Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 85: Ông chú này là ai nữa đây?



Hai ngày ở trong bệnh viện, Tôn Bách Thần và Vương Phong thay nhau trò chuyện với bà nội Đồng, để bà bớt buồn chán. Dì Hạ ngày nào cũng chạy qua chạy lại giữa nhà và bệnh viện, hết dọn dẹp nhà cửa, đi chợ nấu cơm, lại lo việc trên nương rẫy.

Mạn Nghiên thấy bà cứ vất vả như vậy thì không đành lòng. Cô nghĩ một lúc, quyết định đổi công việc cho dì Hạ. Bà ở đây chăm sóc bà nội Đồng, còn cô giải quyết công việc nhà.

“Như thế sao được chứ? Dì còn dở dang vụ thu hoạch ngô cho chú Vĩ, xem chừng phải hết hôm nay mới xong.”

“Con làm thay dì được mà. Cũng đâu phải con chưa từng làm qua công việc đó chứ. Với lại còn có Bách Thần và Vương Phong, ba người chạy qua chạy lại sẽ nhanh hơn.” Mạn Nghiên nhanh nhảu đáp lại.

Đúng là lúc trước ở quê, mỗi lần đến vụ ngô Mạn Nghiên thường theo dì Hạ đi làm công cho người ta. Nhìn bề ngoài cô yểu điệu như vậy nhưng rất nhanh nhẹn, tay chân thoăn thoắt làm việc không để ai phải chê. Dì Hạ nghĩ để Mạn Nghiên với hai chàng trai kia ở trong bệnh viện mãi cũng không tốt, liền gật đầu đồng ý.

“Buổi tối con mang cơm vào rồi về đi nhà ngủ đi. Ba đứa ở nhà, để Bách Thần với Vương Phong có chỗ ngủ cho thoải mái. Mấy hôm nay hai cậu ấy nằm sàn nhà lạnh, khéo không may bị cảm lại khổ.” Bà từ tốn nói.

Mạn Nghiên nghĩ thấy cũng đúng. Cô biết hai hôm nay Tôn Bách Thần ngủ không yên giấc, nửa đêm cứ dậy vươn vai bẻ cổ cho bớt mỏi. Nhưng mà hắn không nói ra, chắc vì không muốn mọi người phải bận lòng.

Cô chịu khổ đã đành, còn kéo hai người đàn ông kia chịu cùng mình. Thật lòng Mạn Nghiên rất áy náy!

Nhưng mà dì Hạ để đứa cháu gái của mình buổi tối ở nhà một mình với hai người đàn ông mà không thấy lo lắng sao? Thật ra bà cũng lo chứ, nhưng bà tin tưởng con mắt nhìn người của mình hơn. Tôn Bách Thần và Vương Phong không giống người xấu có thể làm ra những chuyện bại hoại đạo đức!1

Nhắc đến An Yên, cô ấy làm y tá chăm sóc giường bệnh của bà nội Đồng, thi thoảng cũng có dịp nói vài ba câu với Tôn Bách Thần và Vương Phong. So với hắn lạnh lùng, cô ấy thích tính tình xởi lởi của anh hơn. Vương Phong còn kết bạn với An Yên qua mạng xã hội, cô ấy nhìn số ảnh anh chụp cùng với đống cúp vàng và huy chương thể thao, không khỏi thầm ngưỡng mộ.

“Chị An Yên, em về đây. Bà nội em phải nhờ chị chăm sóc nhiều rồi!”

“Ừ, em về nhé. Tiểu Minh cũng nhớ em lắm, hễ cứ thấy chị về là hỏi thăm Mạn Nghiên mãi.”

Tôn Bách Thần nghe thấy cái tên Tiểu Minh thì mặt mày xám xịt lại. Thằng nhóc này không phải vẫn còn “si mê” Mạn Nghiên chứ? Không được, lần này hắn phải làm gì đó để dập tắt cái suy nghĩ viển vông của nó.1

Con nít con nôi không lo học, suốt ngày chỉ tơ tưởng đến chị đẹp. Hỏng rồi, hỏng cả một thế hệ! Tôn Bách Thần phải thay cha mẹ Tiểu Minh dạy dỗ thằng nhóc này mới được!1

Ba người chào tạm biệt bà nội Đồng, Mạn Nghiên còn thơm má bà một cái trước khi về. Tôn Bách Thần lái chiếc siêu xe màu đen, đưa cô cùng Vương Phong về làng.

