Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 78: Cho chừa cái tật ham ăn đi!



Mọi người quây lại thành từng nhóm ngồi ăn trưa. Vương Phong thấy Mạn Nghiên cứ lượn lờ xung quanh lều trại tìm kiếm thứ gì đó, bèn gọi lớn:

“Mạn Nghiên, sao không qua đây ngồi ăn cơm cùng mọi người đi?”

Cô cuối cùng cũng từ bỏ tìm kiếm, bất lực đi đến ngồi xuống cạnh Nhã Yến Kỳ. Mạn Nghiên nhìn về phía mọi người, đầy khó xử:

“Hộp cơm trưa của em mất tích rồi. Rõ ràng buổi sáng có mang theo, nhưng bây giờ lại không thấy đâu cả.”

“Đã tìm kỹ chưa? Có phải trong lúc dọn dẹp, vứt lung tung ở đâu rồi không?” Tôn Bách Thần lên tiếng.

Mạn Nghiên lắc đầu, cô đã tìm rất cẩn thận mà vẫn không thấy. Phen này trưa nay cô phải nhịn đói là cái chắc!

“Không sao đâu Mạn Nghiên. Cậu ăn chung phần với tớ đi!”

Nhã Yến Kỳ đẩy hộp cơm của mình dịch sang chỗ Mạn Nghiên, còn lấy thêm một đôi đũa sạch trong đưa cho cô. Nhã Yến Kỳ biết rõ Chu Ái Ái là người giấu hộp cơm, vì chính mắt cô ấy nhìn thấy cô ta trong lúc mọi người tập trung chụp ảnh ở cổng trại, đã lén lút cuỗm mất hộp cơm, giấu vào trong ba lô của mình.1

Vương Phong nhìn vào hộp cơm của Nhã Yến Kỳ, nói:

“Một chút cơm như thế sao hai người ăn đủ no? Mạn Nghiên, tôi chia phần cơm của mình cho em. Chiều nay còn có hoạt động thể chất ngoài trời, ai cũng phải ăn no để tham gia.”

Tôn Bách Thần nhìn khay cơm của Vương Phong, chẳng thấy khá khẩm hơn là bao. Hắn liếc nhìn anh, mỉa mai:

“Cơm của Nhã Yến Kỳ ít thì cơm của cậu nhiều sao? Một mình cậu ăn còn chưa chắc no, bày đặt chia với chả sẻ!”1

Rồi hắn múc cơm và thức ăn của mình vào một cái hộp nhựa, đưa cho Mạn Nghiên:

“Ăn đi, phần ăn trưa của tôi rất nhiều. Đừng nói là một mình em, chia cho ba người nữa còn đủ đó.”

Vương Phong không phục, liền bật lại:

“Cậu ăn không hết mà mang lắm thế làm gì? Nếu không có Mạn Nghiên, cậu đổ đi chắc?”

Hắn nhún nhẹ vai, bình thản nói:

“Mua phần ăn người ta bán sẵn thôi! Trùng hợp lại hết size nhỏ rồi.”

Tôn Bách Thần chắc phải cảm ơn quán cơm mà hắn mua hồi sáng mất. Vì Vương Phong đi chung xe với Tôn Bách Thần, anh cứ giục hắn phải đến sớm. Lúc người giao cơm đến nhà hắn mới biết người ta đưa nhầm phần cho cặp đôi, nhưng sợ trễ giờ nên Tôn Bách Thần không đổi lại.

Hắn còn định đánh giá một sao trên ứng dụng giao hàng vì sự cẩu thả của quán. Bây giờ thì không cần nữa rồi!1

“Em ăn thêm thức ăn đi. Ăn nhiều mới no được!” Vương Phong vẫn không chịu thua kém, dứt khoát gắp phần thịt nguội jambon của mình vào phần cơm của Mạn Nghiên.

Nhã Yến Kỳ cũng không chịu thua thiệt. Dù sao những món cô ấy đang ăn đều là do Mạn Nghiên một tay chuẩn bị vào sáng sớm, nên vẫn phải chia cho cô một ít.

“Ăn cả cơm cuộn nữa này. Cậu làm ngon lắm đó Mạn Nghiên!”

Kết quả Mạn Nghiên lại là người được ăn nhiều nhất. Cô ăn phần của cả ba người chia cho, đến mức chiếc bụng nhỏ căng tròn lên.

Chu Ái Ái ngồi đối diện Mạn Nghiên, nhìn thấy cô ăn ngon lành thì trong lòng vô cùng đố kỵ. Cô ta cũng muốn được ăn chung phần cơm của Tôn Bách Thần!1

Ăn xong, mọi người dọn dẹp sơ rồi nghỉ ngơi. Buổi chiều quả nhiên diễn ra những hoạt động rất sôi nổi, từ kéo co đến chơi cướp cờ và gánh nước thi. Ai nấy đều mệt mỏi rã rời.

Vậy mà vui!

“Nào nào, mọi người mau chụp chung một tấm ảnh làm kỷ niệm đi.” Vương Phong hô to.

Ai cũng chụp, mỗi mình Tôn Bách Thần bỏ về lều trại. Hắn vừa mệt, vừa không có hứng thú chụp ảnh.

Tối đến mọi người đốt lửa nướng thịt. Ăn tối xong thì cùng tụm lại hát hò giống chuyến đi biển lần trước. Chơi cũng mệt, lại còn phải giữ sức cho các hoạt động ngày mai nên ai nấy cũng tranh thủ về lều đi ngủ.

