Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 165: Bảo bối, đêm nay chúng ta vận động một chút đi!



Mạn Nghiên chạy sang phòng Tôn Bách Thần, đập cửa liên hồi. Hắn vừa mới tắm xong, chân tóc vẫn còn ướt, trên người cũng chỉ quấn mỗi chiếc khăn mỏng màu trắng ngang hông. Nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp, hắn không suy nghĩ gì nhiều mà ra mở ngay.

Người nào đó vừa thấy Tôn Bách Thần, đã nhào đến ôm chầm lấy cổ hắn. Cô cắn nhẹ môi dưới, cố gắng kìm chế sự xúc động trong lòng.

Chưa kịp để Tôn Bách Thần có thêm phản ứng, Mạn Nghiên đã buông hắn ra, rồi rướn cao người, hôn thật mạnh vào môi hắn.

Cô hôn hắn thật lâu, hôn điên cuồng ngấu nghiến. Tôn Bách Thần kỳ thực không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, nhưng trước sự nhiệt tình của cô, hắn như mèo thấy mỡ, sao có thể bỏ qua được?1

Từ thế bị động, Tôn Bách Thần đã đẩy Mạn Nghiên dựa sát vào tường, nắm quyền kiểm soát. Một tay hắn nâng lấy chiếc cằm nhỏ, tay còn lại đặt sau cần cổ, ghì sát cô vào người mình. Chiếc lưỡi linh hoạt tách đôi môi sưng mọng kia ra, luồn sâu vào bên trong thưởng thức hương vị ngọt ngào của khoang miệng nhỏ.

Thật ngọt!

“Ưm… ưm… mau bỏ…”

Mạn Nghiên sắp bị hắn hút hết dưỡng khí, chỉ có cách đấm nhẹ vào vai người đàn ông này, mong hắn tha cho mình. Tôn Bách Thần cũng không quá đáng, vừa nghe thấy tiếng thở hổn hển, hắn đã nhẹ nhàng buông cô ra.

Hai mắt Mạn Nghiên ươn ướt nước, nhưng không khóc. Cô một lần nữa ôm chầm lấy cổ Tôn Bách Thần, hai tay siết thật chặt như sợ hắn đi mất.

“Em sao thế? Đã xảy ra chuyện gì, hửm?” Hắn vừa hỏi vừa vỗ nhẹ vào vai cô để trấn an.

Mạn Nghiên khẽ lắc đầu, không nói cho hắn biết về những gì Vương Phong đã kể cho mình. Cô không muốn nhắc lại những chuyện trong quá khứ, bởi vì như thế chỉ càng làm cho hai người cảm thấy nặng nề, sinh ra cảm giác khó xử.

Chỉ cần cô biết hắn yêu mình sâu đậm là đủ! Từ ngày hôm nay, Mạn Nghiên lại sẽ yêu Tôn Bách Thần giống như trước, sẽ bộc lộ hết tình cảm của mình, không thèm kiềm nén, giấu diếm ở trong lòng nữa.

“Bách Thần, em yêu anh. Chúng ta làm hòa đi, có được không?”

Tôn Bách Thần ngây người ra một lúc, nhìn sâu vào khuôn mặt có chút hoảng loạn của cô gái nhỏ. Rõ ràng phải có chuyện gì đó, mới khiến tâm tư cô thay đổi nhanh chóng đến vậy. Nhưng Mạn Nghiên đã kiên quyết lắc đầu không muốn nói, hắn cũng không gặng hỏi.

Giọng Tôn Bách Thần trầm ấm cất lên, đáp lại lời cô vừa nói: “Chúng ta giận nhau bao giờ, hửm?”

Nói xong, hắn không nén nổi vui mừng mà nở một nụ cười hạnh phúc.

Mạn Nghiên thấy tóc Tôn Bách Thần còn ướt, vội đến lấy máy sấy, nhẹ nhàng sấy khô tóc cho hắn.

Tôn Bách Thần ngồi ở một chỗ, cả người ngả nhẹ ra sau lưng tựa ghế sofa, hai mắt khép hờ tận hưởng cảm giác đã lâu rồi chưa có được.

