Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 144: Dù có chờ mười năm hay hai mươi năm, con cũng phải chờ cho mẹ!”



Mạn Nghiên được chuyển ngay đến phòng cấp cứu. Bác sĩ kiểm tra qua một lượt, sau đó tiêm cho cô một liều thuốc an thần. Bởi vì thiếu ngủ trầm trọng, cộng thêm việc phải chịu đả kích bất ngờ, cô mới đột ngột ngất đi như vậy.

Linh Châu ngồi bên cạnh giường bệnh trông chừng Mạn Nghiên. Vương Phong và Tôn Bách Thần trở về phòng bệnh của Đan Nhiên, ngồi ở ngoài nói chuyện.

Tâm lý của Mạn Nghiên trở nên thất thường như vậy, bởi vì trong quá trình mang thai ở những tháng cuối và sau khi sinh, cô bị mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng. Vương Phong còn nhớ có lần Mạn Nghiên cầm con dao rọc giấy, suýt chút tự cứa cổ tay mình. Anh và Linh Châu phải rất khó khăn để tinh thần cô được ổn định trở lại. Nhưng hễ gặp chuyện gì kích động, Mạn Nghiên sẽ vô cùng sợ sệt rồi ngất đi.

“Những đau đớn mà Mạn Nghiên đã trải qua, cậu sẽ không hiểu hết được đâu. Tôn Bách Thần à, năm đó tôi từng nói với cậu rồi mà... quyết định buông tay của cậu chính là lựa chọn đánh mất em ấy mãi mãi!”

“Vương Phong… thật tình tôi không biết Mạn Nghiên mang thai, nếu biết, tôi đã…”

“Đã thế nào? Giữ em ấy lại bên mình, yêu thương chăm sóc cả đời sao?” Vương Phong cười khẩy.

Anh hiểu rõ Mạn Nghiên yêu Tôn Bách Thần nhiều đến nhường nào. Anh nghĩ nếu không phải lần cuối cùng hắn gọi cho cô, đã nói điều gì khiến Mạn Nghiên phải buông bỏ hết hi vọng thì một người sợ cảm giác cô đơn như cô, làm sao chịu rời xa gia đình, xa Tôn Bách Thần mà sang nước ngoài du học?

“Tôn Bách Thần, cậu đừng cố gắng biện hộ lý do cho bản thân mình nữa. Chẳng qua là tình yêu của cậu dành cho Mạn Nghiên không đủ lớn để chiến thắng cái tôi mạnh mẽ trong người cậu thôi. Đánh mất em ấy rồi, sự thật này cậu nên chấp nhận đi!”

Hai người đàn ông trầm ngâm cúi đầu, không ai nói thêm câu nào nữa. Trải qua mấy tiếng đồng hồ ngồi lặng thinh một chỗ, cuối cùng họ cũng nhận được thông báo Mạn Nghiên đã tỉnh lại.

Tôn Bách Thần nhìn sang Vương Phong, chậm rãi cất lời:

“Có đánh mất em ấy hay không, tôi phải tự mình để Mạn Nghiên xác nhận!”

Nói xong, Tôn Bách Thần rời đi. Không cần nói Vương Phong cũng đoán được hắn đi đâu. Anh lắc đầu ngán ngẩm, mệt mỏi nhoài người ra đằng sau, thở dài.

“Mạn Nghiên đã thay đổi rồi. Tôn Bách Thần, cậu có biết không?”

Cô sẽ không vì những câu nói mùi mẫn của Tôn Bách Thần mà dễ dàng tha thứ nữa. Cũng sẽ không vì bộ dạng si tình hiện tại của hắn làm cho mềm lòng. Trải qua nhiều tổn thương, con người ta sẽ tự xù gai nhím lên, như một phép ngụy trang để bảo vệ chính mình.

Làm đau người khác, chính là cách tự vệ hữu hiệu nhất cho bản thân mình!

“Mạn Nghiên, em bình tĩnh nói chuyện với anh một lúc được không?”

Cô ngồi thu mình ở một góc trên giường bệnh, không khóc không nháo. Trước sự chứng kiến của Linh Châu, Mạn Nghiên cũng muốn biết Tôn Bách Thần sẽ nói gì với cô đây? Đợi khi hắn nói xong rồi, cô đuổi hắn đi vẫn chưa muộn!

“Ừ.”

