Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 60: Mẹ đeo cho Mạn Nghiên là có mục đích, không phải tùy ý tặng đại đâu



Mạn Nghiên len lén ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt, tim đập thình thịch vì hồi hộp. Cô từng tưởng tượng ra muôn vàn tình huống khi gặp mẹ của Tôn Bách Thần, nhưng không ngờ hoàn cảnh hiện tại lại trớ trêu đến vậy. Ngay lúc này, Mạn Nghiên chỉ muốn đào một cái hố thật sâu mà chui xuống.

Người phụ nữ quyền lực này là Lưu Linh Châu – chủ tịch tập đoàn Tôn thị. Bà từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng toát lên khí chất quý phái, thanh lịch. Nhìn đường nét khuôn mặt thanh thoát cùng làn da trắng hồng của Linh Châu, chắc chẳng có ai nghĩ bà đã ngoài năm mươi tuổi cả. Hơn thế, so với mẹ của Vương Phong, vẻ ngoài của bà nhìn cá tính hơn, với mái tóc ngắn màu cà phê cùng cặp mắt sắc sảo, đang tỉ mỉ quan sát Mạn Nghiên từng chút, từng chút một.

Có lẽ cái thần thái ngút ngàn của Tôn Bách Thần phần nhiều là thừa hưởng từ Linh Châu!

Cô vô tình chạm vào ánh mắt bà, rồi lại cúi xuống nhìn bộ váy ngủ trên người mình, mặt đỏ như trái cà chua chín. Mạn Nghiên không có mặc áo lót, làm đôi gò bồng nghiễm nhiên căng tràn, lấp ló sau lớp vải mỏng. Bộ dạng hiện tại của cô thật không đứng đắn, chắc chắn sẽ làm mất lòng người lớn. Mạn Nghiên càng nghĩ càng lo lắng.

“Cháu… cháu xin phép lên phòng thay đồ.” Cô cúi thấp đầu, lí nhí nói.

Thật xấu hổ chết đi được! Mạn Nghiên thầm ca thán trong lòng, nhìn cô run đến sắp khóc nức lên luôn rồi!

“Không cần đâu, cháu cứ ngồi xuống đi.” Thái độ của mẹ Tôn Bách Thần vô cùng nghiêm túc, càng làm Mạn Nghiên thêm căng thẳng.1

Mười đầu ngón tay của cô bấu chặt vào nhau, lồng ngực nghẹn đến nổi sắp không thở được. Hai người kia vẫn chưa có phản ứng gì, Mạn Nghiên cũng không biết phải làm sao, cô vội rót nước lọc trên bàn mời mẹ của Tôn Bách Thần, rồi cũng rót cho mình một ly.

“Tôn Bách Thần, con nói gì đi chứ?” Bây giờ Linh Châu mới vào thẳng vấn đề. Bà quan sát đủ rồi, cũng đã đoán già đoán non được vài thứ.

“Mẹ muốn con nói gì?” Hắn tỏ ra ngây thơ vô số tội, còn hỏi ngược lại mẹ mình.

Bà hơi hướng cằm về phía Mạn Nghiên, ánh mắt lại mang vẻ hiếu kỳ nhìn Tôn Bách Thần. Linh Châu chống tay lên cằm, thấp giọng hỏi:

“Bé con xinh xắn này là ai thế?”

Tôn Bắc Thần liếc sang nhìn Mạn Nghiên, thấy cô đang cầm ly nước, mặt cúi thấp xuống. Hắn xoay nhẹ chiếc đồng hồ bạch kim sáng lấp lánh trên cổ tay, nhàn nhã phun ra từng chữ:

“Đồng Mạn Nghiên, bạn gái con.”1

Mạn Nghiên vừa nghe hai chữ “bạn gái”, lập tức ho sặc sụa. Nước trong miệng cô tràn ra bên ngoài, chảy xuống ướt nhèm nhẹp hõm cổ. Cô thẹn đến mức chỉ muốn biến mất ngay tức khắc. Linh Châu thấy vậy liền lấy khăn giấy trên bàn, đưa cho Mạn Nghiên lau.1

“Cháu có sao không?”

“Không sao ạ. Bác gái, cháu xin lỗi…” Cô cắn nhẹ đầu môi dưới.

“Sao lại xin lỗi chứ? Không sao là tốt rồi.”1

Mạn Nghiên vẫn là nên vào trong thay một bộ đồ lịch sự hơn. Cô cúi đầu chào mẹ hắn, rồi chạy nhanh lên lầu. Bà nhìn thấy dáng vẻ vụng về của cô liền bật cười, trong lòng trở nên rạo rực vì câu nói của Tôn Bách Thần. Bà tằng hắng giọng, hỏi hắn:

“Hai đứa đang sống chung à? Quen nhau bao lâu rồi, sao không nói cho mẹ biết?”

“Cái đó mẹ không cần biết! Mà sao hôm nay mẹ lại đột nhiên sang đây thế?”

“Con còn dám hỏi mẹ sao? Mấy tháng rồi con chưa về thăm mẹ lấy một lần hả? Có phải quên luôn con còn có một người mẹ không?” Bà tủi thân đến mức chồm cả người qua bàn, đấm mạnh vào ngực hắn.1

Hình như gần nửa năm rồi Tôn Bách Thần chưa về thăm nhà, nghĩ mới thấy hắn thật tệ. Hôm đi chơi ở biển Vương Phong có nhắc khéo hắn về thăm mẹ, Tôn Bách Thần lại phớt lờ cho qua.

