Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 81: Em có béo gấp hai lần Chu Ái Ái, tôi vẫn sẽ cõng



Tôn Bách Thần cùng Vương Phong ở khu cắm trại, thông qua camera giám sát đặt trên đường đã nhìn thấy sự bất thường của đội Mạn Nghiên. Ban đầu nhìn họ tản nhau ra, lúc sau nhìn thấy cô đi khỏi lộ trình quy định mà không khỏi sốt ruột.

Hắn và anh tức tốc đi tìm, nhưng Mạn Nghiên bị lạc sâu vào trong rừng, tung tích không được camera ghi lại. Bọn họ phải mất hơn nửa tiếng dò đường, Vương Phong vì thế mới đạp trúng bẫy săn thú, chảy máu ở chân. Tôn Bách Thần giúp anh băng bó vết thương, cũng may vẫn kịp lúc cứu Mạn Nghiên.

“Ở đây sao nhiều bẫy thú đến vậy chứ?” Vương Phong phát hiện điều khả nghi. Trong rừng này không có thú lớn, mấy con thú nhỏ cũng rất ít, hoàn toàn không phải nơi lý tưởng để đi săn.1

Tôn Bách Thần theo cùng hướng suy nghĩ của anh. Nhìn thấy tận bốn, năm cái bẫy thú trên đường, họ chắc chắn có người cố tình giở trò.

Trên đường đi, bọn họ còn phát hiện hộp cơm trưa từ hôm qua của Mạn Nghiên bị vứt lại trên rừng, càng thêm lo lắng cho cô gái nhỏ. Bây giờ xác nhận cô vẫn bình an, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

“A, chân em đau quá, bước đi không nổi nữa. Thầy Tôn, thầy có thể cõng em đi một đoạn được không?” Chu Ái Ái mặt dày lên tiếng.1

Phải nói ngoại trừ Mạn Nghiên, Chu Ái Ái là người thứ hai ở cái trường đại học Bắc Thành này, dám đưa ra yêu cầu như thế với Tôn Bách Thần.

Nhưng mà phải biết đến câu nói: “Không phải tôi làm được thì bạn cũng làm được.” Phải! Trường hợp này chính là như thế! Đồng Mạn Nghiên có thể đưa ra trăm cái yêu cầu vô lý, còn Chu Ái Ái thì miễn bàn.

Cô ta chính là sai người, sai cả thời điểm!

“Xin lỗi nhé. Tôi già rồi, cột sống cũng không còn tốt lắm. E rằng không cõng nổi em.” Tôn Bách Thần trả lời bằng cái giọng tuyệt tình, còn xen lẫn mấy phần chế giễu.1

Chu Ái Ái mặt đầy bối rối, cứ tưởng Tôn Bách Thần sẽ nhận lời mình. Hắn từ chối thẳng thừng, khiến cô ta ngượng ngùng trước mặt mọi người.1

“Này, hay cậu cõng Chu Ái Ái đi.” Hắn đùn đẩy cho cậu nam sinh kia.

“À dạ… Thầy nói em ạ?” Cậu ấy hơi lung túng, nhìn sang Chu Ái Ái.

Không phải vì cậu ta ngại khổ, nhưng nhìn thân hình có chút mũm mỉm của Chu Ái Ái, cậu ta sợ mình kham không nổi.1

“A, không cần đâu… Em tự mình lết đi cũng được.” Chu Ái Ái tỏ vẻ đáng thương.1

“Để chị dìu em đi.” Mạn Nghiên nói.1

Cuối cùng Mạn Nghiên cùng cậu bạn kia mỗi người một bên, dìu Chu Ái Ái đi. Tôn Bách Thần hỗ trợ Vương Phong, để anh đi nhanh hơn. Vết thương của anh được hắn xử lý sạch sẽ, nhưng vẫn phải nhanh chóng quay về để vào bệnh viện kiểm tra, mong rằng không xảy ra trường hợp xấu nhất là nhiễm trùng vết thương.

