Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 145: Sau khi về nước, chúng ta kết hôn đi!



Bẵng đi một thời gian, ba năm trời lại trôi qua, Đan Nhiên nay đã lên năm tuổi. Cô bé nhỏ nhắn đáng yêu, gương mặt trắng trẻo cùng hai cặp má bầu bĩnh, khiến ai nhìn thấy cũng muốn cưng nựng. Đôi mắt long lanh và đen láy của bé lúc nào cũng mở to, chỉ cần chớp chớp vài cái đã làm người ta xiêu lòng. Mỗi khi Đan Nhiên cười lên, hai lúm đồng tiền liền hiện rõ ra, dễ thương chết người!

Ba năm trước, Tôn Bách Thần may mắn được vào phòng bệnh thăm con. Từ khi nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của cô công chúa nhỏ, ngón tay run run chạm vào đôi bàn tay bé xíu của cô bé, hắn đã quyết định không buông tay hai mẹ con cô nữa.

Đường chính đi không được, hắn chọn đi đường vòng. Mạn Nghiên không cho Tôn Bách Thần gặp Đan Nhiên, vậy hắn sẽ lén gặp.

Để không bỏ lỡ sự trưởng thành của con gái, trong suốt ba năm trời, mỗi tháng Tôn Bách Thần đều sắp xếp ổn thỏa công việc ở trong nước, tranh thủ bay sang Úc lén lút gặp Đan Nhiên. Nhờ sự hỗ trợ của Linh Châu và Vương Phong, nên lần nào hắn cũng thành công qua mắt được Mạn Nghiên.1

Tôn Bách Thần vừa bay sang Úc hôm qua, hôm nay bèn muốn sang thăm con gái. Buổi sáng khi Mạn Nghiên vừa đến công ty, Vương Phong đã gọi cho hắn. Nhận được điện thoại, hắn tức tốc phi đến bên cô công chúa nhỏ của mình.

“Papa Thần đến rồi!”

“Tiểu Nhiên, ba nhớ con quá!”

Một tháng rồi hai người mới gặp lại nhau, Tôn Bách Thần thật nhớ con gái đến mức chịu không nổi nữa. Vừa nhìn thấy Đan Nhiên, hắn đã chạy đến bế thốc lên, thơm mấy cái vào cặp má bánh bao phúng phính kia cho thỏa nổi nhớ trong lòng. Cô bé cười tít mắt, chu cái miệng nhỏ ra hôn chụt vào má hắn.

Số lần bọn họ gặp nhau chỉ nhỉnh hơn mười đầu ngón tay một chút, nhưng chính tình phụ tử thiêng liêng đã trở thành sợi dây vô hình thắt chặt Tôn Bách Thần và Đan Nhiên, làm cho hai cha con ngày càng khắng khít.1

Mỗi khi được gặp được hắn, Đan Nhiên còn vui hơn khi được mẹ cho kẹo. Vương Phong từng nói với cô bé, Tôn Bách Thần là con trai của bà nội Linh Châu, làm cho đầu óc non nớt của đứa trẻ này vô cùng tò mò:

“Papa Phong à, vì sao papa Thần không thể sống cùng với chúng ta vậy? Có phải papa Thần cũng bận rộn như bà nội, nên tạm thời chưa thể sống cùng chúng ta không? Vì sao mỗi lần ba Thần đến, ba Phong đều dặn con không được nói cho mama biết vậy ạ?” Đan Nhiên mở to đôi mắt tròn xoe, hết nhìn Vương Phong lại nhìn về phía Tôn Bách Thần, mong chờ câu trả lời.

Nghe thấy từng câu hỏi ngây ngô của con gái, trái tim Tôn Bách Thần như bị người ta dùng dao khứa mạnh vào, rỉ máu. Hắn bế cô công chúa vào lòng, nhẹ nhàng giải thích:

“Papa với mama có chút hiểu lầm nho nhỏ. Đợi papa tìm cách để mama hết giận, chúng ta sẽ sống cùng nhau nhé!”

“Vâng ạ. Con muốn được sống cùng papa Phong, papa Thần, cả mama và bà nội nữa, nên là ba mau làm lành với mẹ con nhé!” Cô bé vùi mặt vào cổ Tôn Bách Thần, nỉ non với hắn.

“Ừ, công chú nhỏ chờ ba nhé. Ba yêu con!” Hắn lại hôn lên trán Đan Nhiên một cái.

Ăn trưa xong, Tôn Bách Thần lấy bánh kem mà hắn mua đến, đút cho Đan Nhiên ăn. Ngủ một giấc dậy, hắn ở với con bé chẳng làm gì nhiều, đơn giản cùng ngồi xem phim hoạt hình và chơi đồ hàng.

