Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 159: Bỏ cái tay thối của anh ra, đồ DÊ XỒM!



Muộn thế này rồi còn ôm theo cô công chúa nhỏ ra ngoài, Mạn Nghiên thật sự rất lo lắng. Cô chuẩn bị sẵn một con dao gấp cùng bình xịt hơi cay cất vào trong túi xách, phòng trừ bất trắc.

Xe chạy mười lăm phút đã đến nơi, Đan Nhiên buồn ngủ liên tục ngáp dài, nhưng vẫn cố mở to mắt. Mạn Nghiên bế con vào trong quán bar, cẩn thận che chắn cho con. Cô nhìn quanh tìm quản lý, mau chóng đón Tôn Bách Thần về.

Hắn nằm dài trên bàn, ngủ say như chết. Nhân viên đưa chìa khóa xe của Tôn Bách Thần cho cô, Mạn Nghiên đứng tần ngần một hồi, quyết định lái của hắn về.

Cô có bằng lái xe ô tô đàng hoàng, nhưng ít có cơ hội tự lái. Nhìn con siêu xe trước mắt, Mạn Nghiên chép miệng, cả gan làm liều.

Cô khó khăn lắm mới nhồi được tên to xác như hắn vào trong xe, thắt dây an toàn lại. Cô để Đan Nhiên ngồi bên cạnh mình, trên chiếc ghế chuyên dụng dành cho con nít. Ổn định chỗ ngồi, Mạn Nghiên tra chìa khóa, bắt đầu đạp chân ga.

Đã khuya nên đường khá vắng vẻ, Mạn Nghiên thuận lợi đưa hắn về chung cư. Từ hầm giữ xe lên trên căn hộ, cô vừa vật vã với đứa con nhỏ, vừa phải kéo lê tên nào đó theo cùng.1

Vẫn may có bác bảo vệ giúp Mạn Nghiên một tay, dìu Tôn Bách Thần lên trên phòng. Cô đẩy ngã hắn xuống giường, rồi đi thay đồ ngủ.

“Ọc… ọc…”

Lúc quay lại nhìn thấy Tôn Bách Thần nôn thốc nôn tháo toàn rượu, Mạn Nghiên thật muốn vác dao vào chém hắn. Cái giường êm ấm của hai mẹ con cô bị hắn làm bẩn rồi, tối nay biết ngủ ở đâu chứ?

Bé con ôm gối, ngơ ngác nhìn cha mẹ nó. Nhìn cái đầu nhỏ kia cứ gật gù lên xuống, Mạn Nghiên biết con gái mình đã buồn ngủ lắm rồi.

Trong phòng đọc sách có một chiếc giường nhỏ, đủ thoải mái để Đan Nghiên đánh một giấc ngon lành đến sáng. Chỉ là cô bé chưa từng ngủ một mình, Mạn Nghiên sợ không ổn lắm.

“Mama, con sang phòng bên cạnh ngủ nha!”

“Con ngủ một mình có ổn không?” Mạn Nghiên nựng nhẹ má cô công chúa nhỏ.

Đan Nhiên buồn ngủ díp mắt, gật đầu rồi kéo tay cô đi sang phòng bên. Mạn Nghiên lấy hai cái gối ôm trong tủ, để bên cạnh con gái, trước khi tắt đèn rời khỏi phòng, cô không quên hôn lên trán con bé một cái.

“Bé con của mẹ, ngủ ngon nha!”

Quay trở lại phòng, Mạn Nghiên bắt đầu thu dọn bãi chiến trường kia. Cũng không biết Tôn Bách Thần đã uống nhiều đến mức nào, mà nôn ra toàn rượu. Cô để hắn nằm dài xuống sàn, bực bội đến lấy một cái ga giường khác, thay vào.

Áo hắn dính rượu, Mạn Nghiên giúp hắn thay ra. Tôn Bách Thần đột nhiên nhốn nháo, cánh tay đưa loạn về phía cô, sờ mó.

“Yên xem nào.” Cô gắt.

