Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 166: Sẽ không bao giờ xa nhau nữa…



(Warning: H+)

Tôn Bách Thần trèo lên giường, cả cơ thể cường tráng bao trùm lên tấm thân nhỏ bé của Mạn Nghiên. Trên người hắn chỉ quấn một tấm khăn mỏng ngang hông, gần như trần trụi mà dán chặt vào da thịt nõn nà của người con gái nằm dưới thân mình.

Hắn đáp xuống bờ môi mềm mại, si mê ngậm mút. Mạn Nghiên ôm lấy cần cổ hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn nóng bỏng kia. Lưỡi cô chủ động tách hàm răng hắn ra, dần dà luồn sâu vào bên trong, quấn chặt lấy lưỡi của Tôn Bách Thần, cùng hắn cảm nhận vị ngọt như mật của nước bọt đang không ngừng tiết ra từ trong khoang miệng hai người.1

Tôn Bách Thần giật phăng tấm khăn che chắn phía dưới, ném đại xuống sàn nhà. Hắn nhổm cao người, trườn lên phía trên, nắm lấy tay Mạn Nghiên đem đặt lên con cự long ở giữa hai chân mình, đẩy nhẹ một cái.

“Ngoan, mau vút ve nó đi. Bảo bối, nó rất nhớ em đó.” Hắn vô sỉ ra lệnh

Mạn Nghiên hơi thẹn, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Tôn Bách Thần, lòng bàn tay uyển chuyển vuốt dọc vật nam tính thô dài kia, dần dần gia tăng tốc độ, làm cho nó ngóc đầu trỗi dậy.

Tôn Bách Thần nâng nhẹ tấm lưng cô, động tác thành thạo gỡ nút cài trên áo bra để giải thoát cho bộ ngực mềm mại, đang phập phồng, nhấp nhô từng hồi theo nhịp thở gấp gáp của chủ nhân nó. Hắn cúi thấp đầu, há miệng thật to, ngoạm lấy một bên bầu ngực căng mẩy, chầm chậm mút mát phần thịt trắng mềm, thơm nức như kẹo bông gòn. Đầu lưỡi hắn vươn ra, đưa đẩy qua lại trêu chọc viên hồng ngọc trên đỉnh, sau đó còn lưu manh cắn mạnh một cái.

“Ưm… Bách Thần, thật đau…”

“Ngoan, như vậy mới kích thích.” Hắn ngước mặt lên nhìn cô, miệng cười vô sỉ.

Bên ngực còn lại, Tôn Bách Thần dùng tay ra sức nhào nặn. Hắn tách nhẹ hai ngón tay giữa, kẹp chặt lấy viên hồng ngọc, dùng sức kéo mạnh lên. Mạn Nghiên bị hắn làm cho kích thích cao độ, miệng nhỏ không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ, gợi tình.

Tôn Bách Thần thay phiên cắn mút hai bầu ngực lớn, mê muội đến không muốn rời đi. Thân dưới của Mạn Nghiên sinh ra phản ứng mãnh liệt, mật ngọt chảy ra ồ ạt, thấm đẫm đũng quần lót ren mềm. Hai chân cô khép chặt vào nhau, không ngừng cọ xát để xua đi bớt cảm giác trống trải bên dưới.

“Bách Thần, em muốn…”

Tôn Bách Thần chịu đựng từ nãy đến giờ, chỉ để đợi sự cho phép của cô. Hắn cười gian, nhanh chóng lôi tuột vật nhỏ vướng víu duy nhất cản trở hai người, vứt sang một bên.

“Nghiên, anh tiến vào nhé.”

“Ưm… mau lên.” Cô khẽ rên rỉ, cả người hơn ưỡn lên một chút.

Tôn Bách Thần đem con cự long của mình lấp đầy khoảng trống trong cái động nhỏ. Hắn ra sức động mạnh thân dưới, liên tục thọc vào rút ra, theo từng cú nhấp người mãnh liệt mà rên rỉ không ngừng.

