Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 86: Màn cá cược bốc mùi thế cũng nghĩ ra được?



Lúc Tiểu Minh còn đang ngơ ngác nhìn ba người bọn họ thì chú Vĩ lái xe đến nhà Mạn Nghiên. Dì Hạ gọi điện thoại ông, nói cô sẽ làm thay công việc của bà. Ông tiện đường ra nông trại nên đến chở cô theo cùng.

“Chú Vĩ, chú cho cháu đi cùng nữa.” Tiểu Minh nhanh miệng xin xỏ.

Thằng bé này mới mười một tuổi thế thôi nhưng rất hoạt bát, lại là con nhà thôn quê chính hiệu nên tay chân chắc khỏe, nhanh nhẹn, làm việc thì đâu vào đấy. Chú Vĩ nghe thằng nhóc này nói vậy thì gật gù, đồng ý đưa nó theo.

“Hai người chúng tôi cũng đi nữa.” Tôn Bách Thần lên tiếng.

Chú Vĩ nhìn hai người đàn ông to khỏe trước mặt, dĩ nhiên không từ chối. Ở nông trại có rất nhiều việc cần làm, có thêm người phụ giúp thì càng tốt.

“Được, leo hết lên xe đi. À, cậu thanh niên kia có phải là người mấy hôm trước chú chở về đây không? Chà chà, so với cậu Tôn đây cũng đẹp trai không kém. Mạn Nghiên, bạn trai cháu hả?”

Vương Phong còn chưa kịp trả lời thì Tôn Bách Thần đã vội lên tiếng:

“Cậu ấy không phải đâu. Tôi mới là bạn trai của Đồng Mạn Nghiên.” Hắn khẳng định.

Chú Vĩ ngoác miệng ra nhìn hắn, lưỡi cứng đơ không thốt nên lời. Ông nhớ mới cách đây hai tháng thôi, người nào đó từng thẳng thừng bác bỏ mối quan hệ với Mạn Nghiên. Bây giờ thì sao chứ? Chưa đánh mà đã khai!1

Vương Phong chẳng bày tỏ cảm xúc gì đặc biệt, còn thằng nhóc Tiểu Minh, nó bỗng kéo Mạn Nghiên về phía mình, ôm cứng lấy cánh tay cô.1

“Còn lâu! Hai chú phải chờ cháu mười tám tuổi, cạnh tranh công bằng.”1

“…” Mạn Nghiên đưa tay lên ôm trán.

Chú Vĩ nhìn hai người, một lớn một nhỏ tranh giành Mạn Nghiên, miệng cười ha hả. Ông thấy mặt trời đã lên cao, biết không còn sớm nữa bèn hối thúc mọi người mau lên xe ngồi.

Vương Phong vẫn còn ám ảnh chiếc xe lôi này, tay vịn chặt lấy vai Mạn Nghiên. Anh trên sân thi đấu từng gặp qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, nhưng chưa từng biết sợ là gì. Vậy mà không có đủ can đảm ngồi trên chiếc xe lắc lư này.

“Cậu mau bỏ tay ra.” Tôn Bách Thần cảnh cáo.

“Cậu bỏ ra trước rồi tôi bỏ. Rõ ràng còn sợ hơn tôi mà dám lớn tiếng nạt nộ hả?” Vương Phong rướn mày, nhìn chằm chằm vào bàn tay Tôn Bách Thần đang nắm chặt cánh tay Mạn Nghiên.

Cô thật muốn cười phá lên một trận, nhưng phải mím chặt môi chịu đựng. Tiểu Minh ngồi phía đối diện, tư thế cực kỳ thoải mái, mông đánh bệt xuống sàn xe mà không sợ bẩn. Nó vênh vênh cái mặt, dương dương tự đắc:

“Úi xời, có việc ngồi xe cũng không vững, sau này sao bảo vệ chị Nghiên chứ?”

