Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 80: Toàn là bẫy



Nhóm bốn người của Mạn Nghiên càng đi càng xa khỏi lộ trình, chẳng mấy chốc đã đi lòng vòng trong rừng.

“Nơi này là nơi nào, có phải chúng ta bị lạc rồi không?”

“Phải đó, nhìn lạ quá.”

Bởi vì quá chăm chú việc tìm kiếm Chu Ái Ái, nên họ quên khuấy mất việc để lại kí hiệu trên đường đi. Có hai người đã bỏ cuộc mà ngồi phịch xuống tảng đá lớn, nghỉ mệt. Đang khát còn uống thêm nhiều nước, càng khiến họ thêm kiệt sức.

Mạn Nghiên đứa dựa vào gốc cây lớn, mắt nhìn vào màn hình điện thoại thấy đã hơn bốn giờ chiều. Nếu không nhanh chóng tìm cho ra Chu Ái Ái thì trời tối mất.

Như vậy lúc tìm đường quay về càng gặp khó khăn hơn…

Họ cực khổ là thế, nhưng đâu biết ở đằng xa đang có đôi mắt sắc bén rình rập, chầu trực thời cơ thích hợp để giở trò hèn hạ.

“Ái Ái, em ở đâu?” Mạn Nghiên không bỏ cuộc, cô ra sức gọi lớn, hi vọng Chu Ái Ái có thể nghe thấy lời của mình.

Bốn bề vẫn chìm trong sự im lặng, mấy người khác bắt đầu thấy chán nản. Một nữ sinh đề nghị:

“Hay là chúng ta gọi sự hỗ trợ của thầy cô đi.”

“Okay, tớ tán thành.”

Một người đại diện đứng ra gọi điện thoại, nhưng ở đây tín hiệu chập chờn, không thể kết nối được. Họ phải tiếp tục đề xuất một phương án khác, nghĩ một hồi, cô nữ sinh kia lại lên tiếng:

“Hay là chúng ta tìm đường về khu cắm trại? Dù sao quay về cũng nhanh hơn đi tiếp lên đỉnh núi.”

“Vậy cũng được. Biết sao giờ, tìm đường quay lại thôi.”

Mạn Nghiên lấy điện thoại gọi cho Tôn Bách Thần, kết quả vẫn là không có tín hiệu. Cô lo cho Chu Ái Ái nên không muốn quay về, bèn nói:

“Ba cậu về tìm cứu viện đi. Tớ tìm thêm một lát nữa. Ừm, tớ sẽ để lại ký hiệu trên cây cho mọi người dễ nhận ra.”1

“Vậy sao được? Để tớ đi với cậu.”

Họ lại tiếp tục tách nhau ra, hai người quay về tìm người cứu viện, Mạn Nghiên và một bạn khác tiếp tục tìm Chu Ái Ái. Cô lục lọi trong ba lô, tìm được cuộn dây ruy băng đỏ mà trước đó Tôn Bách Thần đưa cho mình, liền đưa cho hai người kia một nửa, để cột thêm các nhánh cây thấp đánh dấu đường đi.

Những tia nắng mặt trời dần hiu hắt, Mạn Nghiên cảm nhận được sắc trời đang tối dần. Hai người đưa mắt nhìn quanh, mỗi người một phía, liên tục hô lớn tên của Chu Ái Ái.

“Ơ, bên kia có phải ba lô của cô ấy không?” Nam sinh chỉ về phía đằng xa.

“Hình như phải đó, chúng ta mau qua đó đi.” Mạn Nghiên reo lên.

Nam sinh chân dài bước nhanh hơn, nhưng cậu còn chưa đến gần chiếc ba lô, đã bị sập xuống một cái hố.

“Trung, cậu không sao chứ?”

“Mạn Nghiên, kéo tớ lên với.”

Hố kia cao hơn đầu người một chút. Cậu sinh viên kia ngã xuống hố, tuy không bị hề hấn gì nhưng không thể leo lên được. Bốn xung quanh là đất sét pha, nhẵn nhụi không có lấy một chỗ bám. Mà Mạn Nghiên thì không khỏe đến mức có thể kéo cậu ấy lên được.

“Này, tớ quăng dây thừng lên cho cậu. Cậu thắt chung với dây của mình, cột vào thân gốc cây lớn, rồi quăng đầu còn lại xuống đây.”

Mạn Nghiên gật gật, hiểu ý cậu bạn kia. Cô nhanh chóng tiến hành, đem đầu dây thừng cột vào gốc cây lớn cách đó chừng mười lăm mét.

