Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 79: Thơm một cái mới cho đi



Gần bốn giờ sáng, nhân lúc mọi người còn chưa thức giấc, Mạn Nghiên lén trở về lều, nằm xuống bên cạnh Nhã Yến Kỳ.

Mặt trời bắt đầu nhô lên từ đằng đông, tỏa chút nắng sáng yếu ớt lên tầng không lơ lửng. Ai nấy đều lần lượt rời khỏi lều, người thì tranh thủ làm vệ sinh cá nhân, người lại chăm chỉ tập thể dục buổi sáng.

Tối hôm qua Tôn Bách Thần lật lọng, hành hạ Mạn Nghiên suốt hơn một tiếng đồng hồ. Sáng nay cô còn dậy rất sớm, cả người ê ẩm đau nhức.

Chỉ tại con sói già đó! Ăn cô đến xương cũng không muốn nhả!

“Đồ xấu xa, đồ lật lọng kia, anh kéo em ra đây làm gì?” Mạn Nghiên khẽ đấm mấy cái vào vai Tôn Bách Thần, rồi rụt nhanh lại, định bụng bỏ đi.

Tôn Bách Thần đã biết tỏng ý định của cô gái nhỏ, cánh tay rộng lớn vội túm lấy eo Mạn Nghiên, kéo sát vào người mình. Hắn nhướn mày, cảnh cáo:

“Còn định chạy? Có muốn người khác thấy không?”

Tôn Bách Thần và Mạn Nghiên đang đứng sau một lều trại cách xa chỗ sinh hoạt tập trung nhất, nên chưa bị ai phát hiện. Nhưng lỡ có người rảnh rỗi đi dạo quanh khu lều trại, thì hai người có thể bị bắt tại trận.

Tay nắm chân níu thế này, có mười cái miệng cũng không thể giải thích!

“Bách Thần, mau bỏ em ra. Mọi người không thấy chúng ta sẽ đi tìm đó.”

“Thì sao? Nãy giờ ai vừa đánh, vừa chửi tôi tới tấp hử?” Hắn tỉnh bơ, còn làm bộ giận dỗi.

Tên ác ma này mới sáng sớm đã kéo Mạn Nghiên ra sinh sự, khiến cô khóc không thành tiếng. Hắn muốn sao mới chịu thả cô ra đây? Tôn Bách Thần thuận hắn thì sống, nghịch hắn chỉ có khó khăn chập trùng. Nghĩ vậy, Mạn Nghiên bèn dẻo giọng:

“Bách Thần, anh muốn sao mới để em đi đây.” Cô chép chép cái miệng nhỏ.

Tôn Bách Thần hệt một đứa trẻ “già đầu”, hắn chỉ ngón trỏ vào má mình, ra lệnh:

“Thơm một cái mới cho đi.”1

Dễ vậy sao?

Mạn Nghiên liền hôn chụt một cái vào má hắn.

“Bên này nữa.” Tôn Bách Thần nghiêng đầu sang bên khác, vòi vĩnh.

Hừ! Được voi đòi tiên mà.1

“Chụt.” Mạn Nghiên hôn thêm một cái vào má còn lại.

Còn sợ Tôn Bách Thần cảm thấy chưa đủ, Mạn Nghiên hôn luôn vào môi, trán và chóp mũi của hắn. Hôn vội vàng, hôn lia lịa, hôn đến khi hắn phát chán mới thôi.

“Em đi nhé.”

Cô cong giò chạy mất, suýt chút thì đâm sầm vào Vương Phong. Anh thấy cô mặt mày lấm la lấm lét, chân tay luống cuống vội vàng nên mới hỏi:

“Mạn Nghiên, nãy giờ em đi đâu thế?”

Mạn Nghiên còn chưa biết trả lời thế nào. Tôn Bách Thần đã từ sau lều đi ra. Vương Phong vừa nhìn liền biết hai người mới làm chuyện vụng trộm không muốn người khác thấy, khuôn mặt anh thoáng trầm mặc.

“Chuẩn bị hướng dẫn kỹ năng leo núi, em mau vào đội hình với các bạn đi.”

Mạn Nghiên cúi đầu chào anh, rồi lại cắm cổ chạy về phía mọi người.