“Ừ… ừm… Bảo bối, em thật tuyệt…”

Âm thanh ái muội vang vọng khắp căn phòng lớn. Tốc độ bên dưới của hắn tăng nhanh chóng mặt, làm cho Mạn Nghiên thích nghi không kịp. Trán cô ướt đẫm mồ hôi, mười đầu ngón tay bấu chặt vào tấm lưng Tôn Bách Thần, giọng nỉ non cầu xin hắn:

“A… Ưm... ư… Thần, nhanh quá, xin anh chậm lại…”

Tôn Bách Thần vì cấm dục lâu ngày, nên mới trở nên mất kiểm soát. Hắn nhìn vào khuôn mặt có chút khổ sở của cô gái nhỏ, cả người bừng tỉnh, tiết tấu bên dưới theo đó cũng chậm lại một chút, nhịp nhàng luân động trong cái động nhỏ.

“Bảo bối, thả lỏng ra sẽ không đau nữa… Ngoan… thả lỏng nào.”

Tôn Bách Thần tỉ tê an ủi, bàn tay dịu dàng đưa lên quệt đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt kiều diễm của Mạn Nghiên. Bên dưới hắn vẫn động, bên trên cảm thấy trống trải mà tìm đến bờ môi căng mọng kia, phủ lên đó một nụ hôn nồng cháy.

Mạn Nghiên thả lỏng người, dần dần bắt kịp nhịp điệu của Tôn Bách Thần. Tay cô rời xuống, đặt lên hai eo hắn, cả người cong lên, nhấp nhô theo từng chuyển động của hắn. Không biết là sau bao lâu, Tôn Bách Thần mới trút một dòng dịch ấm đầu tiên vào bên trong cơ thể cô.

“Thần, mau rút ra… chúng ta nghỉ ngơi một chút.”

Tôn Bách Thần gật đầu đồng ý, rút con mãnh thú của mình ra ngoài. Hắn nhàn rỗi gặm nhấm bầu ngực trơn láng đầy nước bọt, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp từng thớ thịt mềm, mơn trớn dần lên bờ xương quai xanh quyến rũ, vừa gặm vừa mút liên hồi.

Mạn Nghiên ngẩng cao đầu, môi hôn vào yết hầu hắn, còn mạnh dạn cắn nhẹ một cái lên đó. Hắn bị kích thích, làm cho người anh em bên dưới ngóc đầu trở lại. Chưa đầy năm phút sau, Tôn Bách Thần lại đổi tư thế mới, hắn lật người Mạn Nghiên, để cô quỳ sấp trên giường.1

Hắn mạnh bạo xông vào, đâm sâu vào nơi tư mật của Mạn Nghiên. Hắn bóp lấy cặp mông đẩy đà, nện mạnh từng cú đánh lên đó. Sự khoan khoái xen lẫn cảm giác đau đớn lan truyền khắp cơ thể, cô hé miệng rên rỉ, tay chống trụ trên ga giường trắng, để mặc hắn làm càn.

“Nghiên, mau gọi tên anh…ừm…ừm…”

“Bách Thần…. chậm thôi… a…”

Tôn Bách Thần nghe thấy cái miệng nhỏ gọi tên mình, lòng tràn mỹ mãn. Hắn đánh mạnh hông, từng cú nhấp sâu vào, không ngừng tung hoành trong cái động nhỏ. Hắn cúi thấp người, hôn mạnh vào tấm lưng trần quyến rũ.

“Nghiên, anh yêu em… ừ ừm, rất yêu em…”

“Thần, em cũng yêu anh, cả đời này chỉ yêu mình anh…”

Mạn Nghiên mệt nhoài, nằm dí sát ở trên giường. Tôn Bách Thần lật người cô lại, ôm lấy cô vào lòng, nhưng vẫn chưa rút vật thô cứng ra khỏi người cô. Thấy cô mệt, hắn muốn để cô nghỉ ngơi thêm một chút, rồi mới tiếp tục động.

Mạn Nghiên cứ nghĩ Tôn Bách Thần đã xong rồi, vừa định đẩy người ra đằng sau muốn trốn, nào ngờ hắn vùng dậy, kéo vòng hai tay cô lên đỉnh đầu, chuẩn bị cho cho một màn giao thoa cuồng nhiệt.

“Thần… em mệt…”

“Ngoan,chúng ta làm thêm một hiệp nữa.”

Mạn Nghiên nhăn mặt nhìn hắn, hiện tại xương cốt như sắp vỡ vụn, cả người rã rời chỉ muốn lăn ra ngủ. Cô thảm thương đến vậy, sao hắn còn chưa có ý định buông tha nữa?

“Ưm… thật sự rất mệt…”

“Nghiên… chưa đủ! Anh đã nhịn suốt sáu năm rồi, hôm nay có thể cho anh được thỏa mãn không?”

