Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 59: Tôi cứu em, định đền đáp thế nào đây?



Tôn Bách Thần đợi đến năm giờ chiều vẫn không thấy Mạn Nghiên lên văn phòng. Hắn gọi cho cô, nhưng vừa nghe được một hồi chuông ngắn, cuộc gọi lập tức kết thúc.

Rõ ràng Mạn Nghiên còn chặn số điện thoại của hắn. Sắc mặt Tôn Bách Thần trở nên rất khó coi, hắn nén cơn giận trong lòng, kiên nhẫn ngồi đợi cô thêm một lúc.

Vẫn không có động tĩnh gì…

"Đồng Mạn Nghiên, em giỏi lắm, nói không tới liền không tới." Ai đó lẩm bẩm đầy bất mãn.1

Trời tối dần, sân trường cũng đã lên đèn. Cả trường vắng tanh không còn một bóng người, Tôn Bách Thần bước lửng thửng trên hành lang dài, đi xuống tầng trệt lấy xe để về nhà.

Hắn không nghĩ lần này Mạn Nghiên lại cố chấp đến thế. Trước kia cô rất nghe lời Tôn Bách Thần, hầu như chưa từng làm trái ý hắn, trừ vài lúc nhõng nhẽo, ngang ngạnh muốn được hắn cưng chiều.

Hắn về nhà, nằm dài xuống ghế sofa ngủ một giấc. Đến hơn mười một giờ, Tôn Bách Thần bỗng giật mình tỉnh giấc, đầu đau dữ dội.

Bất giác Tôn Bách Thần cầm điện thoại lên, tìm kiếm định vị trên chiếc điện thoại của Mạn Nghiên. Đôi mắt nâu trầm ẩn lộ ra vẻ kinh ngạc, Tôn Bách Thần lập tức gọi điện thoại cho Vương Phong.

"Hửm, giờ này còn gọi là có chuyện gì?" Giọng nói hời hợt truyền đến từ đầu dây bên kia, kèm theo tiếng ngáp nhè nhẹ.

"Đang ở đâu?"Hắn hỏi cộc lốc.

Vương Phong đang nằm trên giường liền ngồi dậy. Anh nhíu mày nhìn vào màn hình sáng, muốn xem mình có phải mơ ngủ mà nhận nhầm người gọi đến không?

Nhưng rõ là số của Tôn Bách Thần mà? Nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho anh, còn hỏi đang ở đâu nữa. Vương Phong thầm nghĩ đầu óc tên này chẳng lẽ có vấn đề?

"Còn ở đâu nữa? Đêm khuya không ở nhà ngủ chẳng lẽ rình trước cửa nhà cậu."1

Anh vừa dứt lời, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng “tút”. Tôn Bách Thần không nói câu nào, cắt ngang cuộc gọi. Vương Phong ném chiếc điện thoại xuống giường, rồi nằm thẳng lưng xuống.

“Đồ thần kinh!”

Ở biệt thự, Tôn Bách Thần tức tốc lái xe đến trường. Định vị điện thoại của Mạn Nghiên nằm ở nhà đa năng của đại học Bắc Thành. Lúc nãy hắn còn có suy nghĩ điên rồ rằng cô cùng Vương Phong ở cùng nhau.

Tôn Bách Thần đánh thức bảo vệ, mở cửa cho hắn vào. Ông bảo vệ còn đang ngái ngủ, hai mắt nheo lại nhìn hắn:

“Thầy Tôn, khuya thế này rồi thầy còn có việc gì?”

“Tôi để quên đồ trong văn phòng, cần lấy gấp.”

Hắn lái xe vào thẳng bên trong trường, nhanh chân chạy đến nhà đa năng. Ở bên ngoài cửa khép hờ, hoàn toàn không khóa. Tôn Bách Thần nhìn quanh căn phòng rộng lớn, phát hiện ba lô của Mạn Nghiên ở gần trụ bóng rổ.

“Vậy người đâu?”

Bước chân của Tôn Bách Thần ngày càng gần căn phòng chứa dụng cụ. Cánh cửa sắt được móc khóa cẩn thận, nhưng chìa vẫn còn tra trên ổ, chưa được rút ra. Hắn tò mò mở khóa đi vào bên trong, bước chân dè dặt…

Căn phòng tối đen như mực, vừa nóng vừa chật chội với đống dụng cụ thể thao. Tôn Bách Thần dùng điện thoại làm đèn pin, soi đến từng ngóc ngách trong căn phòng.

“Mạn Nghiên?”

Cô ngồi dựa lưng ở một góc tường, cả người ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt vì mất nước. Tôn Bách Thần vỗ nhẹ vào má cô, còn may Mạn Nghiên không bị mất ý thức.

Cô kêu lên yếu ớt:

“Bách Thần.”

Tôn Bách Thần bế cô lên, đi nhanh ra ngoài xe. Hắn cho Mạn Nghiên uống chút nước, khó khăn lắm cô mới nuốt xuống được. Cô vừa đói vừa buồn ngủ, thân thể không ngừng run lên lẩy bẩy.

Hắn không chậm trễ giây phút nào, lái xe đưa cô về biệt thự. Mạn Nghiên bị sốt cần được uống thuốc, mà bụng của cô lại réo lên không ngừng. Trước tiên Tôn Bách Thần giúp cô lau người, rồi thay cho cô một bộ đồ khác. Hắn xuống lầu, hâm lại cháo đóng hộp cho cô ăn.1

“Ngoan, mau ngồi dậy ăn một chút.”

