Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 154: Cảm ơn em, An Yên!



Sau khi trở về chung cư, Mạn Nghiên tự nhốt mình trong phòng hết một buổi chiều. Cô suy nghĩ rất nhiều về những lời Vương Phong đã nói,mới phát hiện bản thân thật sự ích kỷ khi không hỏi qua ý kiến của anh, tự mình định đoạt mọi thứ. Mạn Nghiên cứ nghĩ như vậy là đúng, là tốt cho Vương Phong, nhưng mà… cô chỉ đang hành xử giống hệt Tôn Bách Thần sáu năm về trước thôi.

Bảo thủ, cực đoan… không nghĩ đến cảm nhận của người khác!

Gỡ được nút thắt lớn, muộn phiền trong lòng vơi đi không ít. Còn hai ngày An Yên ở lại đây, Mạn Nghiên tranh thủ dẫn cô ấy đi khắp nơi trong thành phố, mua sắm, thư giãn.

Vương Phong gọi cho Tôn Bách Thần, nói rõ ràng quan hệ giữa anh và Mạn Nghiên ở thời điểm hiện tại. Hắn lại bày ra thái độ dửng dưng, giống như là không quan tâm lắm.

Xung quanh anh toàn những con người cố chấp như nhau! Rõ ràng còn yêu còn nhớ, tại sao phải tự dày vò bản thân, rồi làm khổ người khác như vậy? Lần này Vương Phong quyết định mặc kệ, duyên phận giữa hai người họ, anh không nhúng tay vào nữa.

Suốt hai ngày nay, anh rủ bạn bè đi chơi thể thao, chơi đến chán lại rủ nhau đi ăn uống, hát karaoke. Hôm nay chơi đến tận mười giờ tối, anh mới vác mặt về nhà.

“Về rồi đó à?”

“Mẹ, đã muộn thế này sao mẹ còn chưa ngủ nữa?” Vương Phong vòng ra đằng sau ghế sofa, bóp vai cho mẹ mình.

Bà Vương thấy tâm trạng con trai tốt như vậy, cũng đỡ lo lắng phần nào. Bà phẩy tay, bảo anh đến bên ghế ngồi. Bà ân cần hỏi:

“Có đói không? Mẹ đi hâm lại thức ăn cho con nhé?”

“Con đã ăn rồi. Mẹ mau đi nghỉ ngơi đi! Thức khuya không tốt, để con đưa mẹ lên phòng.”

Vương Phong không để bà nói thêm gì, lập tức dìu tay bà lên phòng. Bà Vương đi đến được mấy bậc cầu thang, chợt nhớ ra gói bưu phẩm được gửi đến nhà cho anh, bèn nói:

“Vương Phong, lúc chiều có người giao bưu phẩm – là gửi cho con đó.”

“Ai gửi thế mẹ?” Anh thoáng ngạc nhiên.

“Không biết nữa! Mẹ vẫn còn để nguyên ở trên bàn đọc sách trong phòng con. Mau tự mình xem đi.”

Vương Phong về phòng, vừa bật điện lên anh đã chú ý đến gói bưa phẩm màu nâu trên bàn. Anh cầm lên xem thì không thấy tên và địa chỉ người gửi.1

Sẵn có con dao rọc giấy để trên giá đựng bút, Vương Phong cẩn thận rạch một đường thẳng dứt khoát ở mép bao bì, rồi lôi tuột vật ở bên trong ra.

Là một cuốn sổ màu đỏ, khá dày!

Vương Phong nghĩ người gửi đến là muốn mình đọc, nên không ngần ngại mở ra ngay. Từ những câu chữ mềm mại đầu tiên đã thu hút anh đến kỳ lạ, cứ thế Vương Phong mải mê đọc tiếp…1

Cảm giác quen thuộc vô cùng, giống như chuyện mình đã trải qua vậy. Cho đến khi đọc một dòng chữ ở cuối trang giấy đầu tiên, trái tim anh đã lỗi một nhịp!

