Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 141: Chịu tang bà



Mạn Nghiên về đến nhà chỉ kịp nhìn thi hài lạnh lẽo của bà nội Đồng nằm trên phản gỗ lần cuối. Cô khóc trong im lặng, những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau tuôn tràn ra hai gò má, nhưng đôi môi nhợt nhạt lại khép chặt, không hé lên nửa lời.

Sau lễ nhập quan, Mạn Nghiên trong trang phục tang trắng, túc trực bên linh cửu của bà nội. Ba ngày trời, không biết cô đã ngất đi biết bao nhiêu lần, nhưng hễ cứ tỉnh lại, Mạn Nghiên lại tiếp tục quỳ lạy.

Tôn Bách Thần vụng về nói vài lời an ủi Mạn Nghiên, đổi lại chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt từ cô gái nhỏ. Hắn ở ngay bên cạnh, nhưng đến nhìn cô cũng không thèm nhìn hắn một cái. Nhiều lần thấy Mạn Nghiên sắp trụ không nổi, hắn đều dịch lại định đỡ lấy cô, nhưng lần nào cô cũng sợ hãi lùi về phía sau, né tránh hắn.

Hắn biết Mạn Nghiên đang đau lòng, nhưng với thái độ quá đỗi cực đoan này, Tôn Bách Thần chắc chắn rằng cô hẳn phải rất căm ghét mình.

Hắn nhìn lên di ảnh của bà nội, miệng cười chua xót, tim đập thổn thức từng nhịp rời rạc. Lời hứa chăm sóc cô với bà, Tôn Bách Thần làm sao thực hiện đây?

Ngày chôn cất bà nội Đồng, bầu trời đang chói chang bỗng đổ cơn mưa lớn, như tấu lên một khúc ca bi thương, tiễn đưa bà đến miền cực lạc.

Mưa tạnh, người đến phúng viếng đã về hết, chỉ còn gia đình Mạn Nghiên, An Yên và Tôn Bách Thần ở lại. Họ đứng trước phần mộ mới còn ắp hương hoa, kính cẩn cúi gập đầu.

“Mọi người về trước đi, cháu có vài lời muốn nói riêng với bà nội.” Mạn Nghiên khàn khàn cất lời. Đây cũng là câu nói đầu tiên kể từ khi cô về nhà, sau ba năm trời đi du học.

Mọi người lẳng lặng rời đi, chỉ có dì Hạ không yên tâm nên ở lại với cô gái nhỏ.

Mạn Nghiên ngồi bên mộ bà nội, nói ra rất nhiều điều trong lòng. Không thể về gặp mặt bà lần cuối, cô day dứt không thôi. Bà nội thương cô nhiều như vậy, nhưng đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Mạn Nghiên lại không thể ở bên cạnh bà.

“Bà nội, là cháu bất hiếu, huhu…”

Mạn Nghiên chắp hai tay lại trước trán, cơ thể không ngừng run rẩy theo từng cơn nấc dài. Dì Hạ phải ôm lấy cô để trấn an tinh thần, bà biết cô mới là người đau khổ hơn bất kỳ ai khác…

Chờ khi cô bình tĩnh lại, dì Hạ mới nói ra những tâm nguyện của bà nội trước khi mất, những lời bà dặn dò lại với Mạn Nghiên. Trước khi mất, bà không trông mong gì nhiều, chỉ mong cả đời này, đứa cháu gái duy nhất của mình được sống hạnh phúc.

“Mẹ muốn Bách Thần thay bà ấy chăm sóc cho con cả đời. Mạn Nghiên à, nếu con vẫn còn thương cậu ấy thì hai đứa có thể mở lòng, cho nhau một cơ hội đón nhận lại tình cảm được không?”

Mạn Nghiên khẽ lắc đầu, ánh mắt cô tràn đầy sự tuyệt vọng. Ba năm trước đã không được, thì bây giờ lại càng không thể được…

“Con với Tôn Bách Thần, cả đời này đã định là không thể rồi!”

Rồi cô ngồi thụp xuống, nước mắt càng thêm giàn dụa. Cùng với tiếng sụt sịt liên tục, giọng nói của Mạn Nghiên cũng không còn rõ nữa. . harry potter fanfic

“Dì biết không? Đan Nhiên, đứa con gái bé bỏng của con… nó đang bệnh rất nặng, hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện… Hức… hức…”

Giọng Mạn Nghiên nghẹn đi, im lặng một lúc khó khăn hít thở.

