Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 76: Tỏ tình thất bại



Từ chuyện lần trước ở Tôn gia, Mạn Nghiên vô cùng áy náy với mẹ con Vương Phong. Cô muốn đến tận nhà xin lỗi mẹ anh, nhưng Vương Phong lại ngăn cô lại.

“Xin em tạm thời đừng nói ra có được không? Cho anh thời gian đi, anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.”

Vương Phong âu sầu thở dài. Anh biết làm sao được? Mẹ anh cũng rất thích cô gái nhỏ này. Nếu bây giờ Mạn Nghiên nói ra sự thật, anh sợ mẹ mình sẽ không thể chấp nhận được.1

Chi bằng cứ để qua một khoảng thời gian, anh sẽ lại gạt bà rằng mình chủ động chia tay với Mạn Nghiên. Ít nhất như thế sẽ tốt cho cô và giảm bớt sự đau lòng cho mẹ anh nữa.

Sự tình trở nên phức tạp như vậy là do Vương Phong mà ra, anh có trách nhiệm phải giải quyết nó. Cô gái nhỏ kia không hề có lỗi, là anh cố tình đưa cô ấy vào mớ rắc rồi này.

Đáng lẽ ban đầu Vương Phong không nên cố chấp như vậy. Sự cố chấp chỉ tổ đem đến cho con người ta phiền toái, lại còn có thể giết chết một mối quan hệ mà ta vô cùng trân trọng. Anh nên hiểu rõ đạo lý này từ lâu rồi mới phải!



Gió thổi nhè nhẹ, tiết trời trong xanh cực kỳ dễ chịu…

Mạn Nghiên cột gọn lại tóc, cô đứng trước quán cà phê nhỏ, mắt hướng về phía bảng hiệu.

Hôm nay là ngày cuối cùng cô làm thêm ở đây. Đợi khi tan làm, Mạn Nghiên sẽ xin chị quản lý nghỉ việc theo đúng yêu cầu của Tôn Bách Thần.

Từ ngày quán cà phê khai trương Mạn Nghiên đã gắn bó với nó, đến nay cũng gần ba năm rồi. Bảo cô nghỉ việc, cô có chút tiếc nuối.

Chỉ là Mạn Nghiên cũng thấy khó xử với Khắc Dương. Nếu còn cùng làm chung một chỗ, cô e rằng sẽ có thêm nhiều lời đồn thổi không hay về hai người. Đến lúc đó cuộc sống của cô càng thêm lộn xộn, lắt léo.

Dính dáng đến Tôn Bách Thần và Vương Phong đủ làm cô mệt lắm rồi, Mạn Nghiên không có tâm trí để quan tâm đến cảm nhận của Vũ Khắc Dương nữa.

Mấy đêm liền nằm suy nghĩ, Mạn Nghiên vẫn muốn đánh cược bản thân có thể cảm hóa được trái tim Tôn Bách Thần. Trước là vì lời hứa với Linh Châu, sau là vì những lời thì thầm từ tận sâu trong đáy lòng cô nữa.

Chúng ta là người đang sống, tại sao phải vì một người đã khuất mà chùn bước? Mạn Nghiên tin Mộc Trà ở một nơi xa thẳm nào đó, cũng sẽ ủng hộ quyết định của cô.

Yêu một người không yêu mình là khó, nhưng nếu buông tay một người mình vẫn còn yêu thì khó hơn gấp trăm vạn lần. Ai nói đau thương có thể giết chết tình yêu? Chỉ khi lòng nguội tim tan, họa may mới có thể chấm dứt thứ tình cảm ẩm ương này!1

“Mạn Nghiên, sao em còn đứng thừ ra mà không mở cửa vào trong? Hay là Khắc Dương giữ chìa khóa của quán hả?”

Chị quản lý đứng đằng sau vỗ vào vai Mạn Nghiên. Cô hơi giật mình, quay sang nhìn chị:

“Em vừa mới đến thôi! Với lại cũng không có chìa khóa thật.” Cô cười cười.

Chị quản lý gật đầu, lấy chìa khóa từ trong túi xách định mở cửa. Nhưng khi nhìn xuống dưới chân thì không thấy ổ khóa trên thanh cửa cuốn nữa. Chị hoảng hốt, còn tưởng hôm qua Khắc Dương quên khóa cửa.