“Vương Phong à! Chính từ khoảnh khắc đó, em biết mình đã thích anh mất rồi…”

Anh càng đọc càng chăm chú, chậm rãi từng chút một, nghiền ngẫm thật kỹ tâm tư của người viết ra nó. Gần ba trăm trang giấy, Vương Phong đọc không sót một trang nào. Lúc này đã là hai giờ sáng, người đàn ông nào đó ngồi nhìn vào màn hình điện thoại, miệng tủm tỉm cười.

“Luôn nghĩ cho người khác, còn em thì sao? An Yên…”

Vương Phong cầm điện thoại định gọi cho An Yên, nhưng rồi suy nghĩ lại. Lát sau, anh tìm một số điện thoại khác trong danh bạ, rồi bấm gọi đi.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn của một người ông tuổi trung niên, có phần hơi gắt gỏng:

“Thằng nhóc này có biết đã mấy giờ rồi không hả? Hay là… trong nhà xảy ra chuyện gì rồi?”1

Ông ấy là bác ruột của Vương Phong – anh trai của bà Vương. Anh gọi cho ông gấp như vậy là vì có việc quan trọng, muốn nhờ ông giúp đỡ.1

“Bác trai, cháu có một việc mong bác giúp. Bác hứa nhất định phải giúp đấy!”

Vương Phong chưa nói vào nội dung chính, đã rào trước đón sau, không cho người ta cơ hội từ chối. Bác trai anh bật cười, hứng thú muốn nghe xem thằng cháu mình định nhờ vả việc gì?

“Thằng khỉ! Mau nói đi, đừng vòng vo tam quốc nữa. Nhanh nhanh cho bác đây còn đi ngủ.”

Vương Phong nói luyên thuyên điều gì đó, bác trai anh ôm trán nhíu mày, đi đi lại lại quanh chiếc giường ngủ. Ông im lặng một lúc, rồi nói:

“Chà chà, khó đấy! Nhưng để bác thử xem! Nếu được sẽ báo cho cháu biết ngay, nhé?”

“Cảm ơn bác. Đợi cháu về sẽ đem một bình rượu quý sang hậu tạ… khà khà.”

Bác trai anh gật gù cười khoái chí. Tuy rằng cơn buồn ngủ đang dồn hết lên hai mi mắt, nhưng ông vẫn không nén nổi sự tò mò mà gặng hỏi:

“Nhưng sao thế? Đột nhiên cháu lại sang Đức gấp như vậy hả?”

Vương Phong nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng như sao nhìn qua khung cửa kính, hướng thẳng lên bầu trời đêm an tĩnh. Anh hóm hỉnh nói:

“Tìm cháu dâu cho bác!”1



Sáng hôm sau, Mạn Nghiên dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn sáng để An Yên ăn cho chắc bụng. Đưa Đan Nhiên đi đến trường mẫu giáo xong, cô mới cùng An Yên ra sân bay.

“Chị đi mạnh khỏe nhé! Nếu rảnh rỗi cứ gọi điện thoại về cho em.”

Mạn Nghiên ôm lấy An Yên, dặn dò đủ chuyện. Cô còn đùa vui với cô ấy, biết đâu sau khi từ Đức trở về sẽ dẫn một anh đẹp trai theo cùng.1

“Con bé này, cứ thích chọc chị hoài thôi. Cũng gần đến giờ rồi, chị vào trong nhé!”

“Vâng! Tạm biệt chị!”

An Yên quay lại, vẫy tay tạm biệt Mạn Nghiên. Đôi mắt cô ấy hướng về cửa vào của sân bay, mong chờ điều gì đó.