Thân thể Mạn Nghiên dính chặt trên giường, đói đến mức không muốn ngồi dậy. Khuôn mặt cô nóng bừng, mệt đến nổi nước mắt tự động chảy xuống hai gò má.

“Em mệt lắm.” Cô khẽ lắc đầu, không thiết ăn uống gì.

“Ngoan, ăn một miếng để uống thuốc!”1

Tôn Bách Thần mềm mỏng hơn hẳn ngày thường. Hắn cẩn thận thổi nguội từng muỗng cháo, đút cho Mạn Nghiên ăn. Hắn không ép cô phải ăn hết bát cháo, chỉ là có gì đó lót dạ để uống thuốc. Tôn Bách Thần nghiền thuốc thành bột, đem cho Mạn Nghiên uống.

“Đắng lắm.”

Cô cứ uống được một tí lại đẩy ra, Tôn Bách Thần không còn cách nào, hắn đành ngáng miệng cô, đổ ực cốc thuốc vào. Hắn kéo Mạn Nghiên nằm xuống giường, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đầu lưỡi đưa vào trong khoang miệng, tiết ra nước bọt để cổ họng Mạn Nghiên bớt đắng.1

Cả đêm hắn ôm cô ngủ. Mạn Nghiên cũng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn. Như một thói quen, cô thoải mái gác chân lên phần hông của Tôn Bách Thần, cánh tay ôm lấy tấm lưng vững chãi kia, dần tiến vào giấc ngủ.



Sáng hôm sau, Mạn Nghiên thức dậy rất trễ. Hôm nay cô còn có tiết ở trên trường, vội vàng lật đật đi xuống phòng khách.

“Dậy rồi sao? Ngồi ở đó đi.”

“Em phải lên lớp.”

“Hôm nay nghỉ một hôm đi, tôi xin giúp em.”

Tôn Bách Thần trả lời ngắn gọn, rồi xuống dưới nhà lấy cháo mình vừa mới đi mua về lên cho Mạn Nghiên ăn. Sau một giấc ngủ ngon vào buổi tối, cô đã phục hồi thể trạng, đầu cũng không còn đau nữa.

“Bách Thần, cảm ơn anh.” Cô nhỏ giọng, hai mi mắt cụp xuống.

“Cảm ơn tôi làm gì? Mau ăn cháo đi. Còn nữa, bảo em bỏ chặn số của tôi, sao không chịu nghe lời hả?” Tôn Bách Thần nói rất từ tốn, ngữ điệu không mang chút tức giận nào.

Mạn Nghiên không đáp, mà kéo tô cháo trước mặt về phía mình, ngoan ngoãn ngồi ăn. Thái độ im ỉm của cô làm Tôn Bách Thần phát bực, hắn cầm điện thoại trên bàn của Mạn Nghiên, rướn mày hỏi:

“Có bỏ chặn không đây?”

“Ừm, ăn cháo xong rồi bỏ, được chưa?”

Nghe vậy, hắn mới để cô được yên thân.

Ăn cháo xong, Mạn Nghiên nhẹ xoa chiếc bụng sau lớp váy ngủ mỏng tang, miệng không nhịn được mà ngáp lên một cái. Không biết là vô tình hay cố ý mà thân trên của cô hơi ưỡn về phía trước, bộ dạng không khác gì câu dẫn Tôn Bách Thần.1

Hắn nuốt nước bọt, kéo cô lại gần phía mình. Mạn Nghiên có cảm giác sai sai, vội đẩy Tôn Bách Thần ra.

Ánh mắt này, không phải đang định dở trò lưu manh đó chứ?

“Anh muốn gì?” Cô cảnh giác.

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Đồng Mạn Nghiên, tối qua tôi vừa cứu em khỏi nhà đa năng đó. Định đền đáp thế nào đây?”

Bấy giờ Mạn Nghiên mới ý thức được độ thừa thịt thiếu vải trên người mình, cô vội che tay trước ngực, trừng mắt lên nhìn hắn.

“Đền đáp gì chứ? Thấy người hoạn nạn ra tay ứng cứu là lẽ thường tình mà.”1

“Không, tôi nhỏ mọn lắm. Làm gì có chuyện cứu không công chứ?”1

Tôn Bách Thần vừa nói vừa đẩy Mạn Nghiên nằm xuống ghế sofa. Hắn đè lên người cô, một bên đầu gối chống xuống giữa khe hở của hai bắp đùi thon thả.

“Tôn Bách Thần, anh tính làm gì?”

“Làm việc cần làm!”

Mạn Nghiên có cảm giác chẳng lành. Hắn tự nhiên nổi thú tính, hơn nữa còn ban ngày ban mặt, ngay trong phòng khách.

“Bách Thần, anh đừng làm liều nha…Bỏ em ra…”

Hắn cười gian tà, cúi xuống hôn lên bộ ngực đầy đặn kia. Mạn Nghiên bị hắn Tôn Bách Thần đè đến mức thở hổn hển, đến hai cánh tay bị kẹp xuôi xuống thân cũng không nhấc lên được.

“Đừng mà…”

Tôn Bách Thần chuẩn bị kéo dây áo ngủ của Mạn Nghiên xuống, thì cánh cửa phòng khách vang lên một tiếng “cạch”, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào.1

Bà nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đưa tay lên miệng đầy hốt hoảng:

“Oh my god!”1

Tiếng động từ người phụ nữ kia đã đánh động đến hai người. Tôn Bách Thần là người có phản ứng trước, hắn nhổm người dậy, thái độ ngạc nhiên không kém.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”1