Lúc sau Vương Phong và Tôn Bách Thần cũng đến chỗ tập hợp. Buổi sáng sinh viên sẽ được học bài lý thuyết ngắn về kỹ năng leo núi, từ trang bị đến cách xử lý khi gặp tình huống bất ngờ, để phục vụ cho hành trình leo núi chiều nay.

Hoạt động nào ở trường đại học Bắc Thành cũng có giải thưởng, lần này không ngoại lệ. Đội leo núi về nhất sẽ giành được một một khoản tiền mặt hậu hĩnh và có cơ hội chụp ảnh trên trang bìa tập san kỳ tiếp theo của trường.

Chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ trưa, sau khi mọi người ăn cơm xong đã được chia cho trang bị cần thiết dành cho buổi chiều. Vào giờ nghỉ ngơi, có người tranh thủ làm một giấc ngủ ngắn, có người lại ngồi bàn chiến thuật để giành chiến thắng.

Mạn Nghiên tuy ham tiền giải, nhưng cô phải ngủ đã. Nếu còn thức bàn chiến thuật, cô sợ mình chẳng còn sức mà lết đi mất.

Tiếng thổi còi ráo rít vang lên, mọi người vội vã thay đồ, xách hành trang lên chuẩn bị vào vị trí. Mỗi đội gồm mười người đi chung với nhau. Giảng viên từng đội chỉ có trách nhiệm chi viện khi xảy ra sự cố, hoàn toàn không tham gia cùng. Trước đó họ đã đi khảo sát địa hình, đánh dấu điểm đích và gắn nhiều thiết bị quan sát ở hai bên đường.

Trên đường đi họ còn phải thu thập mật thư được ban tổ chức bố trí sẵn, dựa theo các gợi ý để tìm phương hướng. Đến điểm đích sẽ có giảng viên đợi sẵn, phát cờ cho bọn họ quay về. Đội nào cầm cờ về đến khu lều trại trước tiên sẽ giành được hạng nhất.

Mọi người xuất phát, ban đầu còn đi san sát nhau, nhưng chưa đầy một tiếng sau đã có khoảng cách khác biệt giữa các đội.

“Bên kia có mật thư kìa. Mau lên!”

Ban tổ chức chuẩn bị khá kỳ công, gợi ý trong mật thư cũng khá hóc búa, giải mãi mới ra. Ba giờ chiều, đội của Mạn Nghiên mới đến chặng thứ hai, gần như tụt lại phía top cuối. Đội của họ tuy khả năng giải mật thư không tệ nhưng thể lực thì không bằng các đội khác. Đi đến đoạn rừng rậm, Chu Ái Ái bắt đầu ôm bụng.

“Em không được rồi. Mọi người đi trước đi, em đi vệ sinh một lát rồi sẽ bám theo.”

“Có cần chị đi theo không? Em đi một mình lỡ như có chuyện gì thì sao?” Mạn Nghiên hơi lo lắng. Dù trời vẫn còn sáng, nơi này cũng được trường khảo sát trước, nhưng chuyện may rủi không thể nói trước được.

“Không sao đâu, em đi gần đây thôi. Mọi người không cần lo lắng.”

Chu Ái Ái rẽ sang một hướng khác, chẳng mấy chốc mọi người đã không thấy cô ta đâu. Họ đợi mười lăm phút, vẫn không thấy cô ta quay lại thì sốt ruột.

“Không phải có chuyện gì rồi chứ?” Một nam sinh lên tiếng.

“Chắc không đâu, đừng nói điều gở.”

“Hay là chúng ta đi tìm Ái Ái đi.”

Mọi người tán thành ý kiến, nhưng để không tụt hậu, họ chia ra thành hai nhóm. Một nhóm tiếp tục tìm kiếm mật thư về đích, nhóm còn lại đi tìm Chu Ái Ái.

Mạn Nghiên tình nguyện theo một bạn nữ sinh và hai bạn nam sinh khác, đi tìm Chu Ái Ái. Dẫu sao cũng gọi là quen biết, cô tự mình đi tìm vẫn thấy yên tâm hơn.1

“Chúng ta qua bên kia tìm đi.” Một cậu nam sinh kia nói.