Trên đường lớn, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tôn Bách Thần so với lần trước còn nhiều hơn bội phần. Thậm chí có người còn đứng ngây ra đường cản trở lối đi, hắn bấm còi mãi mới chịu tránh vào trong lề.

Ở vùng quê nghèo khó như thế này thì việc xuất hiện một chiếc siêu xe bạc tỷ là vô cùng xa xỉ. Có thể nói đây là lần đầu tiên họ tận mắt nhìn thấy, nên không tránh khỏi hiếu kỳ.

Chiếc Bugatti không thể chạy vào con hẻm nhỏ nên chỉ đành đậu ngoài đường lớn cách nhà cô hơn trăm mét. Tôn Bách Thần đang phân vân không biết nên làm thế nào thì bà quán chủ tạp hóa bên đường ngỏ ý muốn cho hắn mượn tạm nhà kho để đậu xe.1

“Mạn Nghiên, em có muốn mua gì không? Bánh hay nước?”

“Không ạ.”

Vương Phong gật đầu, rồi quay sang nhận chai nước giải khát từ tay bà chủ quán. Anh hất mặt về phía Tôn Bách Thần, nói:

“Này, thanh toán hộ tôi chai nước!”

“Dở hơi! Tự lấy tiền của cậu mà trả.” Tôn Bách Thần khẽ nhíu mày, tưởng anh lấy cớ kiếm chuyện với mình.

Hắn rảo bước đi trước, Mạn Nghiên nhìn Vương Phong cười trừ. Cô cũng giống như Tôn Bách Thần, nghĩ anh bày trò trêu chọc hắn. Cô đang định đi theo Tôn Bách Thần thì bị Vương Phong kéo lại, anh thở dài:

“Mạn Nghiên, trả tiền giúp anh đi. Thật sự trong người anh không còn một đồng xu dính túi nữa.”

Nhìn cái dáng vẻ chân thực của Vương Phong không giống như đang đùa giỡn, Mạn Nghiên lấy tiền trong ví ra, trả thay cho anh. Cô đợi cho Vương Phong uống xong chai nước giải khát, mới hỏi:

“Vương Phong, anh bị cướp trấn lột tiền à? Hay là ngồi trên xe không cảnh giác nên bị móc túi?”

Mạn Nghiên nghĩ khả năng bị móc túi trên xe cao hơn, vì nếu có kẻ ngang nhiên trấn lột, chắc chắn không lấy được gì mà còn bị Vương Phong đánh cho nhừ tử đấy chứ. Nhưng dù là khả năng nào, Mạn Nghiên cũng đều đoán sai!

“Không có. Lấy xong vé xe khách thì ví anh đã rỗng tuếch rồi. Còn nguyên nhân gì thì khi quay lại thành phố anh sẽ nói cho em biết.” Anh cười gượng.

Tôn Bách Thần đi được một đoạn liền quay lại. Hắn không hiểu hai người kia đứng nói cái gì mà lâu thế, mãi chưa chịu tiến thêm bước nào.

“Đồng Mạn Nghiên, em đứng lì ra đó là muốn tôi bế về nhà, hửm?

“A, không ạ…” Mạn Nghiên lủi đầu đi nhanh về phía hắn.

“Hừ, đồ trẻ con!” Vương Phong chuẩn xác ném vỏ chai vào thùng rác bên cạnh cây cột điện, rồi nhanh chân đi về phía hai người.

Ba người vừa về đến nơi đã ngồi dàn hàng ngang ra chiếc phản gỗ trong gian nhà chính, nghỉ mệt. Họ còn chưa làm gì đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh từ ngoài cổng vọng vào:

“Chị Mạn Nghiên về rồi đấy à? Tiểu Minh nhớ chị quá!”1

Thằng bé chạy xộc vào bên trong, trên khuôn mặt tuấn tú non nớt kia giây trước còn cười tươi như hoa, giây sau đã méo xệch. Tiểu Minh nheo mắt nhìn về Tôn Bách Thần, rồi liếc sang nhìn Vương Phong, hai tay hùng hổ khoanh trước ngực.1

Trời đất! Lần trước Mạn Nghiên chỉ dẫn theo một ông chú đẹp trai, lần này lại tận hai người, thằng bé sao tranh giành lại chứ!1

Tiểu Minh chỉ vào Vương Phong hỏi:

“Chị Mạn Nghiên, ông chú này là ai nữa đây?”