Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 153: Thương nhiều hơn yêu



Vương Phong lái xe đưa Đan Nhiên đến trường mẫu giáo, rồi chở Mạn Nghiên và An Yên đi một vòng quanh thành phố ngắm cảnh. Gần trưa, bọn họ tìm đến một thương hiệu váy cưới cao cấp ở trong trung tâm mua sắm, để Mạn Nghiên thử váy cưới.

Trong gian phòng rộng lớn lấp lánh ánh đèn pha lê trắng, một loạt mẫu váy cưới với màu sắc và kiểu dáng khác nhau được trưng bày trước mặt ba người. Nhân viên tận tình tư vấn, nhưng Mạn Nghiên lại muốn cùng An Yên và Vương Phong tự chọn lấy.

“Hai người thấy mẫu váy này thế nào? Có đẹp không?”

“Đẹp lắm! Mạn Nghiên, em xinh đẹp như vậy, mặc váy cưới lên chắc chắn sẽ giống hệt nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích!” An Yên cất lời khen ngợi.

Mạn Nghiên cười dịu dàng, rồi quay sang nhìn Vương Phong, muốn nghe ý kiến từ anh:

“Vương Phong, anh thấy chiếc váy nào đẹp nhất hả?” Cô kéo nhẹ tay áo của anh.

Vương Phong hơi mất tập trung, mất một lúc mới phản ứng lại lời nói của cô. Anh nhìn qua một lượt, trùng hợp lại nhìn trúng chiếc váy mà An Yên đang nhắm đến.

Hai người đồng thanh nói: “Mạn Nghiên, em mặc chiếc váy này thử xem.”

Mạn Nghiên gật gật, nhờ nhân viên giúp mình mang váy vào phòng thay đồ giúp mình. An Yên cũng vào giúp cô mặc váy, để lại một mình Vương Phong ngồi ngoài ghế chờ.

Anh cúi gục đầu xuống, ánh mắt tư lự nhìn xuống mặt sàn lát đá hoa cương trắng. Vương Phong vừa muốn xem dáng vẻ Mạn Nghiên khoác lên mình bộ váy cưới, lại vừa không muốn thời khắc ấy nhanh đến.

Bởi vì anh đã lựa chọn làm người xấu một lần! Quyết định nói ra lựa chọn của mình vào thời khắc quan trọng nhất. Có thể Mạn Nghiên sẽ bị tổn thương, nhưng điều đó lại giúp cô buông tay anh nhanh hơn.

“Mạn Nghiên, anh xin lỗi…”

Phòng thử đồ được mở ra, Mạn Nghiên bước lên bậc cao nhất, đối diện với chỗ Vương Phong ngồi. Cô khoác lên người một chiếc váy cưới trễ vai đính ngọc trai tỉ mỉ, khoe trọn bờ vai trần mảnh khảnh. Với thiết kế đuôi cá xẻ cao tà, vừa vặn ôm khít lấy đường cong trên cơ thể, còn thuận tiện giúp cô khoe ra đôi chân thon dài. Ánh sáng đèn xung quanh căn phòng được điều chỉnh mờ đi, làm nổi bật lên người con gái đứng ở trung tâm, lộng lẫy trong bộ váy cưới trắng.

Đẹp đến mê người…

Vương Phong ngây người ra, thật sự bị vẻ đẹp này làm cho rung động. Mạn Nghiên nhìn anh, cười tươi như nắng sớm. Nụ cười ấy đẹp như vậy, nhưng giây phút này lại như một con dao sắc bén, hung hăng đâm mạnh vào trái tim anh một nhát.

“Phong, anh thấy em mặc chiếc váy này có đẹp không?”

“Đẹp, rất đẹp!”

Giọng anh trầm trầm, ngắm nhìn cô thêm một chút rồi cúi mặt xuống. Thấy biểu hiện kỳ lạ của Vương Phong, cô lo lắng hỏi:

“Phong… anh sao thế?”

Gương mặt người đàn ông kia phảng phất nỗi buồn rười rượi, anh siết chặt tay thành nắm đấm, giọng nghẹn đi mãi mới thốt nên lời:

“Mạn Nghiên à, chúng ta đừng tổ chức hôn lễ nữa nhé!”

Mạn Nghiên nghe rõ mồn một lời anh vừa nói, bất giác không dám tin vào lỗ tai mình. Dường như sợ bản thân hiểu sai ý của Vương Phong, cô run run, cẩn thận hỏi lại:

“Anh… anh vừa nói gì thế?”

Vương Phong cố cười làm khuôn miệng méo xệch đi, bản thân muốn tỏ ra rằng mình ổn nhưng lại chẳng che giấu được cảm xúc thật sự trong lòng. Anh thở phào một hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó can đảm ngước lên nhìn người con gái đang đứng trước mặt.

“Mạn Nghiên à, anh nói là chúng ta đừng tổ chức hôn lễ nữa! Váy cưới cũng không cần mua nữa rồi…”

Phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mạn Nghiên. An Yên lòng đầy đau xót, thương cho hoàn cảnh của cả hai người bọn họ. Hai nữ nhân viên đứng ở bên cạnh, ái ngại nhìn nhau, không biết phải nói gì. Mạn Nghiên cúi thấp đầu, tội nghiệp như đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, đơn độc. Nước mắt cô chảy xuống hai gò má, lủi thủi lấy tay quệt nhanh đi. Cô quay đầu, túm cao váy đi về phía phòng thử đồ.

“Mạn Nghiên, Mạn Nghiên à…” An Yên hoảng hốt gọi.

