Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 152: Xin lỗi mẹ, lại phải bắt mẹ chờ nữa rồi



Chiều chủ nhật, Mạn Nghiên, Vương Phong và bé con phải quay trở lại thành phố. Cô tình cờ biết An Yên ba ngày sau sẽ sang Đức tham gia một đợt tập huấn ngắn hạn, hiện tại đã được nghỉ phép ở bệnh viện nên muốn rủ cô ấy lên thành phố ở cùng mình mấy ngày.

Thấy cô nhiệt tình như vậy, An Yên cũng không nỡ từ chối. Nếu không đến chung cư của Mạn Nghiên thì hai ngày sau cô ấy cũng phải lên thành phố thuê khách sạn ở qua một đêm, để thuận tiện di chuyển ra sân bay vào buổi sáng tiếp theo. Bởi vì vé máy bay là do bệnh viện chuẩn bị sẵn, nên địa điểm khởi hành cũng là do họ quyết định.

“An Yên, cảm ơn chị.”

“Con bé này lại muốn cảm ơn gì nữa đây? Chị cũng đang rảnh rỗi, xem như là lên đó chơi mấy ngày với em cho khuây khỏa đi. Đến lúc chị sang Đức tham gia khóa tập huấn, sợ rằng bận tối mắt tối mũi luôn đấy chứ!”

An Yên thu dọn hành lý, tạm biệt cha mẹ và Tiểu Minh chuẩn bị lên đường. Cô cảm thấy khóa học này đến thật đúng lúc, vừa hay có thể khiến bản thân bận rộn mà không suy nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa.

Vương Phong cưới Mạn Nghiên cũng tốt! Bọn họ đều là những người quan trọng đối với An Yên, nên cô ấy thành tâm chúc phúc cho cuộc hôn nhân này.1

Dù rằng có buồn, có đau, có chút tự mình tổn thương đi chăng nữa…

Chào tạm biệt mọi người, chiếc xe Audi lăn bánh trở về thành phố. Vương Phong lái xe, ngồi bên cạnh anh là Mạn Nghiên, còn An Yên và Đan Nhiên ngồi ở phía sau.

Vương Phong bình thường sẽ chủ động gợi chuyện để nói với mọi người nhưng hôm nay lại im bặt. Từ lúc lên xe đến giờ, anh chỉ tập trung lái chứ chưa mở miệng nói câu nào. Mạn Nghiên thấy không khí hơi căng thẳng, bèn cất lời hỏi An Yên:

“An Yên, lần này chị sang Đức tập huấn có lâu không?”

“Khoảng ba tháng. E là… không kịp tham dự đám cưới của em và Vương Phong mất rồi.” An Yên cười gượng gạo, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía anh.

Mạn Nghiên khẽ “à” một tiếng. Cô hỏi xong còn thấy không khí ngượng ngùng hơn ban nãy, nên đành thôi. Rõ ràng tổ chức hôn lễ là một chuyện vui, nhưng không hiểu sao mỗi khi nhắc đến, dù là bất kỳ ai cũng cảm thấy không được thoải mái.

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Cô khẽ thở dài.

Đoạn đường sau đó, Đan Nhiên và An Yên có lẽ mệt nên ngủ ngon lành. Mạn Nghiên ngồi bên cạnh Vương Phong cũng không còn ai để nói chuyện, thi thoảng cô chỉ nhắc anh dừng lại bên đường, nghỉ ngơi, lau mặt cho tỉnh táo.

Tầm tám giờ tối, họ về đến chung cư. Vương Phong không ở lại đây mà về nhà, Mạn Nghiên đi cùng anh xuống dưới hầm xe để tiễn anh một đoạn.

Quan trọng là cô có chuyện muốn nói với Vương Phong.

“Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

Mạn Nghiên gật gật, cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Cô do dự hồi lâu, rồi mới nói:

“Vương Phong, ngày mai chúng ta đi thử váy cưới đi!”

Nhân tiện có An Yên ở đây, Mạn Nghiên muốn rủ cô ấy đi cùng. An Yên sang Đức đi tập huấn tận ba tháng, sợ rằng không kịp tham dự hôn lễ của hai người. Cô muốn cô ấy đi tư vấn váy cưới cho mình, cũng xem như là nhận được lời chúc phúc từ An Yên rồi.1

Từ trước đến giờ, những gì mà Mạn Nghiên tính toán cho hôn lễ của hai người, Vương Phong chưa từng tỏ rõ thái độ đồng ý, nhưng cũng không phản đối. Anh cứ im lặng thuận theo cô, bởi vì anh luôn tin tưởng vào mọi quyết định của Mạn Nghiên. Nhưng mà lần này, anh lại thấy dao động, rồi tự hỏi chính bản thân mình, cô làm như vậy có thật sự hạnh phúc không?