Một cảm giác dễ chịu khi được Mạn Nghiên dịu dàng quan tâm, mà trước đây hắn từng hững hờ, nghiễm nhiên cho rằng đó là những hành động vô cùng bình thường.

Lúc có không biết giữ, mất đi rồi mới thấy hối tiếc. Nhưng vẫn may ông trời cho Tôn Bách Thần thêm cơ hội, để Mạn Nghiên một lần nữa tha thứ cho hắn. Một đời dài về sau, hắn nhất định sẽ trân trọng, sùng bái cô như nữ hoàng của riêng mình.

Mạn Nghiên cất máy sấy, rồi đi vào trong phòng tắm. Đột nhiên cô chú ý đến túi đồ đựng nội y treo ở một góc tường, vội lấy ra hỏi Tôn Bách Thần:

“Sao anh lại bỏ nó trong phòng tắm?”

“Lúc chiều em bảo không mặc… nên anh để ở đó, định ngày mai sẽ đem vứt đi.”

Cô khẽ nhíu mày không bằng lòng, thầm trách Tôn Bách Thần thật lãng phí. Mạn Nghiên nói không mặc, hắn liền đem đi bỏ sao?

Chỉ cần buổi tối hắn mặt dày năn nỉ thêm một lúc, cô chắc chắn sẽ nhận mà.

“Ai nói em không mặc hả? Bây giờ em mặc ngay cho anh xem.”1

“…” Lật lọng nhanh thật!

Cơ mà Tôn Bách Thần càng thích, càng khoái! Đang đúng lúc hắn cao hứng, muốn đem cô nuốt trọn từ xương đến thịt.1

Một suy nghĩ xấu xa bắt đầu nảy nở trong đầu, khi mà Tôn Bách Thần nghe theo lời Mạn Nghiên, chọn giúp cô một màu trong đống nội y kia để thử.

“Màu đen đi! Trông rất quyến rũ.”

Mạn Nghiên gật gật, cầm lấy bộ đồ nội y màu đen quay trở lại phòng tắm.1

Cô thay xong, tự ngắm mình trong chiếc gương lớn. Đúng là đồ hắn chọn có độ co giãn mềm mại, lại ôm sát lấy cơ thể. Mặc thứ này bên trong, Mạn Nghiên có thể thoải mái mặc áo sơ mi mà không lo cảm giác bị bí bách, ngột ngạt như trước nữa.

“Bách Thần, mẫu nội y anh mua, rất vừa rất đẹp.”1

Dĩ nhiên là rất vừa, bởi hắn vẫn nhớ như in số đo ba vòng của cô mà! Chỉ là rất lâu rồi không có cơ hội dùng tay cẩn thận đo lại.

Sáu năm qua, liệu chúng có lớn lên hay nhỏ bớt đi nhỉ? Tôn Bách Thần lưu manh, tự nghĩ thầm trong đầu.

“Nghiên, mau ra ngoài đây, anh muốn xem thử.”

Mạn Nghiên do dự một lúc, nhưng rồi cũng bước ra cho Tôn Bách Thần xem. Cơ thể cô đã bị hắn thấy qua vô số lần, nên chẳng còn cảm giác ngại ngùng nữa.

Đồ là do hắn mua, vậy cũng nên để hắn ngắm một chút cho đỡ thiệt thòi!

“Anh thấy thế nào?”

“Òa! Nghiên mặc cái gì cũng xinh.”

Miệng thì nói thế, nhưng trong bụng đang nghĩ thầm: “Em không mặc gì trên người lại càng xinh.”1

Tôn Bách Thần giả vờ ngây thơ đi về phía Mạn Nghiên, chọc chọc vào lớp vải đen đang phủ trên ngực cô mấy cái như để kiểm tra sản phẩm. Cô lúc đầu không cảm thấy có gì bất thường, lúc sau nhìn ra khuôn mặt của tên kia đang lộ dần vẻ háo sắc, bèn vỗ vào tay hắn một cái thật kêu, quát nhẹ:1

“Không được hư hỏng!”

Nhưng bây giờ Mạn Nghiên mới phát hiện ra đã quá muộn rồi. Tên nào đó đã nhanh chóng bế thốc cô lên vai, đi đến và ném cô xuống chiếc giường mềm mại.

“Bảo bối, đêm nay chúng ta vận động một chút đi!”1