“Nghiên à, anh thật sự xin lỗi! Em và con về bên anh có được không?”

“Không được.”

Nếu như Tôn Bách Thần nói câu này từ ba năm trước, khi mà Mạn Nghiên nhắc đến chuyện mang thai, hỏi hắn có giữ mình ở bên cạnh không, thì mọi chuyện đã khác rồi. Bây giờ hắn mới đến bù đắp thì được gì? Cô không cần nữa, bé con của cô cũng không cần…

“Nghiên, tại sao em không cho anh biết về sự tồn tại của Đan Nhiên chứ? Nếu năm đó em nói mình mang thai, anh sẽ không buông tay em như vậy.”1

“Tôi từng hỏi qua rồi mà, nhưng anh đâu chịu tin hả? Anh phủ định lập tức, anh không cho tôi cơ hội để nói tiếp! Tôn Bách Thần, căn bản một chút ý niệm giữ tôi lại bên cạnh, anh cũng không có. Không phải anh chọn cách đẩy tôi ra xa, nói là muốn tốt cho tôi sao? Đã là như vậy, sao bây giờ phải cố chấp quay lại?”1

Mạn Nghiên quay mặt đi chỗ khác, cô lau vội những giọt nước mắt chưa kịp chảy xuống, như sợ sẽ để lộ sự yếu đuối của bản thân trước mặt Tôn Bách Thần. Không phủ nhận cô vẫn còn yêu hắn, nhưng bảo cô quay về bên người đàn ông kia, cô không thể!

Lúc mang thai Đan Nhiên, Mạn Nghiên bị trầm cảm mà dẫn đến sinh non. Bé con của cô ra đời, sức khỏe luôn yếu hơn những đứa trẻ khác. Cô vừa ân hận tự trách, vừa thêm hận Tôn Bách Thần. Yêu hận cứ thế đan xen, khiến Mạn Nghiên không còn dám đặt niềm tin vào hắn nữa.

“Nghiên, anh muốn bù đắp cho con của chúng ta. Xin em đấy, cho anh một cơ hội đi…”1

“Không cần! Như anh muốn, Đan Nhiên vẫn đang sống rất tốt! Có người khác tình nguyện yêu thương con bé là đủ rồi. Tôn Bách Thần, không phải con người anh luôn thích ôm lấy cảm giác tội lỗi, dằn vặt sao? Vậy thì cứ mang theo nó cả đời đi! Anh về đi, làm ơn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hai mẹ con tôi nữa.”

Cô nằm xuống giường, đắp chăn phủ kín đầu. Tôn Bách Thần định nói thêm điều gì đó, nhưng lại bị Linh Châu kéo ra ngoài.

“Đủ rồi, dừng lại đi Bách Thần!”

“Mẹ à, sao đến mẹ cũng…”

Bà nhìn đứa con trai vừa đáng thương vừa đáng trách của mình, lòng đau khôn xiết. Bà thương hắn một, thì thương Mạn Nghiên và cháu nội bà đến mười. Không thể phủ nhận cô gái nhỏ kia quá cực đoan, nhưng với tình trạng hiện tại, cô không tiếp nhận được con trai bà là điều rất dễ hiểu.

Linh Châu không thể ngang nhiên đứng về phía Tôn Bách Thần được. Bà sợ càng ép Mạn Nghiên, sẽ càng khiến cô phát điên lên thôi. Đến lúc đó không chỉ có hắn, mà cả bà cũng không được gặp cháu nội của mình nữa.

Quan hệ giữa bà và Mạn Nghiên đang rất tốt, bà ích kỷ không muốn vì Tôn Bách Thần mà mất đi sự tin tưởng của cô gái kia dành cho mình.

Trước sự bất lực của đứa con trai, bà chỉ đành khuyên nhủ:

“Bách Thần, bây giờ chưa phải là lúc thích hợp đâu. Nếu con muốn bù đắp cho mẹ con Mạn Nghiên, vậy hãy kiên nhẫn chờ đợi thêm đi.”

“Mẹ, mẹ nói xem con phải chờ đến khi nào hả?” Hắn bám víu lấy một tia hy vọng, hỏi lại bà.

Linh Châu cười khổ, tay đưa lên vỗ nhẹ vào vai hắn, đáp:

“Mẹ không biết nữa. Nhưng dù là mười năm hay hai mươi năm, con cũng phải chờ cho mẹ!”