Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 87: Dịu dàng thoa kem dưỡng da



Về đến nhà Mạn Nghiên, hai người đàn ông nằm dài ra phản gỗ. Lao động chân tay không hề dễ dàng chút nào, vậy mà họ chưa từng nghe cô gái kia than mệt lấy nửa lời.

“Em nấu cơm rồi mang vào cho bà với dì, hai anh không cần theo vào bệnh viện đâu. Em ở đó một lát, buổi tối sẽ về.”

“Ừ ừ! Mạn Nghiên, để anh phụ em nấu nướng.” Vương Phong ngồi bật dậy.

Mạn Nghiên từng có cơ hội chiêm ngưỡng tài nấu nướng của anh, nên không lấy làm lạ. Tôn Bách Thần không biết nấu ăn, nhưng cũng không muốn rảnh rỗi ngồi chơi. Hắn cầm dao ra ngoài sân, xung phong đảm nhận việc chẻ củi.

“Vương Phong, cái này anh đã nêm muối chưa?”

“Đã nêm rồi. Mạn Nghiên, mau thử nước dùng xem có vừa khẩu vị không?”

“Ưm, ngon quá.”

Một loạt âm thanh ngọt ngào, tình cảm truyền ra từ trong bếp. Tôn Bách Thần đóng mạnh con dao xuống gốc củi to tướng, rồi đá dẹp sang một bên. Hắn đi vào trong phòng bếp, đứng dựa người vào cửa, hai tay khoanh trước ngực.

Bộ dạng đằng đằng sát khí của ai kia đã thành công thu hút sự chú ý của Vương Phong và Mạn Nghiên.

“Không phải đang chẻ củi sao? Vào đây làm gì?” Anh bỏ cái muỗng trên tay xuống.

“Tôi mệt rồi, đổi vị trí đi. Tôi ở trong bếp giúp Mạn Nghiên nấu cơm, cậu đi chẻ củi.”

Vương Phong nhún nhẹ vai, cổ họng phát ra vài tiếng ậm ừ. Anh tháo luôn chiếc tạp dề cũ trên người, choàng lên cho Tôn Bách Thần, rồi thụi nhẹ vào vai hắn một cú đấm. Trước khi ra khỏi bếp, Vương Phong không quên đá xéo một câu:

“Làm cho cẩn thận vào, đừng để cháy bếp nhà người ta thì khổ lắm.”1

Anh đi rồi, Tôn Bách Thần tiến lại sát Mạn Nghiên. Cô thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình, bèn hỏi:

“Sao thế Bách Thần? Bộ trên mặt em dính nhọ nồi hả?”

“Ừ, ở môi kìa.”

Mạn Nghiên theo lời hắn nói, đưa tay lên quệt quệt khóe môi. Nhưng cô đâu thấy bẩn gì đâu chứ? Mạn Nghiên ngước mặt lên nhìn hắn:

“Chính xác là chỗ nào? Anh mau chùi giúp em đi.”

Cô vừa dứt lời, Tôn Bách Thần bất giác đẩy cô sát vào tường. Hắn một tay ôm sau đầu Mạn Nghiên, một tay đặt trên gò má cô, ngang nhiên phủ đôi môi mềm mại xuống môi người con gái kia, liếm láp vài cái. Nụ hôn không dừng lại ở đó, hắn bá đạo độc chiếm khoang miệng nhỏ, chiếc lưỡi dẻo quẹo cứ thế luồn lách, nuốt trọn đầu lưỡi của Mạn Nghiên. Đến khi cô vỗ mạnh vào vai hắn vì khó thở, Tôn Bách Thần mới buông cô ra.

Mạn Nghiên đưa tay che miệng, mặt hơi cúi xuống.

“Bách Thần, anh lừa em…”

“Ai lừa em? Không phải em kêu tôi chùi sao? Xong rồi đó.”

Cô hết đường chối cãi!

“Mau xem nồi trên bếp đi, sắp cháy rồi kìa.” Hắn nhếch miệng cười, tốt bụng nhắc nhở.

Mạn Nghiên vội mở nắp nồi để đảo thức ăn, suýt chút thì cháy mất. Tôn Bách Thần đâu biết làm gì ngoài việc đứng đó ngắm nhìn cô nấu nướng. Thi thoảng Mạn Nghiên sai hắn lấy cái bát, đôi đũa, hắn cũng vui vẻ phối hợp.

Cơm nước nấu xong xuôi, Mạn Nghiên cho vào trong thố inox, mang đến bệnh viện. Hai người đàn ông kia không biết làm gì, chỉ đành ngồi trên ghế đẩu, buồn chán nhìn ra ngoài cửa cổng chờ cô về.

Bất chợt điện thoại của Vương Phong vang lên, là một cuộc gọi từ hiệu trưởng Lưu.

“Chú Lưu, chú gọi cho cháu có việc gì không?”

“Vương Phong, cháu với Bách Thần đang ở cùng một chỗ có phải không?” Thầy Lưu điềm tĩnh hỏi.

“Vâng vâng. Nhưng sao chú biết?”

Đầu dây bên kia khựng lại vài giây, như để lấy hơi…

“Thằng nhóc này, còn dám hỏi chú? Hai đứa tưởng cái trường Bắc Thành là cái gì mà thích thì đến dạy, không thích thì chơi trò mất tích. Cả ngôi trường đang nháo nhác vì sự vắng mặt của hai cậu đó, có biết không? Trời ơi, tôn nghiêm ở đâu? Lễ nghi ở đâu? Chú nói hai đứa biết, nếu ngày mai còn không đi dạy thì trực tiếp xin nghỉ việc đi.” Ông kéo một hơi dài, dạy dỗ anh.

