Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 163: Tặng quà cho nhân viên



Mạn Nghiên có hẹn ăn trưa với Nhã Yến Kỳ, nhưng công việc của cô lại gặp chút trục trặc, kéo dài đến mười một giờ vẫn chưa xong. Nhã Yến Kỳ lái xe đến Tôn thị, đã ngồi trong phòng làm việc của cô đợi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.

“Bản kế hoạch này phải nộp trước hai giờ chiều. Xin lỗi Yến Kỳ, phải bắt cậu đợi tớ rồi!”

“Không sao đâu! Dù sao tớ cũng rảnh rỗi nên cậu cứ làm cho xong việc của mình đi.”

Mạn Nghiên hơi áy náy, nhưng cũng không còn cách nào khác. Cô cẩn thận kiểm tra bản kế hoạch một lần cuối, rồi đưa cho trợ lý của mình.

“Kelly, em mang sang phòng tổng giám đốc Lâm giúp chị.”

“Vâng.” Cô gái với vóc người nhỏ nhắn kia nhận lấy bản kế hoạch, rồi rời khỏi phòng.

Trước khi đóng chặt cánh cửa, cô ta còn ngoái đầu nhìn lại. Ánh mắt thân thiện thoáng chốc bay biến, thay vào đó là một cái nhìn sắc lẹm và nụ cười khinh bỉ.1

Nhắm đến cả Mạn Nghiên và Nhã Yến Kỳ!

“Chúng ta đi ăn thôi.” Cô đứng dậy, với cái túi xách trên giá treo đồ.

Hai cô gái sải bước ngoài hành lang, vừa đi vừa nói chuyện. Nhã Yến Kỳ ngồi từ nãy đến giờ trong phòng làm việc của Mạn Nghiên, rất để ý đến cô trợ lý kia. Dù chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng không hiểu bởi vì sao, cô ấy cứ cảm thấy cô gái này có chút quen mắt.

Từ cái dáng vẻ đến cách nói chuyện, cảm giác như giống một ai đó mà Nhã Yến Kỳ đã từng tiếp xúc qua.

“Mạn Nghiên, cô gái vừa nãy cùng cậu thảo luận công việc là ai thế?”

“À, em ấy là Kelly – trợ lý của tớ. Hình như từng là du học sinh bên Anh. Em ấy vừa được nhận vào công ty vào đầu tuần trước.” Cô nói ngắn gọn.

Bản thân Mạn Nghiên thấy Kelly là một con người hòa đồng, lại khá tốt bụng, nên chỉ mới làm việc với nhau một khoảng thời gian ngắn, cô đã rất có thiện cảm với cô gái này. Nhìn sang Nhã Yến Kỳ còn đang đăm chiêu suy nghĩ, cô hỏi:

“Cậu sao thế? Kelly có vấn đề gì hả?”

“À, không có… Thật ra, tớ chỉ cảm thấy cô gái đó có chút quen thuộc.”1

Mạn Nghiên cười cười, nói với Nhã Yến Kỳ rằng người giống người trên đời này không thiếu. Sau đó nắm lấy tay cô ấy, kéo nhanh xuống hầm giữ xe.

Tình cờ, bọn họ lại gặp Tôn Bách Thần ở đó.

“Xin chào thầy Tôn… À không, phải là chủ tịch Tôn mới đúng!” Nhã Yến Kỳ hơi lúng túng.

Dù không còn đi học nữa, nhưng nhìn thấy mặt tên đại ác ma kia, Nhã Yến Kỳ vẫn dè dặt. Đến bây giờ cô ấy vẫn không tin Mạn Nghiên lại có thể cùng hắn yêu đương và có với nhau một bé con xinh xắn.

Trong lòng cô ấy cực kỳ nể phục Mạn Nghiên, thật có bản lĩnh mới chinh phục được tên đàn ông mặt lạnh kia. Nhưng Nhã Yến Kỳ đâu biết rằng, họa may trên đời này cũng chỉ có mình cô mới lay đổ được hắn!

Hoa đẹp thường độc, mà đã độc, có mấy ai đủ kiên trì hái được?

“Hai người chuẩn bị đi ăn trưa, hửm? Nhã Yến Kỳ, em nhớ nhắc Mạn Nghiên ăn nhiều một chút.” Hắn nói.

Nhã Yến Kỳ nuốt nước bọt ừng ực. Đối diện với ánh mắt của Tôn Bách Thần, cô ấy chỉ dám gật đầu tuân lệnh.

“Vâng ạ. Thầy cứ yên tâm giao Mạn Nghiên cho em!”

“Thầy gì mà thầy? Tôi nghỉ dạy lâu rồi.”

Hắn vừa nói xong, ai đó đã sợ xanh mặt.

Mạn Nghiên thấy Tôn Bách Thần làm Nhã Yến Kỳ hoảng sợ, bèn véo một cái thật mạnh vào eo của hắn.

“Anh rảnh rỗi lắm sao? Mau đi ăn cơm đi.” Nói xong, cô kéo Yến Kỳ đi mất.