“Trời ơi, hôm qua hai đứa về sau không khóa cửa à? Mạn Nghiên, giúp chị kéo cửa lên nào.”

“Vâng… nhưng em nhớ tối qua đã khóa cửa cẩn thận rồi mà nhỉ?”

Hai người ráng sức kéo mà cánh cửa cuốn vẫn không xê dịch gì. Chị quản lý cứ tưởng cửa bị hư, cho đến khi chị nhận được điện thoại từ Vũ Khắc Dương.

“Được được, chị hiểu rồi. Khắc Dương, chúc em may mắn.” Chỉ cười tủm tỉm, rồi tắt điện thoại.

“Chị ơi, sao thế?”

“À, không có gì. Mạn Nghiên này, em cùng chị ra tiệm bánh kem nhé.”

“Hả? Nhưng để làm gì chứ?”

Chị quản lý không trả lời, mà trực tiếp kéo Mạn Nghiên ngồi lên xe. Chị theo lời của Khắc Dương đến tiệm bánh kem gần đó, nhận một chiếc bánh kem chocolate xinh xắn mà cậu đặt sẵn. Bên trên bánh có viết một hàng chữ, mà chỉ có chị mới đọc được.

“Bánh này mua cho ai thế? Chị Châu, hôm nay quán của mình có tổ chức sự kiện gì ạ?”

“Ừ đúng rồi. Một lát nữa em sẽ được biết.”

Chị quản lý đưa Mạn Nghiên về quá cà phê. Trên đường đi chị vô cùng mong đợi sự kiện sắp xảy ra. Mới vừa nãy thôi Khắc Dương gọi điện thoại cho chị, nói chiều nay cậu sẽ bao trọn quán để tỏ tình với Mạn Nghiên.

Hai người về đến nơi đã thấy cánh cửa cuốn được mở ra. Qua lớp cửa kính, họ nhìn thấy bên trong được trang trí rất nhiều loại bóng bay hình trái tim màu hồng. Chị quản lý đẩy cửa đi vào, tay đặt bánh kem ngay ngắn lên chiếc bàn ở chính giữa.

“Mạn Nghiên, bịt mắt lại đi. Chị có một bất ngờ dành cho em.”

“Cho em sao?” Cô càng ngạc nhiên tột độ.

Mạn Nghiên còn nghĩ liệu có phải chị Châu biết cô sẽ xin nghỉ việc, nên mới tổ chức tiệc chia tay không?

Nhưng hình như cô chưa nói với ai hết mà!

Cô hơi hồi hộp, mắt nhắm lại để chị cột chiếc khăn màu lụa quanh mắt. Chị để Mạn Nghiên ngồi xuống ghế, còn mình mở chiếc bánh kem ra.

Mạn Nghiên nghe được tiếng bước chân khe khẽ từ bên trong đi ra, mà không phải chỉ có một người. Cô cười cười, hiếu kỳ hỏi:

“Ai thế chị?”

“Bĩnh tĩnh nào cô nương, chờ chị một chút.”

Chị Châu nhìn chàng trai trước mắt, tay đưa ngón cái lên tán thưởng. Hôm nay Khắc Dương đặc biệt đẹp trai hơn mọi ngày, với bộ âu phục màu trắng cùng mái tóc được vuốt keo ngược ra đằng sau. Thái độ nghiêm túc và chín chắn của Khắc Dương, chứng tỏ cậu rất quyết tâm cho lần tỏ tình này.1

“Cố lên, chị tin em làm được!” Chị quản lý nói nhỏ.

Chứng kiến cho màn tỏ tình của cậu là mấy đứa trẻ lang thang cơ nhỡ thường bán hàng rong ở quanh khu vực này. Thỉnh thoảng tụi nhóc còn đến quán cà phê để bán hoa và bánh, còn được Mạn Nghiên và Khắc Dương cho thêm ít tiền.

Mấy đứa trẻ giúp cậu bưng bánh ngọt và kẹo ra, để xung quanh chiếc bánh kem kia. Đứa nào đứa nấy mặc váy, mặc vest đồng màu với cậu, đứng hai hàng ngay ngắn đối diện với Mạn Nghiên.

Dĩ nhiên là không thiếu chú mèo màu trắng, đang nằm ngoan ngoãn trên tay một cô bé đứng ở trung tâm hàng.

“Mạn Nghiên, em mau cầm bật lửa, chị giúp em châm nến trên bánh kem.”