Vương Phong gật đầu liên tục, tay không ngừng xoa xoa lỗ tai vì nhột. Anh hứa với ông ngày mai sẽ quay lại trường, rồi tắt nhanh máy.

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

“Này, nghe người cậu đáng kính của cậu nói gì rồi chứ?”

“Tôi đâu có bị điếc.” Tôn Bách Thần trêu ngươi.

“Hừ, tại sao chú ấy không gọi cho cậu khiển trách mà gọi cho tôi chứ? Không phải chức vụ của cậu quan trọng hơn sao?” Anh không phục.

Tôn Bách Thần cười khẩy một cái. Vương Phong nghĩ quá đơn giản rồi. Trước khi gọi cho anh, thầy Lưu đã gọi cho hắn không biết bao nhiêu cuộc nhưng Tôn Bách Thần đâu thèm bắt máy.1

“Cậu tôi gọi là quyền của ông ấy, còn nghe hay không là quyền của cậu mà? Dốt!”

Vương Phong giờ mới hiểu ra vấn đề. Anh tức điên lên được, rõ ràng hắn đã biết mục đích khi thầy Lưu gọi đến, vậy mà không thèm nhắc nhở anh.

“Thằng bạn tồi.” Vương Phong lẩm bẩm trong miệng.1

“Này, cậu thật sự nghĩ tôi bị điếc à?” Tôn Bách Thần liếc xéo anh.

Vương Phong không thèm gây chuyện với hắn nữa, liền đổi chủ đề:

“Bây giờ tính thế nào? Tiếp tục ở đây hay trở lại thành phố?”

“Buổi tối tôi sẽ nói chuyện với Mạn Nghiên. Bà nội Đồng đã không còn nguy hiểm gì, nhưng chân không thể nay mai thì lành lặn lại. Cô ấy còn phải đi học, nên quay lại sớm thì tốt hơn.”

Tôn Bách Thần nói xong thì đứng dậy, bảo Vương Phong trông nhà, còn mình ra ngoài có chút việc. Anh không biết hắn đi đâu, nhưng không thể đi theo.

Chừng sáu giờ tối, Tôn Bách Thần về nhà được một lúc thì Mạn Nghiên cũng về. Ba người cùng ăn cơm với nhau. Hắn nói chuyện quay lại thành phố, cô ngập ngừng một lúc rồi đồng ý.

Thật ra bạn học của Mạn Nghiên cũng nhắn tin cho cô, nhắc nhở về lịch học. Cô đã nghỉ ba ngày rồi, nói còn nghỉ thêm nữa e rằng sẽ bị kỷ luật.

Bà nội đã không còn gì nguy hiểm, nếu được chăm sóc và nghỉ ngơi đầy đủ sẽ nhanh chóng lành bệnh. Có An Yên thường xuyên qua lại giúp đỡ, Mạn Nghiên cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Đêm đến, Vương Phong và Tôn Bách Thần ngủ ngoài phản gỗ, còn Mạn Nghiên ngủ trong phòng của mình. Hắn chờ khi anh ngủ say, liền lẻn vào phòng cô.1

Cô giật thót mình, ngước mắt lên nhìn người đàn ông đứng cạnh đầu giường.

“Bách Thần, sao anh còn chưa ngủ?”

“Mau ngồi dậy đi.”

Mạn Nghiên lồm cồm ngồi dậy, dịch sát sang một bên chừa chỗ cho hắn. Tôn Bách Thần lấy ra một lọ kem dưỡng da tay, tỉ mỉ bôi lên bàn tay nhỏ của Mạn Nghiên, nhẹ nhàng xoa bóp.

Hóa ra cô vì lâu ngày không làm công việc bẻ ngô, nên sau một buổi cực khổ lao động, hai bàn tay đã sưng phồng vài chỗ, còn có chút chai sạn. Mạn Nghiên vốn không để ý nhiều, nhưng chi tiết nhỏ nhặt này lại lọt hết vào tầm mắt của Tôn Bách Thần.1

“Anh mua thứ này lúc nào thế?”

Mạn Nghiên thả lỏng người, tận hưởng cảm giác dễ chịu từ các đầu ngón tay hắn. Tay cô nhỏ lắm, lọt thỏm vào lòng bàn tay của Tôn Bách Thần, nhìn thôi cũng thấy đáng yêu. Hắn cúi đầu, chăm chú vuốt ve hai bàn tay Mạn Nghiên, cô thừa dịp đó dụi mặt vào sau gáy hắn, đắm chìm trong mùi hương đặc trưng của người đàn ông này.

“Mua lúc em ở trong bệnh viện. Đừng quậy, nhột lắm!” Hắn khẽ rên rỉ.

“Ưm, chỉ một lúc thôi.” Cô choàng hẳn tay ra sau cổ Tôn Bách Thần. Chiếc miệng nhỏ tinh nghịch cắn nhẹ vào cái cổ kia, miên man tê dại.

Được một lát, hắn kéo cô xuống, nằm lì trên chiếc giường nhỏ không chịu đi. Tối nay Tôn Bách Thần quyết định ngủ cùng Mạn Nghiên, mặc cho cô đuổi, hắn vẫn nhắm nghiền mắt, vờ như không nghe thấy.1