Hai người đàn ông kia ôm một bụng tức, nhưng không ai có ý định bỏ tay ra khỏi người Mạn Nghiên. Trên đường đi có mấy chỗ gập ghềnh làm xe rung lắc dữ dội, bọn họ càng ép chặt cô, làm Mạn Nghiên muốn ngột thở.

Xe chạy qua một con đường ngoằn ngoèo, cuối cùng cũng đến được nông trại rộng lớn. Hai người đàn ông kia xuống xe, việc đầu tiên họ làm săm soi quần áo trên người, xem có dính thứ gì lạ không. Vương Phong còn đưa mũi ngửi lên vai áo, xác định vẫn còn thơm tho anh mới thở phào.

“Này, mấy đứa mau đi thay đồ đi.” Chú Vĩ mang ra ba bộ đồ lao động, đưa cho Mạn Nghiên và hai người kia.

Tôn Bách Thần cầm bộ đồ cũ mèm trên tay, lắc đầu:

“Tôi không mặc. Bộ đồ tôi mặc trên người không phải rất ổn sao?”

“Ổn cái gì? Cậu đi làm nông hay trình diễn thời trang hả?” Chú Vĩ nhìn Tôn Bách Thần một lượt từ đầu đến chân, lắc đầu không hài lòng.1

Vương Phong thấy hắn bị chê, bèn lè lưỡi ra trêu tức. Anh với Mạn Nghiên, mỗi người nhanh chóng tìm một gian phòng vệ sinh thay đồ.

Nông trại rộng lớn này là của đại gia đình nhà chú Vĩ, nhân khẩu phải hơn mười người. Họ trồng ngô, trồng cây ăn trái, còn nuôi đủ heo, gà và bò để lấy thịt với sữa.

Mạn Nghiên thay đồ xong, đội thêm một chiếc nón rộng vành cho đỡ nắng. Cô bắt tay vào công việc của mình, vừa làm làm vừa nói chuyện với những người nông dân ở đó mà động tác tay vẫn rất thuần thục, thoăn thoắt.

Chú Vĩ dạy cho hai người đàn ông kia làm việc, nhưng chỉ bảo mãi vẫn không xong. Tên nào tên nấy chân tay lóng ngóng, làm ông phát bực. Bẻ ngô, họ không biết bẻ. Vắt sữa bò, họ không biết vắt, để cho mấy con bò thi nhau rống lên ầm ĩ.

“Hừ! Hai cậu đi hốt phân bò đi.” Chú Vĩ bất lực.1

“Không hốt!” Hai người đồng thanh.

“Không hốt thì xéo về đi. Ở đây không cần người ngồi thảnh thơi!” Ông chỉ tay về phía cổng ở đằng xa xa.

Tôn Bách Thần và Vương Phong thấy bộ dạng kiên quyết của ông, đành ngậm ngùi cầm xẻng lên, chui vào trong chuồng bò. Bọn họ thật sự ghen tị với thằng nhóc Tiểu Minh ở ngoài kia, có thể ngồi rung đùi vắt sữa bò. Ít nhất thì không thối như trong này!1

Bốn xung quanh họ ngập tràn phân bò. Vương Phong lừ lừ nhìn Tôn Bách Thần, muốn kiếm chuyện với hắn cho đỡ buồn bực nhưng chán đến không cất nổi lời. Bao tải đầu tiên, bọn họ chật vật mãi mới hốt xong.

Hắn giữ căng miệng bao, anh cầm xẻng xúc vào.

“Này, cậu đổ hết lên tay tôi rồi. Cái tên trời đánh này, cậu cố tình chứ gì?” Tôn Bách Thần vội lùi ra đằng sau.1

Dù đã trang bị bao tay và hai lớp khẩu trang, nhưng chẳng khiến hai người họ cảm thấy sạch sẽ hơn là mấy. Hợp tác không xong, Vương Phong đề nghị chia nhau ra làm.