Mạn Nghiên nằm trong lều không sao ngủ được. Cô đau bụng nên cứ trằn trọc trở mình, mặt mày thì nhăn lại như khỉ. Rõ là vì cả ngày hôm nay cô ăn rất nhiều thứ, nên bây giờ mới rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như vậy.

Không được rồi! Nếu còn không đi “giải quyết nỗi buồn”, Mạn Nghiên sẽ không sao ngủ được.

“Yến Kỳ, Yến Kỳ à…”

Nhã Yến Kỳ có vẻ vì mệt nên ngủ rất say, hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Mạn Nghiên.

“Tiêu rồi, tiêu rồi! Biết thế không ăn nhiều như vậy.”

Mạn Nghiên chật vật ngồi dậy, ôm bụng chạy ra ngoài. Cô không thể một mình vào rừng được, nên mới liều mình đến lều của Tôn Bách Thần.

“Tôn Bách Thần, anh có nghe em gọi không?” Cô thì thào vào trong lều.

Hắn chưa ngủ, tai lại rất thính. Tôn Bách Thần nghe được tiếng Mạn Nghiên, liền mở khóa kéo cho cô chui vào trong.

“Sao thế? Nửa đêm còn mò sang đây, nhớ tôi hửm?”

“Bách Thần, em đau bụng.” Mạn Nghiên hai tay đặt trước bụng, chân quắn quéo cả lại.

Cô ghé sát vào tai Tôn Bách Thần, xấu hổ nói cho hắn biết nhu cầu của mình.

Tôn Bách Thần suýt chút cười sặc sụa, nhưng cố nhịn. Mạn Nghiên mặt đỏ bừng, quay đi chỗ khác.

“Anh không đi với em thì thôi. Có giấy thì đưa đây, em đi một mình.”

Hắn véo nhẹ má cô, rồi nhanh quay sang tìm cuộn giấy vệ sinh. May mà Tôn Bách Thần có mang theo!1

"Cho chừa cái tật ham ăn đi." Hắn nói.

Cô xị mặt. Rõ ràng là Tôn Bách Thần ép cô ăn nhiều mà.

Hai người đi vào trong rừng. Tiếng lòng của Mạn Nghiên như được thần linh nghe thấy, cô may mắn tìm được một nhà xí ở giữa rừng.

Khỏi phải nói, Mạn Nghiên mừng muốn rớt nước mắt!

“Anh ngồi ngoài đây đợi em nhé. Không được chạy mất đâu đó.”

Mặc dù đau bụng, nhưng Mạn Nghiên vẫn cố dặn dò hắn tận bốn năm lần. Tôn Bách Thần gật đầu lia lịa, thúc dục cô mau vào trong.

“Được, tôi biết rồi. Em nhanh lên đi, nếu còn không vào thì coi chừng…”

Mạn Nghiên chưa để hắn nói hết câu, đã đóng sầm cửa lại. Cô từng mất mặt trước Tôn Bách Thần vô số lần, nhưng chưa lần nào xấu hổ bằng lần này.

Một lát nữa có nước “đội quần” mà tránh hắn mất!

Mười phút trôi qua, Mạn Nghiên vẫn ngồi lỳ ở trong đó. Cô gọi hắn, bồn chồn:

“Bách Thần, anh còn ở ngoài đó không?”

“Ừ, vẫn đang ở đây.” Hắn đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa để canh chừng.

Mạn Nghiên đấu tranh một hồi trong cái nhà xí, mới chui ra. Cô mặt mày xanh lét, ngượng đến không dám ngóc đầu lên nhìn Tôn Bách Thần. Mạn Nghiên còn mang theo chai nước hoa, xịt lên khắp người.

“Ặc, ặc… Nồng nặc như vậy sao ngửi nổi?”

Tôn Bách Thần nắm tay cô, một tay còn lại cầm điện thoại soi đường. Cô cắn chặt môi, nói lí nhí:

“Em sợ để lại mùi.”

“Hừm, tôi cũng đâu có chê em thối!”1

“…” Tên ác ma này, nói chuyện với con gái chẳng có ý tứ gì cả!

Mạn Nghiên cùng Tôn Bách Thần về đến khu lều trại, hắn giữ cô lại lều của mình.

“Bách Thần, không được đâu. Mau buông em ra đi.”

"Về đó với người nồng nặc mùi nước hoa sao? Định tra tấn lỗ mũi của mọi người hửm?"

“Ngủ ở đây đi. Không sao! Tôi đảm bảo với em.”

Tên ác ma này quyết không cho Mạn Nghiên trở về lều của mình. Hắn khóa dây kéo cửa, tắt đèn rồi ôm cô nằm xuống.

Trong bóng đêm đen mịt, Tôn Bách Thần bắt đầu dở trò lưu manh. Bàn tay khô ráp kéo áo Mạn Nghiên lên, chụp lấy một bên ngực đầy đặn.

“Bách Thần, đừng mà.” Cô bắt đầu sợ hãi.

Ngày mai còn nhiều hoạt động tiêu tốn thể lực, cô không thể…

“Ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm gì quá đáng!” Hắn dỗ dành.

Tôn Bách Thần nằm xuống thấp, miệng ngậm lấy một bên ngực của Mạn Nghiên mà ngủ. Tay còn lại hắn ôm lấy eo cô, để Mạn Nghiên gác chân lên người mình. Cô khẽ rên rỉ, dù không đau nhưng rất nhột. Cứ cái đà này thì đến lúc nào cô mới ngủ được chứ.1

Chết tiệt! Vậy mà bảo không quá đáng.