Từ biệt thự của hắn lái xe về Tôn gia mất hơn hai tiếng đồng hồ. Khoảng cách không quá xa, càng không phải vì hắn không nhớ mẹ, mà do Tôn Bách Thần không muốn nhìn lại những kỷ niệm đau lòng trong ngôi nhà đó.

Trước khi lễ cưới của Tôn Bách Thần và Mộc Trà diễn ra, cô ấy từng có khoảng thời gian mấy tháng sống trong Tôn gia. Dù cô ấy đã mất mười năm rồi, nhưng những kỷ vật của Mộc Trà vẫn còn nguyên trong căn phòng ngủ vốn định làm dùng phòng tân hôn cho hai người. Thậm chí, Tôn Bách Thần còn lập một bàn thờ nhỏ cho cô, thường thắp hương đều đặn vào ngày giỗ hàng năm.

“Bách Thần, con đang nghĩ gì thế?”

“À, không có gì. Mẹ, dạo này con bận quá thôi! Chủ nhật tuần sau con sẽ về nhà.”

“Ừ ừ, mẹ biết con bận yêu đương rồi. Mà này, con nhớ dẫn cả Mạn Nghiên về theo nhé. Dù sao sau này nơi đó cũng là nhà của con bé.”1

Tôn Bách Thần thở hắt một hơi, hắn biết bà ám chỉ điều gì, bèn chỉnh lại ngay:

“Mẹ đừng có suy nghĩ quá nhiều rồi sau này tự ôm thất vọng.”1

Linh Châu là người sinh ra Tôn Bách Thần, bà thừa biết hắn nghĩ gì trong tâm. Thằng con trai bà, chắc chắn còn day dứt điên dại với mối tình mười năm trước, chỉ là hắn cuối cùng cũng chịu mở lòng với một cô gái khác, bà đã cảm thấy mừng lắm rồi.

Có phải mặt dày đeo bám, bà cũng phải ôm cho được Mạn Nghiên về làm con dâu. Hừm, Lưu Linh Châu đã chấm ai, chắc chắn phải giành cho bằng được! Nhất là ở cái tuổi bạn bè mình đã tay bồng tay bế cháu nội cháu ngoại, bà vẫn tủi thân một mình, ngày ngày còng lưng mà gánh cái sản nghiệp của Tôn gia, càng làm bà có thêm động lực, quyết phải thúc đẩy nhanh mối quan hệ của hai đứa bọn chúng.1

“Biết rồi. Con đó, nói người ta là bạn gái mình thì đừng làm gì khiến con bé phải buồn. Tôn Bách Thần, Mộc Trà đã mất lâu lắm rồi, con cũng đừng canh cánh trong lòng nữa. Chuyện đó suy cho cùng chỉ là tai nạn không may thôi…”

“Mẹ, con biết rồi. Mẹ không cần nhắc lại đâu.” Hắn cắt ngang lời bà.

Lúc này Mạn Nghiên đã thay đồ xong. Cô vừa đi xuống, Linh Châu liền phẩy tay, gọi cô lại ngồi gần với bà.

“Bác gái, bác có gì muốn nói với cháu ạ?" Mạn Nghiên cẩn thận từng câu chữ.

“Phải đó. Mạn Nghiên này, sau này thằng nhóc kia dám bắt nạt con, cứ nói với mẹ. Ta sẽ thay con dạy dỗ nó một bài học.”

Mạn Nghiên nghe xong thì cười gượng gạo. Bản thân cô còn không hiểu được hành động của Tôn Bách Thần, tự nhiên nói với Linh Châu mình là bạn gái hắn. Rõ hôm bữa còn khẳng định đừng tơ tưởng đến chuyện yêu đương với hắn sao? Hôm nay lại đột nhiên tuyên bố cô là bạn gái hắn. Mẹ kiếp, mâu thuẫn đến mức không chịu nổi!1

Lại thêm mẹ của hắn, mới gặp Mạn Nghiên một lần đã xưng hô mẹ - con với cô. Chắc chắn bà đã hiểu sai về mối quan hệ giữa cô và Tôn Bách Thần mất rồi! Để Châu Linh biết được cô cùng hắn xuất phát điểm từ việc gì, chắc bà sẽ thất vọng lắm.

“Bác gái yên tâm đi, Bách Thần đối xử với con vô cùng tốt.” Cô bịa đại một câu nói để trả lời cho phải phép tắc.

“Mạn Nghiên, sau này cứ gọi ta là mẹ đi. Gọi là bác gái, ta thấy xa cách lắm.”1

“Vậy cũng được, mẹ Tôn…” Cô gọi Linh Châu là mẹ, nhưng chỉnh lại ý nghĩa từ "mẹ" trong hàm ý của bà một chút.

Châu Linh hài lòng tháo chiếc lắc khảm kim cương từ tay mình, đeo qua cho Mạn Nghiên. Bà vuốt nhẹ mái tóc cô, nói một câu tình cảm:

“Tặng con đó, xem như quà lần đầu gặp mặt nha.”

“Sao con có thể nhận được chứ. Thứ này thật sự quá quý giá…”

Tôn Bách Thần điềm nhiên lên tiếng:

“Cứ nhận đi, trang sức bà ấy có nhiều lắm, đeo mấy đời còn chưa chắc hết. Cho em một chiếc lắc tay, chẳng gọi là mất mát gì đâu.”1

Linh Châu liếc xéo con trai mình một cái. Hắn đang muốn nói kháy bà điều gì đây?

Bà liền phản bác lại:

“Nhiều thì nhiều, nhưng chiếc lắc đó là món đồ độc nhất mà mẹ rất yêu thích đó. Tôn Bách Thần, mẹ đeo cho Mạn Nghiên là có mục đích, không phải tùy ý tặng đại đâu.”1