Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 142: Công chúa nhỏ, đợi ba...



Dì Hạ không nói cho Tôn Bách Thần biết địa chỉ cụ thể của Mạn Nghiên ở bên Úc, vì căn bản bà cũng không rõ. Hắn muốn lập tức bay sang đó để gặp hai mẹ con cô, nhưng giữa biển trời rộng lớn, biết phải tìm họ ở nơi đâu?

Con gái hắn đang bị bệnh, chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng đủ khiến lồng ngực trái của Tôn Bách Thần đau nhói lên rồi. Hắn chợt nhớ đến điều gì đó, rồi chạy nhanh ra khỏi nghĩa trang, lái xe một mạch trở về con hẻm quen thuộc.

Hơn mười giờ tối, trong ánh đèn chập choạng hai bên đường, Tôn Bách Thần thất thểu chạy một mạch đến trước cổng nhà An Yên, điên cuồng gõ cửa. Tầm mấy phút sau, có người ra mở cửa cho hắn, trên tay còn cầm theo một cây gậy dài như để phòng trường hợp có kẻ đến quấy rối.

Là Tiểu Minh!

Thằng bé cảnh giác nhìn tên đàn ông đứng trước cổng nhà mình, cẩn thận dè chừng. Đến khi xác định người kia là Tôn Bách Thần, cậu mới buông lỏng cây gậy trong tay, thay vào đó, khuôn mặt Tiểu Minh lộ ra mấy phần chán ghét, giọng điệu không chút khách khí, hỏi lớn:

“Tối thế này rồi, chú còn đến đây làm gì? Buổi chiều không phải đã về rồi sao?”

“An Yên đâu? Cho chú gặp chị của cháu đi.”

Tiểu Minh nheo mắt nhìn Tôn Bách Thần, bàn tay dấm dứ định đấm cho hắn một cái. Nhưng nghĩ lại nếu bị tên đàn ông khỏe mạnh kia đánh lại chắc sẽ đau lắm, nên cậu cố nhịn cơn tức giận xuống.

Dẫu vậy, khẩu khí của thằng bé vẫn không hề giảm đi. Hai tay cậu chống nạnh, hếch mặt cau có, đáp:

“Chú gặp chị tôi làm gì chứ?”

Tiểu Minh tuy còn nhỏ, với mấy chuyện người lớn không thể hiểu hết được, nhưng thằng bé đủ thông minh để biết Tôn Bách Thần chính là nguyên nhân khiến Mạn Nghiên đi suốt mấy năm trời không thèm về thăm cậu.

Hôm cô kéo vali rời khỏi, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, vậy mà Tiểu Minh lại không thấy Tôn Bách Thần đâu. Mấy tháng sau đó, hắn đều từ thành phố một mình xuống đây. Cậu nhìn thái độ khinh khỉnh của chú Hứa Văn và dì Hạ dành cho Tôn Bách Thần, bèn hiểu ra suy đoán của mình là đúng.

Trong lòng Tiểu Minh đinh ninh một điều rằng hắn đã làm tổn thương nghiêm trọng đến chị đẹp của mình. Vì vậy, thái độ của thằng bé dành cho Tôn Bách Thần ngày càng thêm gay gắt. Hôm nay trời tối mò, hắn lại đến tận nhà tìm chị gái An Yên của cậu, là có ý gì đây?

“Chú muốn hỏi thăm về chuyện của Mạn Nghiên. Chú đang rất gấp, xin cháu đấy!”

Tôn Bách Thần hạ mình khẩn cầu một đứa nhóc chỉ đáng tuổi con trai mình, đủ để thấy hắn đã không tiếc lòng tự tôn của mình nữa. Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ làm sao nhanh nhanh có thể gặp được Mạn Nghiên và con gái hắn, ôm chặt lấy hai người họ không buông tay nữa.

Có thể đã quá muộn màng, nhưng vẫn còn chút cơ hội, hắn bằng lòng thử!

