mái hơn một chút, còn cười vui vẻ với anh. Vương Phong kéo cô ra thưởng thức bánh kem do tự tay mình làm, cũng may là cô vẫn ăn được một chút.

“Ngon lắm, cơ mà hơi béo.”

“Béo gì chứ? Em xem mình gầy đến bộ dạng nào rồi hả?” Anh yêu chiều đút cho cô một muỗng bánh kem nữa.

Tối đến, Vương Phong mát xa chân cho Mạn Nghiên thư giãn, giúp tăng lưu thông tuần hoàn máu. Sau đó anh để cô một mình ở trong phòng, còn mình ra ngoài tranh thủ dọn dẹp bát đũa.1

“Nhớ một lát phải đi ngủ sớm, biết chưa?”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, còn vẫy tay tạm biệt anh.

Vừa định cầm quyển sách gối đầu lên đọc, Mạn Nghiên liền nhận được một cuộc gọi video từ Linh Châu.

“Mạn Nghiên của mẹ, sinh nhật vui vẻ nhé!”

Cô thoải mái trò chuyện cùng bà, còn tìm tấm ảnh siêu âm cất trong hộc bàn, khoe ra cho bà xem. Linh Châu bảo tuần sau sẽ sang thăm Mạn Nghiên, hỏi cô muốn được nhận quà gì, bả sẽ chuẩn bị cho cô.

Ngồi nói luyên thuyên một hồi lâu, Linh Châu sợ cô mệt, bảo cô đi nghỉ ngơi sớm. Ở chỗ bà mới là buổi chiều, nhưng bà biết bây giờ bên Úc đã là tám, chín giờ tối rồi.

Linh Châu tắt máy, quay sang hỏi quản gia Chu:

“Tối nay bà sai người nấu món gì đơn giản thôi, Bách Thần nó không về nhà ăn tối đâu.” Bà thở dài.

Tôn Bách Thần ngày nào cũng ở lại Tôn thị làm việc đến khi trời tối mò, hiếm lắm được một ngày nghỉ, hắn mới chịu ăn cơm cùng bà. Linh Châu thật muốn nói cho Tôn Bách Thần biết hắn có một đứa con, nhưng bà không thể…

Lần nào gọi điện thoại, Mạn Nghiên cũng dặn dò bà rất kỹ, nhất định không được nói chuyện cô mang thai cho Tôn Bách Thần biết. Dạo gần đây cô bị nghén nặng, dẫn đến tâm trạng thất thường, Linh Châu càng không thể tạo thêm áp lực lên người Mạn Nghiên được.

Bà muốn đợi cô ổn định sinh đứa bé ra, rồi tính tiếp.

Ăn tối xong đã hơn bảy giờ, Linh Châu ngồi ở phòng khách xem tin tức trên truyền hình. Bà không ngủ được, nên sẵn tiện chờ đến lúc Tôn Bách Thần về.

Nào ngờ, ngồi đến hơn mười một giờ tối, vẫn không thấy hắn đâu. Dạo gần đây Tôn Bách Thần thường đi uống rượu ở bên ngoài, nhưng chưa hôm nào hắn về trễ đến vậy.

Chờ mãi, hai mắt Linh Châu díu chặt lấy nhau đầy mệt mỏi, quản gia Chu bèn khuyên bà đi nghỉ. Bà thở dài, vừa định đứng dậy đi về phòng thì hắn về.

Tôn Bách Thần chân nam đá chân xiêu đi vào trong phòng khách. Phải có hai người làm đỡ lấy, hắn mới không ngã sấp mặt xuống sàn.

“Mẹ, con về rồi đây!”

Hắn nhào người về phía Linh Châu, may mà bà né được. Nhìn thấy bộ dạng say xỉn đến không biết trời đất của hắn, bà thở dài ngán ngẩm.

“Ục… ọe…”

Tôn Bách Thần nằm ra ghế, nôn ra toàn là rượu. Đoán chừng hắn đã uống rất nhiều mà không ăn gì lót dạ, Linh Châu bèn kêu người đi nấu cháo.

“Mau lấy cái khăn qua đây, thêm chậu nước ấm nữa.”

Linh Châu cởi áo khoác ra cho Tôn Bách Thần, đưa cho quản gia Chu đi giặt. Mặt hắn đỏ lựng, ôm chặt lấy bà khóc thút thít như một đứa trẻ.

“Mẹ, con nhớ Mạn Nghiên quá….”1

Bà không kìm được lòng, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ. Ghì chặt đôi vai Tôn Bách Thần, bà mắng:

“Cho chừa đi! Tự mình làm tự mình chịu, than khóc cái gì hả?”

Hắn cứ thế ôm lấy bà mà khóc, đến lúc mệt quá liền gục trên vai bà, ngủ thiếp đi. Linh Châu gọi hai người bảo vệ, giúp bà dìu hắn lên trên phòng.

Nhìn con trai mình chật vật như vậy, Linh Châu đâu vui sướng gì. Nhưng nghĩ đến Tôn Bách Thần đã làm tổn thương cô gái kia nhiều thế nào, bà quyết để hắn chịu thêm chút giày vò nữa.1

“Phu nhân, bánh kem này là cậu chủ mua. Còn chiếc hộp này, tôi tìm thấy trong túi áo khoác của cậu ấy.” Quản gia Chu giơ hai món đồ kia trước mặt bà.

Bà Tôn vừa nhìn đã hiểu, bảo bà ấy cất bánh kem vào trong tủ lạnh. Còn chiếc hộp nhỏ kia, bà mang về phòng cho Tôn Bách Thần.

Bên trong hộp đặt một đôi nhẫn được chế tác vô cùng tinh xảo. Đó cũng chính là thứ Tôn Bách Thần đặt thợ làm riêng cho hắn và Mạn Nghiên - là vật đính ước mà hắn định dùng để cầu hôn cô nhưng nay đã không còn cơ hội.

“Thằng ngốc này, con có biết mình sắp làm cha rồi không hả?”

Bà ngậm ngùi rời khỏi phòng, đóng cửa lại cho Tôn Bách Thần. Càng nghĩ đến tình cảnh trước mắt giữa hắn và Mạn Nghiên, bà càng cảm thấy éo le. Biết khi nào cô gái nhỏ mới chịu mở lòng, nói cho hắn biết về sự tồn tại của đứa bé đây?1