Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 84: Vương Phong về quê



Qua lời kể của bà nội Đồng, Mạn Nghiên biết được An Yên – chị gái của Tiểu Minh, là người giúp dì Hạ đưa bà vào bệnh viện.

An Yên mới tốt nghiệp trường cao đẳng Y, vừa ra trường đã xin vào làm y tá ở bệnh viện Hoàng Đức, đến nay đã được gần một tháng. Lúc ở quê Mạn Nghiên chơi rất thân với An Yên, vì hai người cũng suýt soát tuổi, lại cùng là con gái nên rất hợp cạ. Từ khi An Yên đi học xa nhà cách đây năm năm, cô rất hiếm khi gặp được cô ấy.

“Cảm ơn chị. May mà có chị nên bà nội em mới không sao.” Mạn Nghiên cảm kích.

Bà nội Đồng kể cũng nhờ An Yên sơ cứu cho bà, nên tình trạng lúc vào bệnh viện mới khả quan được như vậy. Cô ấy làm trong bệnh viện, ít nhiều gì thì khi gặp khó khăn cũng có người để nhờ vả.

An Yên quý bà nội Đồng, vì bà rất thương chị em cô. Hồi nhỏ mẹ cô thường đi làm đồng đến tối khuya không về, bà nấu cả bột mang qua cho Tiểu Minh, còn cho cô cả quà bánh, nên cô ấy xem bà không khác gì người thân trong nhà.

“Sao lại khách sáo chứ? Mạn Nghiên, mấy năm rồi không không gặp, chị nhớ em quá.”

“Em cũng nhớ chị nữa.”

Hai cô gái lâu ngày gặp lại, vui mừng không ngớt. Nhưng mà An Yên đang trong giờ trực, cô chỉ ghé qua một chút liền phải đi ngay. Trước đây cô ấy làm mất điện thoại nên mới đổi số, nay cho lại Mạn Nghiên số mới, để tiện liên lạc.

Dì Hạ nấu cơm tối xong thì vào bệnh viện. Bà đi vào phòng, vừa đặt túi đồ xuống bàn đã quay sang nói với Mạn Nghiên:

“Mạn Nghiên, có cậu thanh niên tìm cháu này. Dì thấy cậu ấy đến tận nhà tìm, trông có vẻ gấp gáp nên mới chở luôn vào đây.”

“Tìm cháu ư?” Cô ngạc nhiên. Kể cả Tôn Bách Thần ngồi bên cạnh cũng cảm thấy tò mò.

Người đàn ông bước sau dì Hạ, vừa mới ló đầu vào trong phòng đã khiến Mạn Nghiên há hốc miệng:

“Vương Phong, sao anh lại ở đây?”

“Trời ơi! Cuối cùng cũng gặp được em rồi.” Vương Phong nhìn thấy Mạn Nghiên như bắt được vàng, tay nắm lấy hai vai cô lắc lư. Anh thiếu điều muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Tôn Bách Thần vội đẩy anh ra:

“Nói chuyện được rồi, động chạm làm gì?”1

Hành động hắn như thể khẳng định chủ quyền, mà miệng cứ bảo không yêu, không ghen. Vương Phong tỏ vẻ khinh ra mặt.1

Anh biết đường đến đây đều là nhờ Tôn Bách Thần. Đầu giờ chiều anh có việc gấp gọi cho hắn, mà Tôn Bách Thần lại nói mình đang ở dưới quê Mạn Nghiên. Anh liền dùng hết số tiền còn lại trong ví mua vé xe về đây. Còn tại sao Vương Phong trở nên nghèo như vậy, thì tất cả là tại Tôn Bách Thần. Nhưng mà nguyên nhân của việc này để nói sau đi!

Quan trọng là bây giờ người anh đang tỏa ra cái mùi thum thủm, quần áo nhăn nheo hết lại, dính vài vệt đen xám, xen lẫn vàng khè. Tôn Bách Thần là người đầu tiên phát giác, hắn bịt mũi, khó chịu nói:

“Cậu mới chui ở cái xó xỉnh nào thế? Thối quá!”

Nhắc đến là Vương Phong thấy đau lòng, nghĩ lại hành trình gian truân của mình từ thành phố xuống tới đây. Từ bến xe khách, anh ngồi xe đến ê cái mông, mỏi cái cột sống mới về tới đầu làng. Lúc còn đang hoang mang ở chốn xa lạ, Vương Phong được một ông chú lái xe lôi hỏi thăm. Anh liền hỏi ông ấy về nhà của Mạn Nghiên. Thấy ông ấy có vẻ biết cô, anh mặt dày xin ông chở nhờ về nhà cô. Lần đầu tiên ngồi trên thùng xe lôi cùng với mấy bao phân bò, phân heo ngổn ngang, Vương Phong thật bị sốc tâm lý.1

Chưa hết, về đến nhà Mạn Nghiên. Vương Phong liền phải theo dì Hạ vào bệnh viện. Một tên đàn ông ba mươi tư tuổi ngồi sau yên xe đạp của người phụ nữ thấp bé hơn mình, không khỏi khiến Vương Phong xấu hổ.1

Nhưng nếu Vương Phong biết lần đầu tiên Tôn Bách Thần về đây cũng trải qua cảm giác kinh hoàng đó, chắc anh sẽ được an ủi hơn phần nào.