Nhưng mà ít nhất một lần trong đời, Vương Phong cũng muốn xem cô gái này mặc váy cưới, đứng trước mặt anh, cười thật xinh đẹp.

Anh đủ vị tha rồi, nên một lần để bản thân mình ích kỷ vậy!

Vương Phong bước về trước một bước, để gần Mạn Nghiên hơn. Anh vòng tay ra đằng sau, đột ngột kéo cô ngã vào lồng ngực của mình, ôm chặt cứng. Cô bị bất ngờ, sống lưng trở nên cứng đờ, hai tay co lên rơi vào khoảng không, mất một lúc mới đặt lên vai anh.

“Phong, anh sao thế?”

Anh không trả lời cô, thân ảnh cao lớn dồn lực về phía trước, dính chặt lấy dáng người nhỏ bé kia. Mạn Nghiên siết nhẹ vòng tay, hơi thở có chút gấp gáp khi áp mặt vào lồng ngực của người đàn ông này. Nhìn ra Vương Phong có tâm sự trong lòng, nhưng cô không hỏi. Mạn Nghiên nghĩ có lẽ thứ anh thật sự cần ngay lúc này chỉ là một cái ôm thật chặt.

“Anh về nhé. Em ngủ ngon!” Vương Phong hôn nhẹ lên trán Mạn Nghiên, rồi rời đi.

Nhìn theo chiếc xe Audi rời khỏi hầm xe được một đoạn, cô mới lửng thửng đi về phòng. Tối hôm đó Mạn Nghiên cùng An Yên ngủ chung giường, Đan Nhiên nằm giữa hai người họ. Cô nằm trằn trọc rất lâu mới ngủ được, còn An Yên tưởng chừng như đã ngủ say từ lâu, nhưng thật ra cô ấy chỉ nằm yên ở đó, chứ chưa hề ngủ.

Vương Phong về đến Vương gia, mang theo tâm trạng cực kỳ chán nản. Những lúc thế này, anh thường uống vài ba bia để giải tỏa căng thẳng, nhưng lần này vỏ lon bia rỗng đã la liệt lên trên bàn, tâm tư anh vẫn chưa khá lên được.

Anh lấy điện thoại trong túi ra, nhìn lên màn hình danh bạ một lúc lâu. Vương Phong có khá nhiều bạn bè, nhưng thân thiết đến mức có thể giãi bày tâm sự chỉ có một mình Tôn Bách Thần. Mà trường hợp này, anh sao dám gọi cho hắn?

Bất chợt Vương Phong nhớ ra còn một người, khóe môi anh cong nhẹ lên, ánh mắt mang chút ấm áp lạ kỳ. Chỉ là bây giờ cũng đã khuya rồi, anh không biết cô ấy còn thức không nữa?

An Yên – người con gái mà mấy năm nay anh liên lạc cũng khá nhiều. Cô gái từng bỏ thời gian quý báu của mình, ngồi nghe Vương Phong than vãn rồi cho anh những lời khuyên bổ ích. Trong những năm tháng ở bên Úc cùng Mạn Nghiên, anh sao có thể không có giây phút căng thẳng được? May là nhờ có cô ấy.

Cuối cùng Vương Phong vẫn quyết định gọi cho An Yên. Thật sự ngay lúc này, anh rất cần nghe ý kiến của người khác, để không mù quáng, không phải đưa ra sự lựa chọn sai lầm.

An Yên rón rén cầm điện thoại rời khỏi phòng ngủ. Cô ấy ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào mặt sau của ghế sofa. Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, trái tim thiếu nữ bắt đầu thổn thức, đập thình thịch lên từng hồi.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi mới bấm nghe.

“Vương Phong, anh gọi cho em có chuyện gì thế?”

“Em ngủ chưa? Nếu chưa, nói chuyện với anh một chút nhé.”

An Yên ngây ngốc gật đầu, khẽ đáp lại anh bằng một tiếng “vâng” nhè nhẹ. Cơ mặt Vương Phong bắt đầu giãn ra, anh uống thêm một ngụm bia, rồi mới nói ra những điều băn khoăn trong lòng.

“An Yên à, em nói xem anh phải làm sao mới là tốt cho Mạn Nghiên đây? Em ấy quyết định cưới anh, có phải quá vội vàng không? Rõ ràng Mạn Nghiên không yêu anh, tại sao vẫn cứ cố chấp làm như vậy chứ?”

