Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 143: Anh làm ơn cút đi



Suốt mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, Tôn Bách Thần không thể nào chợp mắt. Trong đầu hắn lâng lâng nhiều suy nghĩ, rồi tự mình tưởng tượng ra hình hài bé bỏng của cô con gái nhỏ, khóe miệng bất giác mỉm cười.

Vừa mới xuống đến sân bay Brisbane, hắn đã vội tìm một chiếc taxi chạy đến thẳng bệnh viện. An Yên còn tốt bụng hỏi sẵn số phòng bệnh cho Tôn Bách Thần, để hắn không mất quá nhiều thời gian cho việc tìm kiếm.

Tầng số ba, dãy phòng bệnh bên tay trái, Tôn Bách Thần nhìn số phòng 305 trên mảnh giấy, càng đi đến gần, trái tim trong lồng ngực rắn chắc kia đập càng mạnh, thình thịch theo hơi thở gấp gáp của chủ nhân nó. Hắn nuốt nước bọt ừng ực, bước chân dần trở nên vội vã.

Kia rồi!

Vương Phong đang ngồi ở ngay đằng trước. Tuy rằng ba năm rồi Tôn Bách Thần chưa gặp anh, nhưng dáng người của thằng bạn thân mình, hắn sao có thể quên được?

Hóa ra suốt ngần ấy thời gian, Vương Phong đều ở bên cạnh Mạn Nghiên. Anh biết rõ cô mang thai con của hắn, vậy mà im lặng không nói một lời nào! Ý gì đây? Tôn Bách Thần tự nhiên cảm thấy hơi tức tối, mặt xám xịt lại có lẽ vì ghen… tị.1

“Vương Phong.” Hắn vừa gọi vừa đi đến trước mặt, túm lấy cổ áo anh.

Tôn Bách Thần còn chưa kịp làm gì, đã bị tiếng đẩy cửa tạo sự chú ý. Vương Phong cũng như hắn, ngoáy đầu về phía phòng bệnh, nhìn hai người đang bước ra từ trong đó.

Một người là bác sĩ, còn người kia không ai khác chính là Linh Châu – mẹ hắn!

Vương Phong mặc dù rất ngạc nhiên về sự xuất hiện của Tôn Bách Thần, nhưng bây giờ điều làm anh bận tâm nhất chỉ có bé con của Mạn Nghiên. Vừa thấy bác sĩ, anh liền đẩy hắn ra, đứng dậy đi về phía ông ấy.

“Bác sĩ, Đan Nhiên thế nào rồi?”

“Em bé đã ổn định rồi. Theo dõi một thời gian nữa, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.”

Tôn Bách Thần cũng chạy lại, chăm chú nghe từng lời mà vị bác sĩ kia nói. Ông ấy đi rồi, hắn lại nhìn sang phía Linh Châu, mặt nghệt ra như một tên ngốc.

Linh Châu sao lại có mặt ở đây chứ? Một tuần trước, bà không báo trước tiếng nào, lặng lẽ xách vali lên và rời khỏi nhà. Tôn Bách Thần hỏi quản gia Chu mới biết Linh Châu đi du lịch ở đảo Hawaii. Lúc đấy hắn đã thấy lạ, đi du lịch có cần gấp gáp vậy không?

Nhớ lại khoảng thời gian mấy năm nay, Linh Châu cũng siêng đi du lịch quá đi! Cứ cách một, hai tháng, bà lại đi ra nước ngoài từ hai đến ba tuần, khi thì bảo đi Anh, lúc thì lại sang Pháp. Hắn còn tưởng Linh Châu tranh thủ tuổi già, đi du lịch vòng quanh thế giới tận hưởng nữa chứ!

A ha, hóa ra mẹ hắn cũng biết Mạn Nghiên có thai! Đoán chừng mấy năm nay Linh Châu luôn nói dối đi du lịch, để thường xuyên qua đây thăm cô gái nhỏ và cháu nội mình đó mà. Bởi vì Tôn Bách Thần nhớ rõ, trước kia bà chẳng hứng thú với việc đi đó, đi đây bao giờ!