“Vương Phong, anh mau đi thay đồ đi.” Mạn Nghiên đưa tạm cho anh bộ đồ bệnh nhân mà An Yên đã mang đến. Dù sao một ngày cũng được phát tận ba bộ, nên không lo bà nội không có cái để mặc.1

Trong lúc Vương Phong thay đồ, Mạn Nghiên nói sơ qua về anh cho dì Hạ và bà nội. Hai người nghe xong nửa hiểu nửa không, suy nghĩ mấy mối quan hệ của bọn trẻ thật phức tạp. Lát sau anh từ nhà vệ sinh trở ra, mới đứng trước mặt mọi người, đàng hoàng giới thiệu về bản thân.

“Cháu là Vương Phong, ba mươi tư tuổi, giảng viên khoa Giáo Dục Thể Chất trường đại học Bắc Thành. Bề ngoài sạch sẽ ưu nhìn, tính tình vui vẻ hòa đồng, chắc chắn tốt hơn Tôn Bách Thần nhiều. Thành tích của cháu thì không nổi bật lắm, chỉ có ba lần vô địch Taekwondo toàn quốc, hai lần vô địch Đông Á, lần gần đây nhất thì vô địch giải bóng chuyền khu vực Thái Bình Dương. Cháu giỏi thể thao, biết nấu ăn, biết vẽ, biết đàn biết hát… Rất vui được làm gặp bà và dì!”1

Vương Phong giới thiệu một tràng dài, chủ yếu là khôi hài làm mọi người cười. Vậy mà anh bị Tôn Bách Thần lườm rách mắt, không biết là tại sao.

Hắn nghe xong còn tưởng anh về ra mắt nhà vợ nữa đó! Giới thiệu lan man, khoe khoang phát khiếp!1

Từ trưa Vương Phong đã không ăn gì, bụng đói rục rịch. Mọi người ngồi ăn cơm, còn Mạn Nghiên tranh với dì Hạ, đút cháo cho bà nội Đồng.

Buổi tối trời gió mát, Vương Phong nổi hứng ra ngoài hóng gió. Gương mặt anh không tì vết, đứng tựa vào lan can nhìn lên bầu trời sao lấp lánh.

“Rào rào… rào rào…”

Bỗng nhiên ở tầng trên có người hắt nước xuống, Vương Phong ngửa đầu ra ngoài, định quay lên xem ai đang làm chuyện vô ý thức. Còn chưa kịp quát ông chú đầu hói ở trên, một cánh tay đã vươn ra ôm ngang ngực anh, dùng hết sức bình sinh vật Vương Phong ra đất.

“Này bệnh nhân, có gì cứ bình tĩnh. Anh đừng nghĩ quẩn như vậy.”1

Vương Phong theo bản năng của người học võ, vật tay người ôm lấy mình xuống, ngồi dậy. Đến khi phát hiện là một cô gái, anh mới lúng túng đỡ cô dậy.

“Xin lỗi. Tôi không cố ý làm cô đau đâu.”

An Yên nhìn Vương Phong, miệng thở dốc. Cô không ngờ bệnh nhân này lại khỏe như vậy.

“Tôi không sao. Mà anh điều trị ở khoa nào, phòng bệnh nào? Sao lại nghĩ quẩn ra đây tự sát chứ?”

Wtf tự sát? Vương Phong nhìn bộ đồ trên người mình liền hiểu cô y tá này nhầm lẫn mình là bệnh nhân ở đây. Nhưng mà tự sát cái quái gì chứ? Anh chỉ muốn giáo huấn ông chú lầu trên một bài học thôi mà. . Kiếm Hiệp Hay

“Cô y tá này, hình như cô hiểu nhầm rồi. Tôi không phải bệnh nhân, càng không có ý định từ bỏ sinh mệnh quý giá mà cha mẹ ban cho đâu.”

An Yên không tin, cứ bắt Vương Phong dẫn về phòng bệnh tìm người thân. Anh hết cách, đành đưa cô ấy về phòng của bà nội Đồng. Mất một lúc để Mạn Nghiên giải thích, An Yên mới hiểu ra.

“Hóa ra là như vậy! Chị không có biết…”

Cô ấy cúi đầu xin lỗi Vương Phong, mặt thẹn đến đỏ ửng. An Yên nhanh chóng chào tạm biệt mọi người, rồi trở về vị trí làm việc.

Anh nhìn theo bóng lưng cô gái kia, miệng cười cười. Cả ngày hôm nay Vương Phong gặp đủ chuyện xúi quẩy, từ chuyện khiến anh tức điên người đến chuyện dở khóc dở cười.1

Đêm khuya, dì Hạ và Mạn Nghiên ngủ trên ghế sofa. Vương Phong và Tôn Bách Thần trải tạm tấm chiếu mỏng, nằm lăn ra sàn ngủ.1