Chu Ái Ái đi được một lúc, bảo chân mình không thấy đau nữa. Cô ta không cần đến sự giúp đỡ của hai người kia, tự mình vẫn đi được.1

Chu Ái Ái đi trên đường, tinh mắt nhìn thấy một vật lấp lánh dưới đống lá khô, bèn nhân lúc không ai để ý mà nhặt lên. Cầm chiếc lắc tay tinh xảo trên tay, cô ta vội giấu vào trong túi quần.

Bởi vì Chu Ái Ái biết chiếc vòng tay này là của Mạn Nghiên!

Họ chẳng mấy chốc đã ra được đường lớn, gặp được đoàn cứu viện. Trời không còn sáng sủa gì, nhóm người phải gấp rút quay lại lều trại để về trường. Các đội khác đã về hết, điểm danh đủ quân số, chỉ còn thiếu nhóm người của Mạn Nghiên.

“Bách Thần, vòng tay của em không thấy đâu nữa.” Mạn Nghiên kéo vai áo hắn, luýnh quýnh nói.

“Sao thế, hai người mau đi nhanh lên. Trời sắp tối rồi!” Vương Phong thấy hai người tụt lại phía sau, liền hối thúc.

Mạn Nghiên muốn đi tìm lại chiếc vòng. Nó quý giá như vậy, hơn nữa còn là quà tặng gặp mặt của mẹ Tôn Bách Thần, cô sao có thể để mất chứ?

“Không được, em phải quay lại tìm vòng tay.”

“Này, trời tối rồi. Đồng Mạn Nghiên, có thể em không đeo nó đi thì sao?” Hắn cản cô lại. Dù Tôn Bách Thần nhớ rõ cô vẫn đeo chiếc vòng trên tay, nhưng vẫn nói như vậy để trấn an cô.

Đúng là Mạn Nghiên từng có ý định tháo nó để lại ký túc xá, nhưng lại thôi không tháo ra nữa. Cô nhớ rõ lúc tách nhóm thành hai người, Mạn Nghiên vẫn mân mê chiếc vòng trên tay, vì thế nó chỉ rơi đâu đó quanh khu vực tìm thấy Chu Ái Ái.

Có thể là lúc Tôn Bách Thần cứu cô, hai người lăn mấy vòng trên đất, chốt vòng đã bị bung ra.

“Không phải. Chắc chắn là rớt trong rừng rồi, em phải quay lại tìm.”

Tôn Bách Thần thấy Mạn Nghiên không tìm thấy chiếc vòng sẽ không về, nên quyết định đi tìm cùng cô. Vương Phong phản đối, liền bị hai người gạt phăng đi.

“Không sao đâu, tôi bảo vệ cho Mạn Nghiên được. Cậu ngồi theo xe đoàn, mau đến bệnh viện kiểm tra vết thương đi. Lát nữa tôi lái xe đưa em ấy về.”

Tôn Bách Thần trang bị đèn pin và một vài vật phẩm cần thiết khác. Hắn cùng cô quay lại rừng tìm chiếc vòng. Bọn họ tìm rất lâu, đến tầm gần sáu giờ tối, trời nhá nhem dần, chiếc vòng tay vẫn bặt vô âm tín.

Mạn Nghiên ngồi xổm xuống gốc cây, cúi mặt vào đầu gối tự trách bản thân mình. Cô chân tay hậu đậu như vậy, vốn không nên đeo thứ đồ quý giá.

“Chỉ là một chiếc vòng thôi mà, sao phải ủ rũ như vậy? Về đến nhà tôi mua cho em cái khác.”

Mạn Nghiên ngước mặt lên, lắc đầu nguây nguẩy.

“Anh không hiểu đâu.”

“Tôi hiểu. Hừm, mẹ tôi không trách em đâu. Bà biết em buồn như vậy, còn đau lòng hơn.”

Nói rồi hắn ngồi xuống trước mặt cô, chỉ tay vào lưng mình.

“Mau lên đi, tôi cõng em về.”