“Vậy thì thân ai nấy lo đi. Cậu hốt bên kia, tôi hốt bên này, nhé?”

Ban đầu có vẻ hiệu quả hơn, bớt đi tiếng cãi nhau chí chóe giữa hai người họ. Nhưng lúc sau ai nấy đều trở nên chán chường, chẳng có tinh thần làm việc. Vương Phong bèn nảy ra một ý nghĩ:

“Tôn Bách Thần, chúng ta thi hốt phân đi! Tôi với cậu hốt hết chỗ này, ai đóng được nhiều bao tải hơn sẽ được quyền yêu cầu người kia làm một việc. Thấy thế nào?”1

“Lắm chuyện. Màn cá cược bốc mùi thế cũng nghĩ ra được?”1

“Thế thì đã sao? Đồng ý nhé?”

“Mau lo làm đi. Muốn chờ ông chú kia quay lại cùng nhau nghe chửi, hửm?” Tôn Bách Thần bắt đầu tăng tốc.

Vương Phong vừa nhìn đã biết máu chiến thắng của hắn đang nổi lên. Anh đâu chịu thua, lưng cúi thấp xuống hì hục xúc phân đổ vào bao.

Chừng bốn tiếng sau, cả hai người nhễ nhại mồ hôi, mặt nóng bừng bừng…

“Bao này là của tôi mà, cái tên này, bỏ tay ra coi.”

“Thằng khỉ này, ông đây vừa hốt bỏ ra đó.”

Hai tên to xác kia lại vì một bao phân mà tranh giành. Không biết tên nào hốt vào rồi bỏ ngay giữa, nên giờ chẳng thể phân biệt nổi là của ai.1

“Dừng dừng, hai cậu làm cái trò gì thế?” Chú Vĩ chui vào trong chuồng bò, thấy hai người đang kéo sền sệt bao phân ở dưới đất, mặt chú liền nhăn lại.

“Không có gì đâu.” Tôn Bách Thần bỏ tay ra trước, lưng đứng thẳng, khuôn mặt khôi phục lại thần thái lãnh đạm.

“Ừm, hai cậu nghỉ tay đi. Mau rửa tay, thay đồ rồi vào ăn cơm.” Ông nói.

Chờ chú Vĩ đi, Vương Phong ho khụ khụ vài tiếng. Xem như bao phân này không tính, anh đếm số bao tải còn lại đang để về hai phía tách biệt. Kết quả, Vương Phong thắng Tôn Bách Thần, nhỉnh hơn hẳn hai bao.

“Này này, lần này tôi thắng đấy nhé. Phục sát đất chưa?” Anh cười hớn hở, tháo đôi bao tay vứt luôn xuống đất rồi chạy ra ngoài.

Sau một ngày làm việc vất vả, ai nấy đều mệt đến nhừ người. Giờ này đã là một giờ chiều, bọn họ mới được ăn cơm trưa.

Tầm mười lăm người ngồi quây lại trên chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, ăn những món ăn bình dị ở thôn quê. Tôn Bách Thần đói lắm rồi, hắn chẳng câu nệ, chuyên tâm hết mình vào việc ăn uống. Hắn ăn liền một lúc ba bát cơm, khiến Mạn Nghiên cũng phải ngạc nhiên.

“Bách Thần, anh ăn thêm thức ăn đi.” Cô gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát hắn.

Tiểu Minh và Vương Phong thi nhau pha trò, làm tiếng cười nói quanh bàn ăn vang lên không ngớt. Mỗi con người ở đây đều mang vẻ mộc mạc và chân chất, cảm xúc của họ thế nào đều biểu hiện hết trên khuôn mặt, tuyệt nhiên không giấu diếm. Bất giác cả Tôn Bách Thần và Vương Phong nhận ra điều gì đó. Cuối cùng họ đã hiểu tại sao cô gái kia lại có dáng vẻ ngây thơ, thuần khiết đến như vậy!