Chị cầm tay cô, bật lửa đốt nến trên bánh cháy lên. Chị Châu nói:

“Mau cầu nguyện đi. Nói ra ba điều ước em muốn làm cùng người mình yêu thương nhất.”

“Dạ?” Yêu cầu lạ lùng này nhất thời Mạn Nghiên không tiếp thu được.

Có điều dưới sự hối thúc của chị Châu, cô vẫn làm theo.

Mạn Nghiên không nghĩ ngợi gì nhiều, cứ ước đúng với nguyện vọng trong lòng. Cô muốn được ăn một cái tết ấm áp bên cạnh bà và dì, muốn chú ruột của mình quay về nhà. Điều cuối cùng Mạn Nghiên dành cho Tôn Bách Thần, muốn cùng hắn trải qua một ngày sinh nhật đáng nhớ!

“Em ước xong rồi.”

“Mau thổi nến đi.”

Ngọn nến vụt tắt, chợt tiếng hát trong trẻo vang lên, hồn nhiên và tươi sáng. Mạn Nghiên nhoẻn miệng cười tươi, cảm nhận giai điệu của bài hát.

Nhưng rốt cuộc bữa tiệc này có ý nghĩa gì đây?

Sau một tràng vỗ tay lớn, không khí đột nhiên im lìm. Có tiếng bước chân dần tiến lại Mạn Nghiên, những ngón tay nhẹ nhàng chuyển động sau đầu cô, gỡ chiếc khăn lụa bịt mắt ra.

Cô từ từ mở mắt, hai con ngươi tròn xoe nhìn người con trai đứng trước mặt mình. Hôm nay Khắc Dương trông thật khác, đến mức Mạn Nghiên cảm thấy ngỡ ngàng.

“Khắc Dương…”

Không để cô thêm tò mò, Khắc Dương hít vào một hơi thật sâu, cất lên chất giọng chân thật nhất:

“Mạn Nghiên, tôi thích cậu, thích rất lâu rồi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu trên giảng đường ba năm trước, tôi đã lưu luyến mãi không quên ánh mắt thuần khiết ấy. Tình cảm này giữ trong lòng cũng nên nói ra rồi! Này, nếu cậu không phiền thì làm người yêu tôi nhé?”1

Lời tỏ tình vừa chân thành vừa dễ thương này, ắt hẳn phải đánh gục trái tim của mọi cô gái. Nhưng mà ngay lúc này, thứ Mạn Nghiên cảm thấy chỉ là sự bối rối và mù mịt.

Cô không biết trả lời thế nào để cậu không phải đau lòng!

Khắc Dương mở chiếc hộp trên bàn, lấy ra một chiếc vòng tay bằng vàng chuẩn bị đeo lên tay cô. Cậu nắm lấy tay Mạn Nghiên, ánh mắt si tình nhìn cô:

“Nhé?”

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Tiếng hô hào của mọi người vang lên. Ai nấy đều mong chờ một màn tỏ tình lãng mạn này sẽ có một kết thúc đẹp nhất.

Tim Mạn Nghiên đập thình thịch, không phải vì rung động mà vì khó xử. Cô khẽ nhíu mày, hạ quyết tâm rút bàn tay của mình lại.

“Xin lỗi Khắc Dương, tớ…”

Không khí lặng ngắt như tờ, trên gương mặt của mỗi người đều lộ ra vẻ thất vọng não nề. Đặc biệt là Khắc Dương, cậu không hiểu…

“Vì sao chứ? Mạn Nghiên, cậu có thể cho tôi một cơ hội được không?”

Cô dứt khoát lắc đầu.

“Tớ hiện tại không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương. Xin lỗi cậu rất nhiều!”

“Chị Châu, xin lỗi chị. Em xin phép…”

Mạn Nghiên quay người bỏ đi, trước sự sững sờ của tất cả mọi người. Khắc Dương nhìn theo bóng lưng của cô gái kia, thất thần đến độ buông hẳn chiếc vòng vàng rơi xuống đất.

Dòng chữ I Love You trên bánh kem như có linh hồn, buồn thương cho Khắc Dương mà dần tan chảy, nhòa nhạt...

Chu đáo đến từng chi tiết, đến cuối cùng vẫn đổi lại sự thất bại…

“Đồng Mạn Nghiên, cậu còn có lý do nào thuyết phục hơn không?” Cậu cười khổ.1