Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 161: Về Tôn gia sống



Chiều nay tiết trời mát mẻ, Mạn Nghiên định đi đón Đan Nhiên rồi cho con bé đến công viên hóng mát. Ngờ đâu khi cô vừa tan làm đã nhận được điện thoại từ cô giáo, báo rằng Tôn Bách Thần đã đến trường xin cho con bé về từ sớm.

Mạn Nghiên gọi điện thoại cho hắn, hỏi cho ra lẽ. Tôn Bách Thần bảo mình đưa Đan Nhiên đến trung tâm mua sắm, sau đó đi ăn kem rồi về thẳng Tôn gia.

“Hôm nay đâu phải cuối tuần? Ai cho phép anh mang Tiểu Nhiên về đó hả?”

“Mang con về nhà cần người khác cho phép, hửm? Đồng Mạn Nghiên, tối nay em cũng về Tôn gia đi!”

“Anh!”

Tút, tút…

Mạn Nghiên nhìn cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình điện thoại, bực tức đá mạnh vào bồn hoa bên đường để trút giận. Đan Nhiên mê Tôn Bách Thần đến vậy, cô sẽ để con bé ở cạnh hắn cho tới chán, chừng nào nhớ cô thì tự mà mò về.

Cô thong thả tìm một hàng quán bên đường, gọi một tô mì xào thịt bò để ăn. Sau khi lấp đầy chiếc bụng đói, cô đi dạo quanh công viên một lúc, tranh thủ chụp vài tấm ảnh “sống ảo”. Tầm sáu giờ tối, Mạn Nghiên mới trở về chung cư.

Cô mở cửa mấy lần vẫn không được, màn hình khóa liên tục thông báo nhập sai mật khẩu. Mạn Nghiên gọi điện thoại lên văn phòng quản lí, liền nhận được thông báo chấm dứt hợp đồng thuê căn hộ chung cư.

“Tại sao chứ? Không phải chúng ta đã kí hợp đồng một năm rồi sao? Tôi cũng đã đặt cọc ba tháng tiền nhà rồi mà.”

“Cô Đồng à, là chồng cô nói muốn hủy hợp đồng đấy chứ? Đồ đạc cũng đã cho người đem đi rồi. Tôi còn có việc bận nên tắt máy nhé.”

Mạn Nghiên vừa nghe thấy chữ “chồng”, máu trong người đã sôi lên sùng sục. Cô tự hỏi cái tên trời đánh kia đang muốn bày trò gì nữa chứ?

Lúc nào cũng không hỏi ý kiến cô, càng ngày càng quá đáng!

Mạn Nhiên đón taxi về Tôn gia, Tôn Bách Thần và Đan Nhiên vẫn chưa về. Hành lý của hai mẹ con cô được để ngay ngắn trong phòng ngủ của hắn. Linh Châu biết trước là hắn sẽ làm vậy, lại còn ủng hộ hết mình.1

“Về đây sống có phải tốt không? Cả cái nhà rộng như vậy, tại sao hai đứa phải cực khổ dọn vào chung cư ở?”

Bà nói rồi kéo cô vào trong phòng bếp, cùng nhau chuẩn bị bữa tối.

Tôn Bách Thần và Đan Nhiên về, con bé nhìn thấy Mạn Nghiên thì chạy lại, ôm lấy chân đòi bế. Cô còn tưởng nó chỉ biết mỗi ai kia, mà không thèm quan tâm cô nữa chứ.

“Từ chiều đến giờ Tiểu Nhiên đi chơi ở đâu thế? Có vui không hả?”

“Vui lắm ạ. Papa mua cho con rất nhiều gấu bông, còn đưa con đi ăn kem nữa.”

“Thích nha. Mẹ tưởng Tiểu Nhiên quên mẹ luôn rồi.” Mạn Nghiên xị mặt ra với cô công chúa nhỏ.

Bé con vội hôn để lấy lòng cô. Đây là tuyệt chiêu duy nhất của cô nhóc mỗi khi Mạn Nghiên giận dỗi, nhưng chưa lần nào thất bại.

Lần này cũng vậy, mới hôn hai cái mà cô đã cười tươi rói, dịu dàng ôm con gái vào trong bồn tắm.

Tâm trạng hiện tại của Linh Châu cực kỳ tốt. Đây là lần đầu tiên bà được ngồi ăn cơm với gia đình nhỏ ba người kia, vui đến ăn liền một lúc hai bát cơm đầy. Bà chỉ mong Mạn Nghiên nhanh chóng chấp nhận Tôn Bách Thần, cho con trai bà một cơ hội, chăm sóc cho hai mẹ con nó cả đời.

Đến lúc đó, ngày nào bà cũng được ở bên cháu nội, con trai và con dâu. An hưởng tuổi già chỉ mong mỏi được quây quần bên con cháu, còn gì vui hơn thế?

Tôn Bách Thần và Đan Nhiên cứ như gom hết gấu bông trong khu trung tâm thương mại về, bày la liệt khắp căn phòng rộng lớn. Bé con của Mạn Nghiên cả thèm chóng chán, đoán chừng chưa đầy ba hôm nữa, nó sẽ chẳng còn hứng thú chơi với chúng nữa.

“Mua một, hai con là được rồi, mua nhiều như thế con cũng đâu có chơi hết?” Mạn Nghiên nghiêm túc nhìn con.