“Nghĩ đến Đan Nhiên, con không thể tha thứ cho Tôn Bách Thần được, ngàn vạn lần cũng không thể…”

Những lời Mạn Nghiên nói, những tổn thương sâu trong lòng cô, dì Hạ đều hiểu. Chỉ là cô với hắn, sao cứ phải giày vò tự trách, rồi làm khổ nhau như vậy? Bà thấy mà thêm đau lòng!

Tang lễ được tổ chức xong, không khí trong nhà vẫn một màu tang tóc. Ngay trong chiều hôm đó, Mạn Nghiên phải đưa ra quyết định rời đi, bởi vì con gái cô thật sự cần một người mẹ ở bên cạnh lúc này.

“Sinh lão bệnh tử là quy luật tất yếu của đời người! Bà nội ra đi rất thanh thản, nên con cũng đừng thấy day dứt trong lòng. Mạn Nghiên à, con mau đi đi, mau trở về bên cạnh Tiểu Nhiên đi!” Dì Hạ vuốt nhẹ mái tóc cô, rồi nói.

Mạn Nghiên nghe theo lời dì, ngậm ngùi chào tạm biệt mọi người, sau đó kéo vali rời đi. Tôn Bách Thần không hiểu nguyên nhân đằng sau, cứ nghĩ cô vì quá chán ghét mình, nên mới không muốn ở lại.

Cô đi được nửa tiếng đồng hồ, chú Hứa Văn cũng tìm cách đuổi khéo Tôn Bách Thần. Hắn không trở về thành phố, mà lại ra mộ của bà nội Đồng, quỳ ở đó.

“Bà ơi, cháu phải làm sao đây?”

Trời âm u nổi gió, nghĩa trang hiu quạnh không lấy một bóng người. Tôn Bách Thần ngồi co quắp bên bia mộ bà, cánh môi không ngừng run rẩy. Hắn đắp một tấm áo mỏng, định bụng ở lại một đêm rồi sáng mai mới về, nào ngờ dì Hạ lại ra đây…

Đêm khuya lạnh lẽo, hai người còn ngồi nói chuyện. Dì Hạ nghĩ đến Mạn Nghiên, rồi lại nhìn lên bia mộ bà nội, dì ấy hít một hơi thật sâu, quyết định nói ra bí mật mà mọi người luôn giấu Tôn Bách Thần.1

Bà kể cho hắn nghe chuyện ba năm trước, lúc Mạn Nghiên sang Úc du học đã mang trong mình cốt nhục của hắn. Bà không chịu đựng nổi nữa, bao lời trách móc dồn nén trong lòng bấy lâu nay, một lúc đem ra tuôn xối xả vào mặt hắn.

“Cậu cứ nghĩ như vậy là tốt cho con bé, nhưng cậu có biết Mạn Nghiên đã phải khổ sở, tuyệt vọng đến mức nào không? Tự mình nhìn thấy bộ dạng con bé mấy ngày nay, cậu cảm thấy nó có giống đang sống rất thoải mái không? Tôn Bách Thần, cậu thật ích kỷ, thật hèn hạ… Con gái của cậu, bây giờ nó đang nằm trong bệnh viện kia kìa…”

“Cháu gái tôi, cả con của nó nữa… Sao phải khổ vậy chứ? Nếu cậu còn chút lương tâm, vậy hãy đi tìm cách sửa chữa sai lầm đi! Được hay không, còn phải xem duyên nợ của cậu với nó nữa.” Dì Hạ vừa khóc vừa mếu, mặc cho Tôn Bách Thần đang đứng như chết lặng ở kia, bà quay người rời đi.

Trái tim hắn rung rinh, cảm xúc xen lẫn buồn vui, không sao tả được. Hắn bối rối mơ hồ, lời của dì Hạ nghe như sét đánh ngang tai, Tôn Bách Thần không dám tin đó là sự thật.

Mạn Nghiên với hắn có chung một đứa con gái sao? Trời ơi, tại sao năm đó cô không nói cho hắn biết chứ? Nếu như cô nói, Tôn Bách Thần đã chẳng đẩy hai mẹ con cô đi xa như vậy...