Mạn Nghiên lấy khăn lau người cho hắn, lại chật vật khiêng tên đàn ông này lên giường. Cô vốn định cho Tôn Bách Thần nằm ở trên sàn, nhưng sợ hắn bị cảm lạnh, đến lúc đó còn chưa biết ai mới là người chịu khổ!

“Bảo bối, mau ôm anh.”

Tôn Bách Thần kéo tay Mạn Nghiên, cô liền ngã nhào vào người hắn. Váy ngủ của cô rất mỏng, cả cơ thể nóng hổi áp vào khuôn ngực trần của hắn. Cô đấm mạnh vào vai để hắn thả mình ra, ngờ đâu hắn càng ôm càng chặt.

“Tiểu bảo bối, cho anh hôn một cái.”1

Hắn mò mẫm, hôn lên khắp mặt Mạn Nghiên. Cô bắt đầu nghi ngờ có phải hắn giả say để gạt mình không? Hay là say đến mức gặp cô gái nào cũng có thể hôn hít như vậy…

“Tôn Bách Thần, này này…” Cô vỗ mạnh vào má hắn.

Hai mắt hắn lim dim, hơi thở toàn mùi rượu, không giống như giả vờ say lắm!

Tôn Bách Thần áp tay vào ngực cô, bóp mạnh một cái. Khuôn mặt không khác gì một tên lưu manh, muốn sàm sỡ con gái nhà lành.

“Mềm quá, sướng…”1

Bốp!

“Tên chết bầm này! Nếu hôm nay không phải tôi mà là cô gái khác, anh vẫn làm như vậy đúng không?”

Mặc cho cô chửi, Tôn Bách Thần không có bị đả động gì. Hắn say đến chẳng còn nghe lọt tai câu nào nữa, hiện tại chỉ theo bản năng, cảm thấy cô gái này rất quen thuộc.

“Nghiên của anh, ôm anh đi… nhanh lên…”

Mạn Nghiên nghe thấy hắn gọi tên mình, mới thu móng vuốt lại. Cô nằm yên, mặc cho Tôn Bách Thần ôm lấy.

Bốn mươi tuổi đầu mà hệt như đứa trẻ ôm lấy mẹ ngủ. Mạn Nghiên bị bộ dạng hiện tại của Tôn Bách Thần làm cho phì cười. Dưới ánh đèn mờ trong phòng, ngũ quan hoàn hảo của người đàn ông kia hiện ra càng rõ nét. Cô đưa tay chạm nhẹ lên chóp mũi cao vút kia, kéo một đường dài xuống làn môi mỏng.

“Đồ xấu xa. Nếu như năm đó anh giữ em lại, thì một nhà ba người chúng ta đã chẳng…”

Mạn Nghiên ấm ức quay đi chỗ khác, quệt đi mấy giọt nước mắt. Tôn Bách Thần nghiến nhẹ răng, dù đã ngủ say nhưng vẫn không quên ôm cô thật chặt.1

Đêm dài đẵng đẵng, tên nào đó lợi dụng say xỉn, dùng bàn tay hư hỏng đưa đẩy khắp người Mạn Nghiên. Cô có cảm giác bị sờ mó, mà bởi vì buồn ngủ nên cũng không thèm đẩy ra.

Sáng hôm sau, Tôn Bách Thần là người tỉnh dậy trước. Hắn ngắm nhìn người con gái đang nằm trên giường cùng mình, khóe môi liền cong lên ngạo nghễ.

Váy ngủ của cô cuốn cao lên đến bụng, để lộ ra cặp mông căng bóng, mà tay kẻ nào đó lúc này đang đặt lên đó, thích thú bóp mấy cái liền.

Mạn Nghiên chầm chậm mở mắt, cả người bị Tôn Bách Thần ôm chặt cứng, mỏi rời. Cô mờ hồ cảm nhận vật gì đó đang chọc chọc lên mông mình, chíu mày khó chịu.

Mạn Nghiên phát hiện tên đàn ông kia đang giở trò vô sỉ, hai con mắt cô phút chốc tóe lửa, tay chộp nhanh cái gối đằng sau lưng, nghiến răng nghiến lợi đập vào mặt hắn.

Bụp! Bụp!...

“Bỏ cái tay thối của anh ra, đồ dê xồm!”1