Đan Nhiên ôm con gấu Teddy trên tay, cúi thấp mặt nhận lỗi. Cô bé biết thế nào cũng bị Mạn Nghiên la rầy, nhưng là do Tôn Bách Thần xúi mua, nên Đan Nhiên mới thoải mái ôm về hết.

Hắn ra ngoài nghe điện thoại, vừa vào đã thấy một mẹ một con nhìn nhau, không khí căng thẳng. Tôn Bách Thần vội ôm lấy con, nói:

“Là anh bảo Tiểu Nhiên mua, sao em lại trách con bé?”

“Anh nuông chiều con bé như vậy, muốn dạy hư nó sao?”

Ai chẳng biết nhà họ Tôn nhiều tiền, nhưng hắn làm như vậy sau này cô sợ sau này Đan Nhiên lớn lên sẽ mắc bệnh công chúa mất. Mua nhiều đến nổi một phòng toàn là gấu bông, rồi chơi mấy bữa đâm chán, lại đem đi vứt.

Mạn Nghiên thật sự không muốn hắn chiều hư con như vậy.

“Anh xin lỗi, Nghiên cũng đừng la rầy bé con nữa. Sau này làm việc gì hai cha con anh sẽ cân nhắc, không làm em phải giận nữa đâu.”

“Không dám.”

Mạn Nghiên nói thế thôi chứ không giận Đan Nhiên bao giờ. Cô phẩy tay bảo con đi lại phía mình, rồi dắt nó vào trong phòng thay đồ ngủ.

“Mama, Tiểu Nhiên xin lỗi.”

“Không, mẹ không giận. Con hiểu mẹ muốn tốt cho con mà, phải không?”

Đan Nhiên gật gật.

Trẻ con nhanh quên, thay đồ xong, khuôn mặt con bé liền tươi tỉnh trở lại. Đan Nhiên nói muốn ngủ cùng cô và Tôn Bách Thần, làm cho Mạn Nghiên không biết phải làm thế nào.

“Hay con cứ ngủ cùng ba đi, mẹ ngủ một mình.”

Cái đầu nhỏ kia liên tục lắc qua lắc lại, Mạn Nghiên nhìn thấy mà thở dài ảo não, không nỡ từ chối con bé.

Giường cũng rộng, nên để Đan Nhiên nằm giữa cũng khá ổn. Tên nào đó được nằm chung giường với cô, vui đến mức cười khùng cười điên. Là lúc trước khi về nhà, Tôn Bách Thần đã thỏ thẻ với cô công chúa nhỏ, bảo con bé thuyết phục mẹ nó ngủ chung giường với mình.1

Đại cáo thành công!

Mạn Nghiên nhăn mặt nhìn hắn, cảm thấy Tôn Bách Thần giống như bị đa nhân cách vậy. Lúc thì lạnh như cục băng, mặt đằng đằng sát khí, có khi lại như tên lưu manh, dở hơi hết chỗ nói.

“Mau tắt đèn đi ngủ.”

Tôn Bách Thần nằm sát lại gần, lợi dụng lúc Mạn Nghiên ôm Đan Nhiên mà vươn cánh tay ra, ôm lấy cả hai mẹ con cô. Hắn nằm yên được một lúc, bèn ngồi dậy, rón rén chui vào giữa cô và con bé, nằm xuống.

Một tay Tôn Bách Thần luồn vào trong áo ngủ của Mạn Nghiên, mon men vào tấm lưng mát rượi. Khuôn mặt hắn rúc vào gáy cô, tham lam hít lấy mùi hương sữa tắm thơm dịu.

“Tên khốn này, anh làm gì thế?”

Mạn Nghiên nhỏ giọng, vội đẩy hắn ra.

“Suỵt, em đừng động! Để yên cho con ngủ.”

Ai mà ngờ được hắn dám cho con ra dìa, chui vào giữa để ôm cô chứ.

“Đồ vô sỉ, làm vậy mà coi được sao?” Cô bực bội véo mạnh vào cánh tay phải đang đặt trên eo mình.

Dù không tình nguyện, nhưng Mạn Nghiên vẫn phải nằm yên để không làm kinh động đến Đan Nhiên. Cũng may Tôn Bách Thần không làm gì quá đáng, chỉ ôm lấy cô ngủ.

Đáng tiếc Mạn Nghiên lại nhầm to! Đến nửa đêm, hắn bắt đầu đưa bàn tay hư hỏng, áp sát vào bờ ngực nóng bỏng của cô.

“Đồ biến thái, có tin tôi đạp anh xuống giường không hả?”

Mạn Nghiên vùng vằng ngồi dậy, trộm nhìn sang nhưng lại không thấy con gái đâu. Cô cứ nghĩ Đan Nhiên phải nằm bên cạnh Tôn Bách Thần chứ?

“Đừng lo lắng! Vừa nãy mẹ vào đã bế Tiểu Nhiên về phòng của bà rồi. Em mau ngủ tiếp đi.”

Tên nào đó vẫn không chịu buông tha mà bất chấp ôm chặt lấy Mạn Nghiên. Lúc cô phản kháng, hắn còn mặt dày đáp lại:

“Có qua có lại… Nếu Nghiên thích, cũng có thể sờ lại anh mà.”1

Nói xong, hắn cho tay Mạn Nghiên vào trong áo ngủ của mình, để cô thoải mái sờ mó lớp cơ bụng rắn chắc kia. Cô không cãi lại hắn, đành ngoan ngoãn nhắm mắt lại mà ngủ.