Nhã Yến Kỳ phục Mạn Nghiên sát đất. Trước giờ cô ấy chỉ thấy Tôn Bách Thần quát nạt người khác, chưa từng nghĩ có người dám hung dữ với hắn. Bị Mạn Nghiên véo cho một cái, vậy mà tên ác ma kia vẫn rất bình thản, không có lấy một chút gì gọi là tức giận.1

Bái phục! Bái phục!

Mạn Nghiên và Nhã Yến Kỳ tìm một nhà hàng nhỏ gần Tôn thị để dùng bữa trưa. Trong lúc ăn, cô ấy nhắc đến Khắc Dương, nói cậu đang bận chuẩn bị cho dự án gì đó, sắp tới có thời gian rảnh sẽ hội ngộ cùng hai người.

“Tớ thấy hai người thân thiết quá ha! Có phải đang giấu tớ điều gì không? Chẳng hạn như… cậu với cậu ấy đang yêu đương hả? Có không đây, khai mau!” Mạn Nghiên bắt đầu chọc Yến Kỳ.

Mặt cô ấy bắt đầu đỏ lên, bất giác phải quay đi chỗ khác cho bớt ngượng.

Nhã Yến Kỳ bẽn lẽn nói: “Không có đâu! Cậu đừng có suy nghĩ linh tinh.”

“Xem kìa, không có gì sao cậu phải đỏ mặt hả?” Mạn Nghiên quyết không buông tha.

“Đáng ghét! Cậu đừng chọc tớ nữa mà.”

Cô phì cười, thôi không dám trêu ghẹo Nhã Yến Kỳ nữa. Hai cô gái phải ăn cho nhanh để Mạn Nghiên còn quay về công ty làm việc.

Về phần Nhã Yến Kỳ, cô ấy đang làm chủ một tiệm hoa nhỏ gần nhà. Bởi vì sinh ra trong gia đình khá giả, Nhã Yến Kỳ lại là con một, nên cô ấy cũng không quá đặt nặng vấn đề tiền bạc.

Quan trọng là công việc đó, phù hợp với tình trạng sức khỏe hiện tại của Nhã Yến Kỳ.

Mạn Nghiên chào tạm biệt cô ấy, quay trở lại công ty làm việc. Vừa đi đến hành lang tầng ba, cô đã nghe thấy tiếng mọi người đứng nói chuyện rôm rả.

“Mọi người, có chuyện gì thế?” Cô hỏi.

“Chị Nghiên chưa biết gì à? Hôm nay chủ tịch Tôn đặc biệt tặng quà cho tất cả nhân viên trong công ty đó. Em thật không tin được luôn, vậy mà cứ nghe mọi người đồn nhau anh ấy khó tính lắm.” Một cô nhân viên ngây thơ vào công ty cùng đợt với Mạn Nghiên, trải lòng.

Trưởng phòng nhân sự đứng gần đó, khẽ rùng mình: “Tôi đã làm ở Tôn thị được năm năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy chủ tịch Tôn tặng quà cho nhân viên đó.”

Anh ta nhớ trong chỉ vòng một tháng, ít nhất phải có trên dưới mười nhân viên bị Tôn Bách Tôn Bách Thần bắt bẻ sai phạm mà trừ lương, có người còn bị hắn cho thôi việc. Cái tên mặt lạnh đó lúc nào cũng săm soi người khác từng chút một, yêu cầu mọi công việc phải thật hoàn hảo, diễn ra đúng tiến độ và hiệu quả.

Làm ở Tôn thị, mọi người chỉ không mong Tôn Bách Thần trừ lương đã mừng lắm rồi. Còn việc hắn tặng quà, có nằm mơ họ cũng không dám nghĩ đến!

Bà chị làm ở phòng Marketing tặc lưỡi, trầm trồ: “Anh nói chí phải! Đúng là chuyện lạ mà! Cậu ấy tốt quá, tôi không quen lắm!”

Nói thế thôi, chứ đãi ngộ mà Tôn thị dành cho nhân viên vô cùng hậu hĩnh, dù có bị trừ lương vẫn đủ cho họ no nê cả tháng. Chẳng qua mọi người được một hôm thấy Tôn Bách Thần dễ chịu, mới xúm lại nói xấu hắn một phen.

Mạn Nghiên nghe xong thì phì cười, đưa ngón tay cái lên đồng tình với mọi người.

“Vậy em có quà không?” Cô hỏi.

“Có chứ! Vừa nãy chị thấy chủ tịch Tôn đích thân đem sang phòng làm việc cho em đó.”

Cô gật gật, rồi quay về phòng làm việc.

Nghe mọi người nói được hắn tặng yến sào, còn có cả hồng sâm, nên Mạn Nghiên cũng háo hức xem thử. Nào ngờ, vừa mới mở hộp quà ra, sắc mặt của cô đỏ bừng lên, hai lỗ tai muốn bốc hỏa.

Mẹ kiếp! Tên khốn kia lại dám tặng đồ nội y cho Mạn Nghiên. Hơn nữa còn tận bảy bộ, với bảy màu khác nhau chứ!1

“Tôn Bách Thần, hôm nay tôi liều chết với anh!” Cô xắn tay áo lên, cầm theo túi đồ, hừng hực đi sang phòng làm việc của hắn.1