Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 164: Một người như hắn, bởi vì cố chấp nên rất thâm tình



“Cái tên chết dẫm kia, yến sào của tôi đâu? Hồng sâm của tôi đâu? Anh mang cái thứ quỷ gì cho tôi vậy đồ biến thái?”

Mạn Nghiên vừa mở tung cánh cửa ra, đã luôn miệng mắng chửi hắn. Cô cầm hộp quà vứt mạnh xuống, làm cho đồ nội y bên trong rơi ra ngoài, vương vãi khắp sàn.

“Sao anh dám mang đồ lót tặng cho tôi hả? Con người anh còn sót lại tí liêm sỉ nào không? Ưm… ưm...”1

Mạn Nghiên định chửi Tôn Bách Thần thêm mấy câu nữa, ai ngờ bị hắn dùng một nụ hôn bịt miệng. Hắn ngó ra ngoài cánh cửa còn đang mở toang, mím môi nói:

“Nhỏ tiếng một chút! Em định cho cả công ty biết anh tặng đồ lót cho em, hửm?”

Khuôn mặt Mạn Nghiên càng thêm đỏ bừng, cô vừa tức giận vừa xấu hổ, ngay lập tức chỉ muốn xé xác tên này ra. Lỡ như có đồng nghiệp nào đi ngang qua nghe thấy thật, ngày mai sao cô dám vác mặt đi làm nữa?

Tất cả là tại tên khốn kiếp Tôn Bách Thần!

“Anh mau buông tôi ra.” Cô hậm hực đẩy hắn, rồi đi nhanh đến đóng cửa lại.

Tôn Bách Thần tranh thủ nhặt mấy bộ nội y lên, cho vào trong hộp. Trên tay hắn vẫn còn cầm một cái áo ngực, đăm chiêu bóp nhẹ vài cái.

Áo mềm, vải mịn, kiểu xinh! Xịn sò thế này mà, có điểm nào để cô chê chứ?

“Mạn Nghiên, em không thích sao?”

Rõ ràng Tôn Bách Thần đã dành ra hai tiếng đồng hồ quý báu của bản thân, chỉ để nghe nhân viên bán hàng tư vấn hàng chục mẫu nội y khác nhau, cốt muốn chọn cho Mạn Nghiên món đồ hoàn hảo nhất, nhưng sao cô lại không thích chứ?

“Thích cái đầu anh đó! Tôn Bách Thần, dây thần kinh nào của anh lại bị chập rồi hả?”

“Không có dây nào cả.” Hắn đáp tỉnh bơ.

Mạn Nghiên thật muốn cạn lời! Cô đưa tay lên vuốt ngực cho đỡ nghẹn, sau đó trừng mắt lên với Tôn Bách Thần.

“Ai bảo anh mua mấy thứ này? Hừ! Mua rồi thì mang về nhà, tự mặc luôn đi.”

“Được, anh sẽ mang về nhà. Nhưng mà là em mặc!”

“Đừng có nằm mơ.” Cô hếch cằm lên nhìn hắn.

Tôn Bách Thần nhăn mặt, hắn vội kéo tay Mạn Nghiên đến ghế sofa ngồi, bắt đầu dùng lời lẽ để thuyết phục:

“Bảo bối, em thật sự không thích sao? Em cầm thử xem, chúng vừa mềm vừa nhẹ. Hơn nữa áo lót này còn có khả năng ôm sát hai bầu ngực, mà không gây khó chịu. Mấy món đồ tốt thế này, sao lại chê chứ?”

Cảm thấy chưa đủ thuyết phục cô, hắn nói tiếp:

“Anh thấy áo ngực bình thường em hay mặc vừa dày vừa cứng, chắc chắn sẽ khiến hai cái bánh bao mềm ngộp thở. Mau nghe lời anh, đổi qua mẫu nội y này nha!”

Mắt trái của Mạn Nghiên giật giật. Cô nở một nụ cười nham nhở, trừng mắt lên nhìn hắn:

“Tên khốn kiếp này, anh còn dám lén lút động vào đồ lót của tôi hả?”

“Thì có sao đâu? Anh còn từng xé rách nữa mà.” Hắn nhởn nhơ tự đắc.1

“Grừ, điên mất! Tôn Bách Thần, hôm nay tôi liều chết với anh.”

Mạn Nghiên lao vào người hắn, định dùng móng vuốt cào vào khuôn mặt điển trai kia. Tôn Bách Thần biết tỏng ý định của cô, nhanh nhẹn né tránh, sau đó còn đẩy ngã cô xuống ghế sofa.

Hắn nằm ở trên, đè hẳn cơ thể nặng trịch lên người Mạn Nghiên. Cô khó thở, muốn đẩy hắn ra mà chẳng được.

Cộc, cộc…

Có tiếng gõ cửa truyền đến, hai người còn chưa kịp phản ứng thì người bên ngoài đã đi vào.

“Tôn chủ tịch, đây là lịch trình công việc cho ngày mai, mời anh…”

Ặc!

Thư ký của Tôn Bách Thần còn chưa nói hết câu đã bị sặc nước miếng, ho lên sặc sụa. Anh ta lấy tệp hồ sơ che mặt, vội xoay người sang chỗ khác.

“Còn không mau cút ra ngoài!” Hắn quát lên.

“Khụ khụ… thành thật xin lỗi hai người. Tôi cút ngay đây.”

