Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 75: Xin con hãy kéo đứa con trai của mẹ ra khỏi quá khứ đau thương đó



Tôn Bách Thần nắm chặt lấy cổ tay cô, bàn tay còn lại giật lấy khung ảnh, đặt ngay ngắn vào vị trí cũ. Mạn Nghiên hơi bối rối, vội thu tay mình lại.

“Em… em không có làm gì cả…”

“Ai cho phép em vào đây hả?” Tôn Bách Thần quát lớn.

“Là chị Ninh Ninh, chị ấy đưa em vào.” Cô bị hắn làm cho giật mình, bước chân không tự chủ được mà lùi ra sau.

Vừa lúc này Vương Phong từ bên ngoài đi vào, anh kéo Mạn Nghiên về phía mình, trừng mắt lên nhìn Tôn Bách Thần:

“Hung dữ cái gì? Không nghe thấy cô ấy được người khác đưa vào đây sao?”1

Lát sau, Vương Phong quay sang nhìn Tôn Ninh Ninh đang đứng ở một góc âm thầm quan sát bọn họ. Anh gằn giọng:

“Tôn Ninh Ninh, chị đừng có quá quắt. Nếu chị còn cố tình làm tổn thương Mạn Nghiên, tôi sẽ không tha cho chị đâu.”1

Tôn Ninh Ninh nhìn dáng vẻ tức giận của Vương Phong lúc này, chợt hiểu ra điều gì đó. Mười năm trước cô ta hạch họe Mộc Trà, cũng là anh năm lần bảy lượt đứng ra bảo vệ. Mười năm sau là Đồng Mạn Nghiên, anh vẫn hành xử như thế.1

Ánh mắt quan tâm cùng cử chỉ lo lắng này, chắc chắn Vương Phong có tình ý với Mạn Nghiên.

“Vương Phong, thật không ngờ cậu lại có hứng thú với tình nhân của bạn thân mình như thế. Một lần là đủ rồi, còn muốn chuyện cũ lặp lại sao?”1

Anh nuốt nước bọt ừng ực, bàn tay bóp chặt kêu từng tiếng răng rắc. Vương Phong phải kiềm chế hết cỡ để không vung nắm đấm của mình lên. Người đàn bà này thật độc mồm độc miệng, trước kia ăn hiếp Mộc Trà, nay lại muốn giày vò cả Mạn Nghiên.

Chị ta đố kỵ với Tôn Bách Thần đến thế sao?1

Cũng phải, mà cũng không! Hình như Tôn Ninh Ninh vừa tìm thêm được một lý do khác để ghét Mạn Nghiên rồi!1

“Mấy đứa làm gì mà lên trên đây hết vậy?” Linh Châu bước nhanh vào phòng.

Không có ai đáp lại! Bà nhìn Tôn Bách Thần, muốn hắn nói gì đó, nhưng chỉ đổi về sự im lặng.

“Chúng ta xuống dưới đi. Đừng ở trước bàn thờ Mộc Trà quấy rầy em ấy nữa.” Vương Phong mở lời.

Anh đẩy nhẹ vai Châu Linh, muốn bà xuống dưới lầu cùng mình. Tôn Bách Thần là người tiếp theo có phản ứng, hắn nắm tay Mạn Nghiên cùng đi xuống lầu. Cô vừa bị hắn nạt vẫn còn chưa hoàn hồn, hai mắt đờ đẫn cứ nhìn xuống sàn nhà.

“Tôi không có ý lớn tiếng với em. Mạn Nghiên, đừng sợ! Vừa nãy tôi hơi mất bình tĩnh, thật lòng không phải trách em đâu.”1

“Còn nữa, Tôn Ninh Ninh không phải loại người tốt lành gì. Em nghe lời tôi sau này tránh càng xa chị ta càng tốt.”1

Hắn ôm lấy Mạn Nghiên, lúng túng không biết dỗ dành cô thế nào. Nếu nói Tôn Bách Thần không muốn cô nhìn thấy nơi đó vì sợ cô đau lòng, có phải hắn quá khốn nạn rồi không? Trái tim Tôn Bách Thần cứ như bị chẻ đôi ra vậy, một nửa hướng về Mạn Nghiên, nửa kia lại mang cảm giác tội lỗi với Mộc Trà.1