Vương Phong còn phải dọn dẹp nhà cửa, có Tôn Bách Thần chơi với Đan Nhiên cũng tốt. Anh hết lau nhà lại đi rửa bát, mệt bở hơi đến gần năm giờ chiều mới xong.1

“Này Vương Phong, năm nay cậu cũng tròn bốn mươi rồi mà vẫn chưa có ý lập gia đình à? Mẹ cậu đã lớn tuổi như vậy, đừng để bà ấy thêm mong mỏi nữa.” Tôn Bách Thần thật lòng nói với anh.1

Vương Phong cùng hắn đang thu dọn đống đồ hàng bày la liệt trên sàn, anh liền dừng tay lại, liếc sang nhìn Đan Nhiên đang ngồi xem phim hoạt hình ở đằng kia, rồi quay sang Tôn Bách Thần, cong môi đáp:

“Tưởng vác cái loa ra đường hô to ‘tôi muốn lập gia đình’ liền có người hốt ngay về à? Hơn nữa không thấy tôi đang bận chăm sóc cho vợ con cho cậu sao? Bực cả mình!”1

Tôn Bách Thần có hơn gì anh đâu? Tự nhiên giở thói tốt bụng nhắc nhở, trông phát ghét! Có chăng hắn chỉ hơn Vương Phong được cô con gái đáng yêu kia, nên mới hếch mũi lên mặt như vậy.

Chuyện của hắn còn đang rối như mớ bòng bong, thân mình còn chưa lo xong, bày đặt lo cho anh!

Tôn Bách Thần nghe xong, giọng bỗng chùng xuống:

“Vương Phong, cậu có cách khiến Mạn Nghiên thay đổi mà, phải không? Giúp tôi đi!”

“Không biết! Không giúp! Cậu quên là tôi cũng thích Mạn Nghiên sao? Tự nhiên lại đi nhờ vả đối thủ của mình. Bệnh thần kinh!”1

Vương Phong nhìn lên đồng hồ, biết Mạn Nghiên sắp đi làm về, liền bảo hắn nhanh nhanh rời đi. Tuy tâm lý của cô đã bình thường trở lại, nhưng anh không dám chắc để Mạn Nghiên thấy Tôn Bách Thần đường đột xuất hiện trong nhà, cô sẽ phản ứng như thế nào nữa.

Lại phải đi rồi sao? Hắn nuối tiếc nhìn cô con gái nhỏ.

“Đan Nhiên, ba về nhé.”

“Papa đi sao? Ở lại một chơi thêm với con đi.” Cô bé chạy nhanh lại, ôm lấy chân Tôn Bách Thần.1

Dỗ mãi công chúa nhỏ mới chịu buông tay, để cho hắn đi. Bây giờ trong nhà chỉ còn Vương Phong và Đan Nhiên, cô bé lại quay sang bám lấy anh.

“Tiểu Nhiên, giữa ba Thần và ba Phong con thích ai hơn?”1

“Con thích cả hai.” Cô bé chúm chím đôi môi hồng, đáp lại.

Nhưng nếu phải chọn một, Đan Nhiên sẽ chọn ai nhỉ? Vương Phong nghĩ thầm trong bụng, chứ không hỏi cô bé.

“Con có thích sau này mỗi ngày đều được nhìn thấy ba Thần và bà nội không?”

“Thích lắm ạ! Papa Phong có cách sao?” Đan Nhiên chớp chớp đôi mắt.

Vương Phong bật cười, rồi gật đầu chắc nịch với con bé.

“Yeah, papa Phong là số một!” Nói rồi, Đan Nhiên ôm chầm lấy cổ anh.1

Buổi tối Mạn Nghiên trở về nhà, liền cùng Vương Phong vào bếp nấu cơm. Người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ họ là một gia đình ba người vô cùng hạnh phúc. Nhưng chỉ có anh hiểu rõ, trái tim cô gái kia luôn chất chứa bóng hình của người đàn ông khác.

Mạn Nghiên hai năm gần đây thay đổi rất nhiều, cô trở nên mạnh mẽ và quyết đoán, trong cả công việc và cuộc sống nữa. Song có một sự thật chưa từng thay đổi, là cô vẫn không thể quên được Tôn Bách Thần.

Nếu quên hắn, Mạn Nghiên đã không cố chấp sống mãi ở đây rồi!

“Mạn Nghiên, bao giờ em mới định về nước đây? Chúng ta không thể sống cả đời ở nơi đất khách quê người được.”

“Anh sao thế? Chúng ta đang sống rất yên ổn mà, tại sao phải về?” Cô buông rổ rau xuống, quay sang nhìn Vương Phong.

Anh nghiêm túc quay sang đối mặt với cô. Nhìn vào khuôn mặt đang rất bình thản kia, Vương Phong nói:

“Em có nhớ gia đình không? Có nhớ dì Hạ, chú Hứa Văn và An Yên không? Em có nhớ quê hương, tổ quốc mình không? Mạn Nghiên à, em làm như vậy chỉ để trốn tránh Tôn Bách Thần thôi, đúng chứ?”

Mạn Nghiên hơi mất tự nhiên, bất giác quay mặt đi chỗ khác. Suy nghĩ chừng hai phút, cô lại khôi phục lại nét mặt lãnh đạm, từ tốn trả lời anh:

“Được, tuần sau em, anh cùng Đan Nhiên về nước. Sau đó, chúng ta kết hôn đi!”1