Đầu óc cô đang quay cuồng, mất một lúc mới tiêu hóa kịp lời hắn nói. Cô hoài nghi trong đầu, suy nghĩ sáu năm nay, lẽ nào hắn chưa từng tìm một người phụ nữ khác để giải tỏa dục vọng?

“Hừm… em không tin. Bách Thần, chẳng lẽ sinh lý của anh có vấn đề?”

Tôn Bách Thần đột nhiên cau mày, hai mắt nheo lại nhìn cô gái nằm ở dưới thân mình. Hắn nâng cằm cô lên, bóp nhẹ mà khẽ mắng:

“Đồng Mạn Nghiên, em có biết mình vừa nói gì không? Mẹ kiếp! Em nằm trên giường tôi mà dám nghi ngờ sinh lý của tôi. Giỏi lắm… giỏi lắm! Ba ngày tiếp theo em đừng mong bước xuống khỏi giường…”1

Suốt sáu năm trời chịu đựng, mỗi khi dục vọng cao trào, vì nghĩ đến Mạn Nghiên, Tôn Bách Thần đều tự mình xử lý. Vậy mà cô gái này lại dám nghi ngờ sức khỏe hắn có vấn đề. Đêm nay hắn phải dùng hết bản lĩnh của mình, để khiến cô tâm phục khẩu phục.

“Động.. mau động cho anh…” Hắn để cô nằm nghiêng sang một bên, bàn tay thô ráp bóp mạnh cặp mông căng tròn.

“Á… ưm, em sai rồi huhu…”

“Bách Thần, em nói bậy… anh… xin anh tha cho em…”

Cô tự mình đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy bừng, bây giờ lại dám mở miệng cầu xin? Đừng hòng!

Hắn mặc kệ lời cô nói, thân dưới hoạt động hết công xuất mà tấn công vào cái động nhỏ. Miệng hắn cắn mạnh lên cần cổ Mạn Nghiên, có chỗ còn rơm rớm ra máu. Cô khóc sướt mướt, bàn tay nắm lấy tay Tôn Bách Thần đang đặt trên ngực mình, không ngừng cầu xin.

Đến tận một giờ sáng, Tôn Bách Thần mới dừng lại. Mạn Nghiên nằm xụi lơ trên giường, được hắn bế vào trong phòng tắm, dùng nước ấm trong bồn, ân cần lau mặt và vùng thân dưới.

“Đau chết em rồi huhu…” Cô tỉnh táo lại một chút, ủy khuất quay mặt đi nơi khác, vừa khóc vừa rên rỉ.

“Ai bảo em dám thốt ra câu nói kia hả? Như thế khác nào chà đạp mạnh mẽ tôn nghiêm của một thằng đàn ông? Mạn Nghiên, em phải biết là anh không muốn quan hệ với người phụ nữ khác, chỉ vì nghĩ cho em, vì anh yêu em nên mới muốn xảy ra quan hệ cùng em, có biết không?”

Tôn Bách Thần nói rất nhiều, Mạn Nghiên nghe đến cảm động, liên tục gật đầu với hắn. Hắn tự mình lau người, rồi bế cô về chiếc giường ấm áp.

Khuôn mặt hắn vùi sâu lên đỉnh đầu Mạn Nghiên, nhẹ nhàng hôn lên khắp da đầu cô. Mạn Nghiên gác chân lên bụng hắn, cánh tay choàng ra đằng sau, ôm lấy tấm lưng trần vững chãi. Cô nói:

“Ưm… chúng ta mau ngủ thôi. Em đã mệt lắm rồi.”

“Mạn Nghiên à, sau này chúng ta đừng rời xa nhau nữa, có được không?” Hắn bất ngờ nói.1

Cô gật gật, lười biếng chu cái miệng nhỏ hôn lên cơ thịt săn chắc của người đàn ông kia. Hai mắt cô nhắm nghiền, từ từ tiến sâu vào giấc ngủ.

“Sẽ không bao giờ xa nhau nữa…”

Tôn Bách Thần dịu dàng ngắm nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình, khóe môi nhếch lên đầy kiêu hãnh. Cảm giác được cùng người phụ nữ mình yêu nằm ngủ trên chiếc giường ấm, bình yên đến lạ thường…

“Đồng Mạn Nghiên, anh yêu em. Ngủ ngon nhé, bé cưng của anh.”1