Tiểu Minh chần chừ một hồi, sau cùng vẫn bị bộ dạng đáng thương của Tôn Bách Thần làm cho xiêu lòng. Cậu thở dài, đáp:

“Chị An Yên đã vào bệnh viện rồi. Hôm nay chị ấy phải trực đêm!”

Tôn Bách Thần nghe xong, ba chân bốn cẳng chạy đi mất. Hắn lái xe vào trong bệnh viện, rồi chạy thục mạng vào phòng trực của An Yên để tìm cô.

Tôn Bách Thần gấp gáp hỏi địa chỉ của Mạn Nghiên và con gái, làm cho An Yên bị bất ngờ. Cô ấy không rõ làm sao hắn biết được chuyện này, nên đắn đo không biết có nên nói cho hắn nghe không?

Tôn Bách Thần gấp gáp hỏi địa chỉ của Mạn Nghiên và con gái, làm cho An Yên bị bất ngờ. Cô ấy không rõ làm sao hắn biết được chuyện này, nên đắn đo không biết có nên nói cho hắn nghe không?

“Tôi không chắc nữa… nhưng nếu anh muốn gặp con gái mình thì đến thẳng bệnh viện đi. Còn địa chỉ… để tôi hỏi Vương Phong giúp anh!”

Hắn nghe đến tên Vương Phong, không khỏi ngỡ ngàng. Chuyện gì thế này? Tại sao anh lại biết con gái hắn đang ở đâu chứ?

Ba năm trước, Vương Phong xin nghỉ dạy ở trường. Anh nói muốn tận dụng khoảng thời gian quý báu, chuyên tâm huấn luyện và thi đấu ở nước ngoài. Lúc này nghĩ lại, Tôn Bách Thần mới thấy sự tình quá trùng hợp…

Mẹ kiếp! Chẳng lẽ mấy năm qua Vương Phong ở bên cạnh Mạn Nghiên sao?1

“Được, làm phiền em! Nhưng đừng nhắc đến tôi với cậu ta nhé!”

An Yên gật gật, hiểu ý hắn. Cô ấy nhanh chóng gọi cho Vương Phong, nhưng rất lâu điện thoại mới có tín hiệu kết nối.

Anh ngày đêm túc trực trước phòng bệnh của Đan Nhiên, anh mệt mỏi, vừa mới đi rửa mặt cho tỉnh táo lại. Ở Úc bây giờ là gần một giờ sáng, nhận được cuộc gọi của An Yên đã khuya như vậy, Vương Phong nghĩ cô ấy đang có chuyện rất gấp.

“An Yên, có chuyện gì thế? Hay là Mạn Nghiên xảy ra chuyện gì rồi?” Vương Phong run run hỏi.

Chiều nay Mạn Nghiên ra sân bay có gọi điện thoại báo cho anh biết, vậy thì bây giờ cô đang ngồi trên máy bay trở về Úc mới phải chứ? Vương Phong tự trấn an mình.

May mà không giống những gì anh nghĩ. An Yên gọi đến chỉ để hỏi về địa chỉ bệnh viện, anh lấy làm lạ nhưng vẫn thành thật nói với cô.

“Em biết rồi. Vương Phong, anh nhớ chăm sóc cho Đan Nhiên thật tốt nhé! Em tắt máy đây.”

Tôn Bách Thần lần đầu biết được tên con gái của mình từ miệng người khác, hắn cười chua xót. Hóa ra ai cũng biết về sự tồn tại của Đan Nhiên, chỉ mình hắn là không biết.

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Một chút cũng không biết…

Hắn nói vội lời cảm ơn, rồi cầm mảnh giấy ghi địa chỉ bệnh viện, một lần nữa phóng xe như điên đến sân bay gần nhất, mua vé bay chuyến lúc nửa đêm, lên đường sang Úc.

“Mạn Nghiên, đợi anh. Công chúa nhỏ, đợi ba… nhanh nhanh khỏi bệnh, ba sẽ bù đắp cho con!”