Anh thư ký chuồn ngay trong vòng một nốt nhạc, lúc ra khỏi phòng còn không quên đóng chặt cửa. Mạn Nghiên bị đẩy vào tình huống trớ trêu này, khóc không thành tiếng, lòng thầm oán trách cái tên đang đè trên người mình.

Đồ biến thái! Đồ lưu manh thối!

“Mau ngồi dậy!"

“Nghiên hứa sẽ không đánh, thì anh mới ngồi dậy.”

“Hứa!” Ai đó gầm lên.

Tôn Bách Thần lồm cồm bò dậy, khuôn mặt vênh váo gợi đòn. Hai tay Mạn Nghiên nắm chặt, cả người run lên bần bật, cố gắng kiềm chế để không dùng bạo lực với hắn.



Tan làm, Tôn Bách Thần đưa Mạn Nghiên đi đón Đan Nhiên ở trường mẫu giáo, rồi cả ba cùng về nhà.

Hắn lải nhải suốt một đoạn đường dài, chỉ mong cô chịu mặc đồ nội y hắn mua. Mạn Nghiên quả quyết lắc đầu, nói không là không!

Sau khi dùng bữa tối, Linh Châu ôm Đan Nhiên về phòng của mình. Tôn Bách Thần muốn sang phòng Mạn Nghiên, nhưng cô đã khóa trái cửa, không cho hắn vào.

Mạn Nghiên ngồi ở giường, lướt tin tức trên mạng xã hội. Cô vô tình nhìn thấy bài đăng của Vương Phong, vào khoảng một giờ trước.

Tiêu đề của bài đăng vô cùng ngắn gọn, chỉ một chữ “Em” cùng icon trái tim màu đỏ. Ở bên dưới là hình ảnh Vương Phong đang nắm lấy một bàn tay trắng trẻo, đặt lên ngực trái của mình.

Mạn Nghiên gọi nhanh cho Vương Phong, muốn kiểm chứng suy nghĩ đang lóe lên trong đầu. Nếu như thật sự anh có bạn gái, thì cô muốn là một trong những người đầu tiên chúc mừng.

Anh khi được cô hỏi, đã thẳng thắn gật đầu thừa nhận:

“Ừm. Mạn Nghiên à, cô ấy thật sự rất tuyệt vời!”

“Thật sao? Vậy mà lại giấu em.” Mạn Nghiên giả vờ trách móc, vì thi thoảng cô cũng gọi cho Vương Phong, vậy mà chẳng thấy anh nói gì.

Anh bật cười, đáp: “Anh không giấu, chỉ là chưa tìm được lúc thích hợp để nói thôi."

Lâu rồi mới được nghe một tin tức tốt như vậy, Mạn Nghiên thật sự rất vui. Ngày mai gặp mẹ anh, cô nhất định phải chia sẻ niềm vui này với bà.

“Chắc hẳn là cô ấy rất xinh đẹp, có đúng không? Phong, mau cho em xem ảnh của cô ấy đi.” Mạn Nghiên tràn đầy háo hức.

“Không cần gấp gáp! Sau này về nước, anh sẽ đưa cô ấy đến giới thiệu với em.”

Vương Phong khéo léo từ chối, không để lộ danh tính bạn gái của mình. Hiếm khi anh giữ bí mật với Mạn Nghiên, lần này làm cô tò mò chết mất.

“Hừ hừ, em biết rồi. Thật mong đến ngày anh về nước quá đi! Em muốn xem là cô gái xinh đẹp đến mức nào, mà có thể hớp hồn anh nhanh đến vậy.” Mạn Nghiên nói vui để trêu anh thêm một chút.

Vương Phong bật cười, nhìn xuống cô gái đang tựa đầu lên ngực mình đọc sách, rồi nói:

“Rất xinh đẹp! Nhất định sẽ không khiến em thất vọng đâu.”

An Yên mắt dán vào quyển sách, miệng cười tủm tỉm. Ba ngày trước khi cô ấy nói chuyện điện thoại với Mạn Nghiên, suýt chút nữa đã làm lộ chuyện hai người đang bên nhau. Vẫn may Vương Phong tắt máy kịp thời.

Họ đã bàn bạc sẽ giữ bí mật với Mạn Nghiên, chờ đến khi về nước sẽ cho cô một bất ngờ lớn.1

Vương Phong gác lại chuyện của mình, nói sang chuyện giữa cô với Tôn Bách Thần, làm cho cô gái nhỏ tụt hết tâm trạng.

“Đừng nhắc tên dở hơi đó nữa. Suốt ngày chỉ biết kiếm cách chọc điên em.”

“Thôi nào, mau nhanh làm lành với người ta đi. Mạn Nghiên à, Bách Thần… cậu ấy thật sự rất yêu em đó.”

Vương Phong thở dài, quyết định tiết lộ cho Mạn Nghiên chuyện về sáu năm trước, Tôn Bách Thần từng có ý định chết cùng Tôn Ninh Ninh, để đền tội với gia đình của cô. Anh còn kể Mạn Nghiên nghe về lá thư mà hắn viết cho cô, cùng việc Tôn Bách Thần nhờ mình chăm sóc cô cả đời.1

Một người như hắn, bởi vì cố chấp nên rất thâm tình. Tuy từng phạm phải sai lầm, nhưng rất đáng được tha thứ…1

Mạn Nghiên buông chiếc điện thoại xuống giường, những lời Vương Phong nói vẫn đang văng vẳng bên tai cô. Bất giác, trái tim cô khẽ nhói lên một nhịp.

“Đồ ngốc Tôn Bách Thần, sao anh lại không tự mình nói với em chứ.”1