“Chị Mạn Nghiên, giúp em với.”1

“Chu Ái Ái, em bị làm sao thế?” Cô hướng về nơi âm thanh phát ra, không khỏi bất ngờ.

Cô ta ngồi ở cách đó không xa, tay ôm lấy chân bật khóc. Mạn Nghiên lo lắng vội chạy sang đó xem, nào ngờ…1

“Vụt.” Cô có cảm giác mình vừa vấp phải thứ gì đó trên đất.

“Đồng Mạn Nghiên, cẩn thận!”

Mạn Nghiên theo quán tính quay lại phía sau, cô chỉ kịp hét lên một tiếng thất thanh, trân mắt nhìn gốc cây lớn từ trên không trung đang lao về phía mình.

“Bịch!”

Mạn Nghiên lăn mấy vòng trên đất, đầu óc choáng váng mơ hồ. Đến khi cô hoàn hồn lại, mới biết Tôn Bách Thần cứu mình.1

“Mạn Nghiên, em có sao không?”

Vương Phong đi cà nhắc về phía hai người họ. Một màn nguy hiểm vừa rồi phải khiến anh kinh hãi. Thật không dám tưởng tượng nếu Tôn Bách Thần không lao đến ôm Mạn Nghiên ra, hậu quả sẽ trở nên như thế nào.

Gốc cây kia được buộc vào sợi dây thừng dài, treo vất vưởng lên nhánh cây lớn. Ở dưới khéo léo luồn sang một sợi dây thừng khác, kích hoạt thành một cái bẫy.

“Em không sao cả. Bách Thần, anh anh…” Mạn Nghiên muốn hỏi han hắn, nhưng rối rít đến không nói nên lời.

“Tôi không sao.” Hắn điềm đạm nói, rồi đỡ cô đứng dậy.

Chu Ái Ái ngồi ở đằng kia, thấy mấy cái bẫy mình rắp tâm chuẩn bị cho Mạn Nghiên không thành, lòng nổi cơn tức giận. Nhưng vì có Tôn Bách Thần ở đây, cô ta không dám để bộc lộ cảm xúc thật.

“Đau quá, ôi cái chân của em… hức hức…” Cô ta tiếp tục diễn trò.

“Mau qua xem Ái Ái có bị gì không?”

Mạn Nghiên vịn lấy tay Tôn Bách Thần, bước đi khập khiễng về phía Chu Ái Ái. Cô ta chỉ vào chân mình, mếu máo khóc:

“Chân của em đau đến không bước đi được. Hức, có khi nào bị gãy rồi không?” Cô ta còn cố khóc to hơn nữa.

“Em bình tĩnh đi, có thể chỉ là trật khớp thôi.” Vương Phong lên tiếng.

Anh định cúi xuống xem Chu Ái Ái thế nào, nhưng không sao ngồi được. Vì vết thương ở chân còn đang chảy máu…

“Để tôi xem cho.”

Tôn Bách Thần xem qua chân của Chu Ái Ái, cảm thấy không có gì bất thường. Trật khớp sao? Hắn suy nghĩ một lúc, rồi căng khớp tay, bẻ mạnh cổ chân cô ta.1

“Á-aaaa.” Cô ta hét toáng lên.

Chu Ái Ái đâu có sao chứ! Chỉ là cô ta giả vờ bị thương để lấy sự đồng cảm, nhưng vừa bị Tôn Bách Thần bẻ cho một cái, chân lành sắp thành què rồi!1

“Chắc là trật khớp. Bẻ lại rồi sẽ không sao!” Hắn phán.

Tôn Bách Thần sớm biết cô ta diễn kịch! Đối với mấy loại người giả tạo, hắn càng thêm ghét bỏ.

Lúc này, Mạn Nghiên mới để ý chân của Vương Phong bị thương. Cô lo lắng:

“Vương Phong, chân của thầy bị sao thế?”

“Ừm, tôi bị dính bẫy săn thú ở trên đường đến đây. Đen đủi thật!” Anh còn có tâm trạng cười tươi nữa.

Mạn Nghiên sực nhớ cậu bạn Trung, vội cùng mọi người đến bên cái hố để cứu cậu ấy. Không cần dây thừng, Tôn Bách Thần bám chắc lấy mỏm đá trên miệng hố, đưa một tay xuống đã dễ dàng lôi chàng thanh niên kia lên.

“Cứu viện đứng đợi ở ngoài đường chính. Chúng ta cần đi bộ một đoạn đó, cố lên.”