Vương Phong biết về sự tồn tại của Đan Nhiên, anh không nói cho hắn đã đành. Còn mẹ hắn, sao nỡ giấu cả hắn chứ?1

“Bách Thần… sao con lại ở đây?” Linh Châu giật mình cả kinh. Bà không dám tin người đứng trước mặt mình ngay lúc này lại là Tôn Bách Thần.

Cổ họng hắn như bị thứ gì làm cho mắc nghẹn, nuốt kiểu nào cũng không trôi xuống. Phút chốc hắn cảm thấy yếu lòng, miệng mếu máo gào lên:

“Tại sao lại giấu con chứ? Đan Nhiên, con gái của con…”

“Làm sao con biết được? Mạn Nghiên tự mình nói với con sao? Con bé chịu tha thứ cho con rồi ư, Bách Thần?” Linh Châu giữ lấy hai bả vai hắn.

Tôn Bách Thần lắc đầu, ánh mắt lộ ra nỗi thống khổ cùng cực. Nếu không phải dì Hạ nói cho hắn biết, sợ rằng Mạn Nghiên sẽ giấu hắn cả đời mất.

Rốt cuộc là vì cái gì, tại sao không một ai chịu cho hắn biết sớm hơn?

“Để con vào thăm con bé!”

Hắn định đẩy cửa vào trong, nhưng bị Vương Phong và Linh Châu ngăn lại. Bây giờ không phải thời gian thăm bệnh, bác sĩ dặn dò cần để Đan Nhiên được nghỉ ngơi. Hơn nữa Tôn Bách Thần vừa mới từ sân bay xuống, người ngợm không sạch sẽ gì, sao có thể để hắn vào thăm trẻ nhỏ chứ?

“Không được, đừng làm ồn! Tôn Bách Thần, đây là bệnh viện đó.”

Không ai cho hắn vào, Tôn Bách Thần chỉ có thể lặng người đứng bên ô cửa kính trong suốt, hướng mắt vào trong phòng bệnh. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé nằm trên chiếc giường lớn, tâm can hắn như bị người ta vò nát. Đan Nghiên quay mặt vào trong, nên hắn không có cách nào nhìn thấy khuôn mặt của cô bé. Đến gặp con gái mình cũng khó khăn như vậy, Tôn Bách Thần cảm thấy bất lực vô cùng…

“Sao anh lại ở đây?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Tôn Bách Thần xoay người sang liền thấy Mạn Nghiên đang hung dữ nhìn mình. Hắn cụp mi mắt, tiến lại gần cô, nhưng Mạn Nghiên vẫn giữ thái độ cũ, lùi về phía sau một cách dè chừng.

“Mạn Nghiên, con gái của chúng ta…”

“Anh câm miệng lại cho tôi!” Mạn Nghiên gằn lên, bàn tay cô bỗng siết chặt lại, ngăn không cho bản thân được run rẩy. Tâm tư cô cực kỳ hỗn loạn, một chút sợ sệt xen lẫn sự tức giận, u uất…

Hắn đến đây để làm gì? Mạn Nghiên không muốn! Cả đời này cô cũng không muốn dây dưa với Tôn Bách Thần nữa!

“Anh… Mạn Nghiên à, em…”

“Tôi hỏi anh đến đây làm gì hả? Tôn Bách Thần, anh mau cút đi. Tôi không muốn gặp lại anh nữa, anh làm ơn cút đi…” Cô khóc nấc lên, khuôn mặt hung dữ ban nãy đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một màn nước mắt dày đặc. Mạn Nghiên sợ hắn né tránh hắn đến nổi lùi nhanh về phía sau, núp sau vai Vương Phong để tìm điểm tựa.

Mạn Nghiên đứng còn không vững, đầu óc cô cứ thế quay cuồng. Hai mắt cô đục ngầu, bất chợt xung quanh trở nên tối đen như mực. Cô ngã sầm ra đất, ngất đi.

“Mạn Nghiên, Mạn Nghiên à, em sao vậy, mau tỉnh lại đi...”