Vương Phong đi nhanh về phía trước, giữ tay An Yên lại. Anh lướt qua người cô ấy, theo Mạn Nghiên vào trong phòng thử đồ, đóng chặt cửa lại.

Mạn Nghiên không kìm được nước mắt, bật khóc nức nở. Hai cánh vai trần không ngừng run rẩy, phút chốc tự cảm thấy chán ghét bản thân mình.

Tại sao ai cũng muốn vứt bỏ cô vậy?

Vương Phong đi đến bên cạnh, ôm chặt lấy cô vào lòng. Mạn Nghiên nấc lên từng cơn dữ dội, cô đau lòng hỏi anh:

“Phong… rốt cuộc… rốt cuộc em làm sai chỗ nào? Anh nói đi… em sẽ sửa đổi… hức…hức…”

Vương Phong nhắm chặt mắt, chân mày hơi nhíu lại. Anh nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng Mạn Nghiên để vỗ về, rồi từ tốn nói:

“Em không sai gì cả. Mạn Nghiên, trong mắt anh em là một cô gái tốt! Nhưng mà chúng ta không thể kết hôn được, anh sợ em sẽ hối hận cả đời mất.”

“Em không hối hận… Phong, chúng ta kết hôn với nhau không phải là rất tốt sao?”

Anh lắc đầu, không tốt một chút nào cả. Cô không yêu anh, hà cớ gì phải trói buộc mình vào một cuộc hôn nhân không hạnh phúc?

“Sao em cứ phải làm khổ mình như thế? Em làm như vậy càng khiến mình chịu thêm tổn thương thôi. Hơn nữa, em có can đảm cùng người đàn ông em không yêu đi hết cuộc đời dài như vậy không? Đừng cố chấp nữa! Chúng ta dừng lại nhé!”

Cô nén chặt tiếng nấc trong cuống họng, nghẹn ngào nói:

“Tình cảm có thể vun đắp mà. Phong à, tại sao anh luôn chịu phần thiệt về phía mình thế? Em chỉ nghĩ sáu năm trời anh dành cho mẹ con em, ai trả cho anh đây? Anh cưới em đi, sau này để em chăm sóc cho anh có được không?”1

Vương Phong lặng người, bàn tay ghì chặt lên đôi vai trần. Anh từng nghĩ Mạn Nghiên muốn kết hôn với anh là vì muốn trả thù Tôn Bách Thần, để hắn mang cảm giác hối hận cả đời vì đã bỏ rơi cô. Nhưng thật không ngờ Mạn Nghiên lại vì khoảng thời gian sáu năm kia mà áy náy.

Anh chăm sóc cho hai mẹ con cô, đâu phải trông mong được cô đền đáp?

“Cô gái ngốc này, sao em lại nghĩ như thế? Chẳng lẽ em cho rằng anh ở bên cạnh em và Đan Nhiên sáu năm, để mong em gả cho anh sao?”

“Em không có… em không hề nghĩ như vậy. Phong, chỉ là em thấy thương anh quá. Nếu như không phải vì em, thời gian ngần ấy năm đủ để anh kiếm một cô gái tốt, phát triển quan hệ yêu đương, kết hôn… chứ không phải ở bên cạnh một đứa dở ương như em, chịu đủ mọi cực khổ…”

“Anh năm nay đã bốn mươi tuổi rồi, nếu còn chưa cưới vợ, mẹ anh sao yên lòng? Anh nói xem làm sao em nhẫn tâm vứt bỏ anh được… huhu.” Cô khóc lớn, cánh tay càng siết chặt anh hơn nữa.

Vương Phong ân cần lau nước mắt cho Mạn Nghiên, thật nhẹ. Anh cứ nghĩ mấy năm qua cô đã dần thay đổi, trở nên gai góc, mặc kệ đời, nhưng hình như anh đã nhầm rồi… Cô vẫn thế! Vẫn cứ là Mạn Nghiên suy nghĩ cho người khác mà bỏ qua cảm xúc của chính mình.

“Em gọi mẹ anh một tiếng mẹ nuôi, anh xem như là anh trai của em rồi. Anh trai chăm sóc cho em gái là lẽ thường tình. Em đừng tự trách, cũng đừng áy náy nữa. Nghe lời anh, sống thật với cảm xúc của trái tim mình, có được không? Chỉ cần em sống hạnh phúc, anh cũng cảm thấy vui vẻ. Đường tình duyên mỗi người khác nhau, anh còn độc thân là chưa gặp được người thích hợp, hoàn toàn không phải do Nghiên đâu.”

Vương Phong dỗ dành cô, như tình cảm của một người anh trai dành cho em gái. Anh phát hiện hình như mình đối với cô, thương nhiều hơn yêu! Anh chỉ có suy nghĩ bảo vệ cho Mạn Nghiên thật tốt, chứ chưa từng có ý tranh giành cô với Tôn Bách Thần.1

Anh biết chỉ có Tôn Bách Thần – duy nhất hắn, mới mang lại hạnh phúc cho hai mẹ con Mạn Nghiên được.

Những gì cần nói Vương Phong đã nói hết, anh nghĩ Mạn Nghiên cần thời gian để bình tâm lại nên để cô ngồi một mình ở trong này. Ôm cô một cái thật chặt, rồi anh ra ngoài trước.

“Vương Phong, em ấy thế nào rồi?” An Yên cực kỳ lo lắng, từ nãy đến giờ cô ấy cứ đứng ngồi không yên, đi qua đi lại tận mấy vòng liền.

“Anh nghĩ Mạn Nghiên đã ổn rồi. Chúng ta ngồi xuống đấy, đợi em ấy ra nhé.”