“Xì, vừa nãy ai nói mình già rồi nên cột sống mình không tốt. Cõng cái gì chứ? Em tự đi được.”1

“Tôi không muốn cõng Chu Ái Ái nên mới nói vậy thôi. Đồng Mạn Nghiên, tôi khỏe đến mức nào, em còn không rõ sao?”

“Chân em xưng tấy lên rồi kìa, mau lên tôi cõng.”

Tôn Bách Thần chẳng cần Mạn Nghiên đồng ý, đã kéo hai chân cô, nhấc bỗng lên lưng mình. Cô ôm lấy cổ hắn, nói đùa:

“Hừ, ý anh là Ái Ái nặng cân nên mới không cõng chứ gì? Tôn Bách Thần, em không ngờ anh lại xem trọng ngoại hình đến vậy.”

“Đồ thần kinh. Đồng Mạn Nghiên, dù em có béo gấp hai lần Chu Ái Ái, tôi vẫn sẽ cõng em về.”1

Tôn Bách Thần mạnh bạo véo vào đùi Mạn Nghiên mấy cái, khiến cô la oai oái vì đau.

Mệt mỏi cả một ngày trời, cuối cùng hai người cũng về đến biệt thự. Tôn Bách Thần giúp Mạn Nghiên lấy quần áo, còn chu đáo xả nước nóng vào bồn tắm cho cô.

“Mau tắm đi rồi lên giường ngủ. Trễ rồi, không về ký túc xá nữa. Phía Nhã Yến Kỳ cứ để tôi giải thích cho.”

"Vâng." Mạn Nghiên ngoan ngoãn vào trong phòng tắm. Cô mệt lả người, chỉ muốn nhanh nhanh để được đi ngủ.

Cô vừa đi khỏi, Tôn Bách Thần nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn lên màn hình, hắn khẽ thở dài, chân bước nhanh ra ngoài ban công để nghe máy.

"Ừ giáo sư, tôi nghe."

"Bách Thần, lâu rồi không gặp cậu. Ngày mai rảnh chứ, sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn. Tôi muốn xem tình trạng của cậu chuyển biến thế nào rồi."1

"Được. Vậy thời gian và địa điểm, chú cứ nhắn qua cho tôi nhé." .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Tránh Ra Liền Hôn Em
2. Bánh Răng
3. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
4. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
=====================================

Hắn tắt máy, đứng trầm ngâm ngoài ban công, tay vịn hờ lên lan can. Ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt góc cạnh, như phả hồn thêm cho đôi mắt sâu thẳm. Tôn Bách Thần khẽ rít một hơi dài, đi vào trong nhà.

Vị giáo sư kia là người điều trị chứng trầm cảm cho Tôn Bách Thần. Khả năng điều tiết cảm xúc chỉ là lớp bọc hoàn hảo cho sự bấp bênh trong lòng. Từ khi Mộc Trà chết, hắn phải dùng thuốc điều trị trầm cảm xuyên suốt. Nhưng ba tháng trước, bác sĩ đã quyết định cho hắn ngưng dùng đến nó.

Có lẽ là kỳ tích mà cô gái nhỏ kia mang lại!

"Bách Thần, anh mau tắm đi."

Mạn Nghiên vừa lau tóc vừa gọi hắn. Tôn Bách Thần thoáng giật mình, vội giấu nhẹm tâm tư trong đáy mắt.

"Ừ."

Màn đêm tĩnh mịch dần buông xuống, hai con người nằm trên giường, ôm chặt lấy nhau, chuẩn bị say giấc nồng.

"Mạn Nghiên, em dọn luôn đến đây sống đi."

"Hả? Sao được chứ?"

Mạn Nghiên trong cơn buồn ngủ, mờ hồ đáp lại hắn. Cô và Nhã Yến Kỳ mới làm hòa, sao có thể đột ngột rời khỏi ký túc xá được.

"Ừm. Thôi ngủ đi, chuyện này nói với em sau."