Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 160: Anh chỉ bóp nhẹ một cái thôi mà!



Mạn Nghiên vận dụng mấy đòn Karate mà Vương Phong từng dạy cho mình, một cước hoàn hảo đá bay Tôn Bách Thần ra ngoài hành lang. Hắn vừa mới tỉnh dậy, cộng thêm cơn say mèm tối qua nên không kịp phản kháng.

“Ném nhanh cho mẹ.” Cô liếc mắt sang cô công chúa nhỏ, hạ lệnh.

Đan Nhiên cầm đôi giày da của Tôn Bách Thần trên tay, hai mắt chớp chớp liên tục. Cuối cùng con bé vẫn bị khí thế của Mạn Nghiên lấn át, miễn cưỡng ném nó ra ngoài hành lang.

Rầm!

Tôn Bách Thần bất mãn quay lại nhìn cánh cửa sắt đóng chặt, trán nhăn chặt lại. Bộ dạng bây giờ của hắn không thể nào tệ hại hơn, quần áo xộc xệch, chân không mang giày.

“Anh chỉ bóp nhẹ một cái thôi mà! Có cần mới sáng sớm phải đuổi anh ra đường vậy không?”

Từ tối hôm qua đến giờ hắn vẫn chưa ăn gì, bụng đói cồn cào. Tôn Bách Thần cứ ngồi lì trước cửa, chưa có ý định rời đi.

Có hai cô gái tầm tuổi đôi mươi, cầm theo hai túi rác đi ngang qua căn hộ của Mạn Nghiên. Bọn họ vừa trông thấy Tôn Bách Thần đã nhìn không chớp mắt, xì xào to nhỏ:

“Uầy, vô gia cư à? Đẹp trai quá đi!”1

“Anh đẹp trai về đây bọn em bao nuôi này. Vừa có chỗ ở, vừa không lo chết đói!” Hai cô ả nhìn hắn, rồi cười đùa với nhau.1

Khuôn mặt Tôn Bách Thần đen nghịt lại, trừng lớn mắt dọa hai người kia. Con mẹ nó! Nhìn hắn giống kẻ thiếu tiền ở chỗ nào?

Bọn họ thấy bộ mặt đáng sợ của hắn, liền im bặt, bước nhanh chân đi mất. Tôn Bách Thần tức giận nện mạnh nắm đấm lên cánh cửa sắt, răng nghiến kèn kẹt lại.

“Mạn Nghiên, mở cửa cho anh đi mà. Tiểu Nhiên, con mau thuyết phục mẹ mở cửa cho ba đi. Anh đói quá! Hai mẹ con nỡ nhìn thấy ba sáng sớm đã ngồi ngoài đây chịu lạnh sao?”

Bên trong không có phản ứng gì, đổi lại Tôn Bách Thần càng thu hút sự bàn tán của những người đi ngoài hành lang.

Một cặp đôi đi ngang qua hắn, ôm eo khoác vai đầy tình cảm. Tên đàn ông chỉ vào Tôn Bách Thần, bĩu môi với cô gái, hếch mặt lên nói:

“Phen này là rượu chè, cờ bạc nên bị vợ con đuổi ra khỏi nhà đây mà! Cục cưng nhìn xem bộ dạng của tên bợm rượu đó đi, khó coi quá đi mất! Em sướng lắm mới gặp được người vừa đẹp trai, vừa tử tế như anh đó.”1

Tôn Bách Thần cười khẩy, lần đầu tiên hắn bị người khác đem ra làm trò đùa như vậy. Hắn tức lắm rồi, bèn vơ luôn chiếc giày bên cạnh, ném vào thằng nhãi vừa mới chửi mình. Hắn lớn giọng, đá đểu lại:

“Vẫn đỡ hơn cái loại đàn ông không làm nên trò trống gì, cả ngày chỉ biết ba hoa, khoác lác.”

Gã kia bị hắn nói trúng tim đen, không dám bật lại câu nào. Đợi hai người đó đi mất hút, Tôn Bách Thần tiếp tục năn nỉ Mạn Nghiên để được vào nhà.

“Bảo bối, em mở cửa cho anh đi mà…”

Tiếng chuông điện thoại Tôn Bách Thần vang lên, là Mạn Nghiên gọi. Hắn còn đang hí hửng tưởng cô cho vào nhà, liền bị dội ngay cho một gáo nước lạnh.

“Mau về đi, trước khi tôi gọi bảo vệ lên tống cổ anh khỏi chung cư. Một lát nữa tôi sẽ đón taxi đưa Tiểu Nhiên đi học.”