Những cuộc trò chuyện giữa hai người đều xoay quanh Mạn Nghiên, lần này cũng không ngoại lệ. An Yên vẫn như mọi khi, trầm ngâm một lúc, cẩn thận suy nghĩ ra lời khuyên bổ ích cho anh. Thế nhưng lần này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, rối rắm không biết phải nói gì.

“An Yên, em còn ở đó không?”

“Em ở đây.” Giọng cô rất êm tai, đến mức không cần nói gì nhiều cũng khiến người ta có một phần được an ủi.

“Vương Phong, em tin Mạn Nghiên có nỗi khổ riêng của mình, nên mới quyết định làm như vậy. Quan trọng là ở ý anh, anh muốn thế nào? Đôi lúc thuận theo ý một người chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất. Nhưng em chỉ là người ngoài cuộc, khuyên nhủ thì có ích gì? Anh với Mạn Nghiên có quyết định như thế nào, em đều ủng hộ hai người.”

An Yên nói lòng vòng, nửa ủng hộ, nửa lại phản đối.Vương Phong khẽ thở dài, đúng là làm khó cô ấy rồi!

An Yên là chị em tốt của Mạn Nghiên, khó trách cô ấy bị khó xử.

“Anh… anh muốn Mạn Nghiên được hạnh phúc.”

“Vậy thì anh hãy nghĩ thật kỹ xem thế nào mới là đem đến hạnh phúc cho em ấy nhé! Vương Phong à, anh mong Mạn Nghiên được hạnh phúc, em cũng vậy…”

Anh mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn với An Yên trước khi tắt máy. Tuy rằng cô ấy không thể cho anh lời khuyên rõ ràng như mọi lần, nhưng lại khiến anh nhẹ lòng đi không ít. Đây là vấn đề của Vương Phong, có lẽ anh nên tự mình đối diện.

Dũng cảm đưa ra sự lựa chọn!

An Yên bỏ lỡ một vế câu cuối, khiến cho anh nghĩ cô ấy cũng muốn nhìn thấy Mạn Nghiên được hạnh phúc. Chỉ là ý tứ của An Yên sâu xa hơn một chút.

Cô ấy muốn Mạn Nghiên được hạnh phúc, càng muốn Vương Phong cũng được hạnh phúc…

Anh uống nốt lon bia cuối cùng, rồi bóp chặt nó lại trong lòng bàn tay. Vương Phong ngồi ngả người ra ghế, đăm chiêu suy nghĩ. Thời gian cứ thế dần trôi qua, mãi đến hai giờ sáng, anh mới thông suốt hết những chuyện cất giữ trong lòng.

Đôi khi buông bỏ cũng là cách để hạnh phúc!

Bà Vương từ trên lầu đi xuống phòng khách, thấy con trai mình tận sáng mà vẫn chưa ngủ, bèn đi đến hỏi han anh.

Vương Phong nhìn mẹ, ánh mắt đầy tự trách. Anh thấy bản thân thật kém cỏi, đến mong ước nhỏ nhoi của mẹ mình, anh vẫn chưa thực hiện được.

“Con làm sao? Có phải đã đưa ra được quyết định của mình rồi không?”

Đúng là không gì qua mắt được mẹ anh. Chỉ cần một ánh mắt, bà liền biết điều mà Vương Phong đang nghĩ trong lòng. Anh nắm lấy bàn tay đã xuất hiện vài nếp nhăn kia, bóp nhẹ một cái. Giọng anh khàn khàn cất lời:

“Mẹ à… Mạn Nghiên ấy, cứ để em ấy làm con nuôi của mẹ nhé!”1

Bà Vương sụt sịt, ôm chầm lấy đứa con trai của mình. Vương Phong buồn, bà cũng buồn. Nhưng bà biết anh đã suy nghĩ rất kỹ trước khi nói ra câu nói này. Bà hoàn toàn ủng hộ!

“Xin lỗi mẹ, lại phải bắt mẹ chờ nữa rồi.”

“Thằng con ngốc, xin lỗi cái gì chứ? Mẹ chờ bao năm nay, chờ thêm có sao nào?”

Vương Phong gục mặt lên vai bà, liên tục nói câu xin lỗi. Anh hứa với bà chắc nịch, nhất định sau này sẽ đem về cho bà một cô con dâu thật tốt, chỉ cần cho anh thêm thời gian thôi…1

“Được được, mẹ biết rồi. Con cần bao nhiêu thời gian mẹ cũng có thể đợi. Mau nín đi… xem kìa, bốn mươi tuổi đầu còn ôm lấy mẹ khóc, chịu nổi không chứ?”1