“Ngốc thật! Làm sao anh ấy có thể đến tiễn mày chứ?” An Yên khẽ mắng bản thân.1

Hoàn tất thủ tục check in, mọi người di chuyển vào bên trong, mất khoảng nửa tiếng sau mới đi lên máy bay. An Yên khó khăn lách qua lối đi chật chội, mắt nhìn quanh tìm số ghế của mình.

Cô chất hành lý lên trên ca bin, vừa định ngồi vào chỗ thì xui xẻo kiểu gì, một vị khách đằng sau kéo theo vali đi ngang qua, đúng trúng phải An Yên.

“Ối…” Đồng tử cô giãn ra, muốn đưa tay nắm lấy thành ghế như không kịp. Lúc tưởng chừng đã đập đầu xuống sàn máy bay thì một cánh tay vươn ra, đỡ lấy sau đầu cô.

Hai lồng ngực áp sát lại với nhau, tiếng tim đập thình thịch liên hồi, một người vì quá sợ hãi, người còn lại thì không rõ nguyên nhân gì. An Yên cảm nhận được sự an toàn, mới dám mở mắt ra, ngước mặt lên nhìn…

Một khuôn mặt điển trai thấp thoáng dưới vành nón lưỡi trai bằng da đen bóng khiến cô khẽ giật mình. Hai mắt trân trân nhìn anh, tim cô còn đập nhanh hơn trước.

“Vương Phong… sao… sao anh lại ở đây?” Cô lắp bắp.

Anh đỡ An Yên đứng thẳng dậy, nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của cô gái này, anh vội áp nhẹ hai tay lên má cô. Bằng tất cả sự chân thành của mình, Vương Phong ôn tồn nói:

“An Yên à, anh phát hiện có một cô gái âm thầm thích anh từ rất lâu rồi. Một cô gái luôn che giấu tình cảm ở trong lòng, đem nỗi nhớ anh viết thành một quyển nhật ký thật dài. Một cô gái mà suốt sáu năm trời đã lắng nghe, thấu hiểu và động viên những lúc anh buồn, anh chán nản nhưng chưa một lần than thở…”

Vương Phong dừng lại một lúc, khóe môi mang ý cười. Anh rút trong túi áo khoác ra một tấm ảnh mà mình chụp cùng An Yên trong lần bà nội Đồng bị gãy chân nằm bệnh viện – thứ mà anh đã tìm thấy ở trang cuối cùng của quyển nhật ký màu đỏ.

Vương Phong lật ngược tấm ảnh lại, để An Yên có thể thấy trái tim cùng tên người đàn ông cô đã viết lên đó. Cô xúc động rưng rưng nước mắt, anh liền ôm chầm lấy cô, giọng tỉ tê năn nỉ:

“Hiện tại anh muốn chủ động theo đuổi cô gái ấy. Nếu như được cho một cơ hội, anh sẽ nắm thật chặt, sẽ trân trọng nó! An Yên à, em có thể bằng lòng để anh làm bạn đồng hành trong chuyến đi này, có được không?”

An Yên ngây ngốc gật đầu đồng ý, hai vai khẽ run lên vì không dám tin đây là sự thật. Quyển sổ màu đỏ đó cô đã cất cẩn thận trong ngăn kéo tủ ở nhà, làm sao anh có thể biết được chứ?1

Nhưng trong giây phút hạnh phúc ngập tràn này, An Yên không muốn suy nghĩ nhiều như thế. Cô phải tranh thủ ôm lấy anh thật chặt, để thỏa mãn với tình yêu thầm kín bao năm qua dồn nén ở trong lòng.1

Nhìn thấy An Yên hạnh phúc như vậy, Vương Phong càng thêm chắc chắn vào quyết định đêm qua của mình. Nhờ vào quyền hạn của bác trai anh – chủ tịch tập đoàn đại diện cho hãng máy bay này, anh đã thành công cầm được tấm vé ngồi bên cạnh cô, đánh dấu bước đầu cho công cuộc tìm kiếm tình yêu đích thực!1

“Cảm ơn em, An Yên!”1