Tôn Bách Thần không biết phải làm sao hết. Hắn cũng không muốn phải khổ sở như vậy, nhưng tâm can hắn không cho phép mình được quên đi Mộc Trà…

“Em không sao.” Mạn Nghiên chớp nhẹ mi mắt. Dù cho hắn không căn dặn cô cũng tự giác tránh xa Tôn Ninh Ninh. Chị ta quả thật rất đáng sợ…

Nghe được âm thanh nhè nhẹ phát ra từ cổ họng Mạn Nghiên, Tôn Bách Thần mới buông lỏng. Hắn nhìn lên đồng hồ thấy không còn sớm, bèn giục cô đi ngủ.

“Ở trong phòng tắm có bàn chải mới, đánh răng rồi đi ngủ đi. Ngày mai còn phải về ký túc xá sớm.”

Cô gần gật đầu, vào trong phòng tắm đánh răng. Người làm theo sự sắp xếp của Linh Châu, mang cho cô một bộ đồ ngủ cho thoải mái. Mạn Nghiên thay đồ xong thì không có ý định ngủ ở đây.

Chiếc giường kia là giường tân hôn của hai người kia, cô sao dám nằm lên chứ!

“Bách Thần, anh ngủ ở đây đi. Em sang ngủ ở phòng dành cho khách.”

Tôn Bách Thần ngỡ cô còn giận, liền hạ giọng:

“Em ngủ trên giường tôi đi, tôi ngủ ở ghế sofa đằng kia.”

“Không phải như anh nghĩ đâu.” Mạn Nghiên ảo não.

Hai người còn đang đứng ngây ra đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Châu Linh bước vào, nắm lấy tay Mạn Nghiên.

“Mạn Nghiên, sang phòng ngủ với mẹ nhé.”

Đây chính là sự lựa chọn tốt nhất lúc này. Mạn Nghiên không ngần ngại mà đồng ý luôn. Cô đi ra ngoài cửa đợi Linh Châu, bà ở trong nói vài câu với Tôn Bách Thần.1

“Đêm nay vắt tay lên trán mà nghĩ thông đi. Thật đúng là hết lời để nói với con mà.”

Linh Châu khi nãy nói chuyện với Vương Phong, đã đoán ra hết mọi chuyện. Bà biết thế nào Tôn Ninh Ninh cũng tìm cách gây khó dễ cho Mạn Nghiên, chỉ là không không ngờ cô lại hành động sớm như vậy.

Mới lần đầu tiên gặp mặt, Tôn Ninh Ninh đã làm tổn thương nghiêm trọng đến tinh thần Mạn Nghiên!

Hai người nằm trên giường. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, Linh Châu thủ thỉ:

“Ninh Ninh có nói gì thì con cũng đừng để trong lòng nhé. Con chỉ cần biết mẹ xem con như người của Tôn gia rồi. Chỉ cần con không chê Tôn Bách Thần, mẹ nhất định sẽ ủng hộ hai đứa.”

“Vâng ạ.”

Bà nắm lấy tay Mạn Nghiên, tiếp tục bộc bạch:

“Mẹ biết chuyện của Mộc Trà khiến con không thoải mái gì… Nó cũng là bóng đen ám ảnh trong lòng của Bách Thần bấy lâu nay. Mạn Nghiên, dù biết thật vô sỉ khi đưa ra thỉnh cầu này… nhưng mẹ mong con đừng bao giờ buông tay nó được không? Xin con hãy kéo đứa con trai của mẹ ra khỏi quá khứ đau thương đó.” Bà nói xong thì bật khóc.

Mạn Nghiên cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng mà Linh Châu dành cho Tôn Bách Thần, cũng nhận ra sự day dứt tận sâu trong cõi lòng bà. Cô lấy tay lau đi dòng nước mắt trên khuôn mặt người phụ nữ tưởng chừng như rất mạnh mẽ này. Cô hứa:

“Được, con sẽ cố gắng thực hiện ý nguyện của người.”1