Mạn Nghiên đưa con gái đi học, rồi đến Tôn thị làm việc như bình thường. Gặp đồng nghiệp chào hỏi ở ngoài hành lang, cô cũng nhiệt tình đáp lại. Mạn Nghiên cùng người đó đứng trò chuyện vài câu, vừa hay bị tên nào thấy được.

Trưởng phòng nhân sự đúng lúc ngang qua, liền bị Tôn Bách Thần nắm lại, hỏi:

“Cái tên kia đang làm chức vụ gì? Có giỏi giang không? Nếu không có gì xuất sắc thì đuổi việc đi!”

Trưởng phòng nhân sự: “…”

Cậu thanh niên ban nãy nói chuyện vừa Mạn Nghiên, vừa mới được nhận vào công ty ba ngày trước thôi đó!

Kể từ lúc đó, toàn bộ nam nhân viên trong Tôn thị khi nói chuyện với cô, đều đứng cách xa tối thiểu ba mét. Chỉ cần thấy Mạn Nghiên tiến gần hơn chút, bọn họ sẽ tự động lùi lại, tránh cô còn hơn tránh tà.

Mạn Nghiên lấy làm lạ, tự nhiên ủ rũ vì tưởng mình làm sai chuyện gì nên mới bị mọi người xa lánh.

May là có một nữ đồng nghiệp nói cho cô biết, tại cái tên dở hơi nào đó mà mấy người trong Tôn thị mới cư xử khép nép với cô như vậy.

“Tôn Bách Thần, tên khốn kiếp này!”

Mạn Nghiên hậm hực đi ngang qua phòng hắn, chất vấn. Tôn Bách Thần bày ra bộ mặt vô tội, xem như không hiểu cô đang nói gì.

“Anh có làm gì đâu chứ? Ai đồn đại vớ vẩn lên vậy? Mau nói đi, để anh hỏi cho ra lẽ.”

Mạn Nghiên có ngu mới nói! Tiết lộ với Tôn Bách Thần, khác nào giúp hắn nhanh nhanh đuổi việc người ta.

“Tôi tự mình nghe ngóng được. Tôn Bách Thần, anh liệu hồn đó! Còn làm xằng làm bậy nữa tôi sẽ không khách sáo đâu.”

Tôn Bách Thần đưa mắt nhìn Mạn Nghiên, tỏ ra bất bình. Người cáu giận không phải nên là hắn sao? Từ sáng đến giờ hắn toàn bị cô vùi dập không thương tiếc, bây giờ phải mau chóng chấn chỉnh cô lại mới được.

“Không khách sáo? Vậy em định làm gì, hửm?”

Ai đó bất ngờ ép sát người Mạn Nghiên, đẩy cô vào góc tường.

“Tôi… tôi…”

Hơi ấm miệng hắn phả vào mặt cô, mang theo mùi hương kẹo bạc hà dễ chịu, phút chốc làm trái tim Mạn Nghiên đập rộn ràng.

Cái cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào…

Thình thịch, thình thịch!

“Anh… anh đừng có làm bậy nha…” Cô quay mặt sang một bên, tránh nhìn đối diện hắn.

Tôn Bách Thần mới biết dù có thế nào, thì da mặt của Mạn Nghiên vẫn mỏng như vậy. Hắn cười tinh quái, tung chiêu đối phó với cô gái nhỏ.

“Theo em thế nào là làm bậy? Như tối hôm qua có được tính không? Hay là phải trên dưới trần truồng, quấn chặt lấy nhau mới…”1

“Mau ngậm miệng lại cho tôi! Tên khốn kiếp nhà anh, đầu óc chỉ giỏi nghĩ đến mấy chuyện đó.”

Mạn Nghiên giơ cao chân, giẫm mạnh gót sandal nhọn vào mũi giày da của hắn. Thừa lúc Tôn Bách Thần bị đau mà kêu réo, cô đẩy tay hắn ra, chuồn mất.

Tôn Bách Thần ngồi tựa lưng vào tay vịn ghế sofa, một tay hắn nhịp nhàng gõ lên mặt bàn bằng kính, tay còn lại cầm điện thoại, gọi thẳng đến văn phòng quản lí chung cư nơi Mạn Nghiên sống.

“Phải, kết thúc hợp đồng thuê nhà đi, phí bồi thường tôi trả gấp ba. Khoảng một tiếng nửa người của tôi sẽ đến thu dọn đồ. Cứ vậy đi!”