Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 91: Dự tiệc sinh nhật (1)



Tôn Bách Thần đã chuẩn bị sẵn váy dạ hội và trang sức cho Mạn Nghiên. Buổi chiều hắn gọi chuyên gia trang điểm đến tận biệt thự, giúp cô trang điểm và làm tóc. Thay xong trang phục, Mạn Nghiên như được hô biến thành một nàng công chúa xinh đẹp, kiều diễm.

Tầm sáu giờ tối, Tôn Bách Thần lái xe đưa Mạn Nghiên đến Vũ gia dự tiệc. Lần này hắn đồng ý tham gia chỉ có hai yêu cầu đối với Vũ phu nhân. Thứ nhất là không cho phép sự xuất hiện truyền thông, thứ hai là tất cả các khách mời đều không được sử dụng điện thoại trong khuôn viên bữa tiệc. Bà với những yêu cầu hắn đưa ra đều chấp thuận.

“Bách Thần, chúng ta đi dự tiệc gì thế?”

“Là tiệc sinh nhật.” Hắn đáp ngắn gọn.

Mạn Nghiên căng thẳng, tay khoác lấy tay Tôn Bách Thần, nép sát người vào hắn. Cô nhìn xung quanh, toàn người là người, đàn ông thì ăn mặc sang trọng, phụ nữ thì đầm váy lộng lẫy. Lần đầu tiên đến một bữa tiệc xa hoa như vậy, không khỏi khiến Mạn Nghiên bị choáng ngợp.

Đúng như dự đoán của Tôn Bách Thần, bữa tiệc này quy tụ không ít người trong giới kinh doanh, đa phần đều là người hắn quen mặt. Những lão giám đốc gạo cội khi nhìn thấy hắn, khuôn mặt đều lộ ra biểu cảm ngạc nhiên khó tả. Lần lượt từng người kéo đến chào hỏi Tôn Bách Thần, hắn chỉ gật đầu cho phải phép, tuyệt nhiên không nói với ai quá ba câu.1

Tôn Bách Thần mang bản lĩnh đầy mình, thời gian sáu năm tung hoành trên thương trường đã khiến nhiều người được mở rộng tầm mắt. Năm mười bảy tuổi hắn bước chân vào Tôn thị, bứt phá ngoạn mục, đóng góp to lớn vào việc kéo tập đoàn nhà họ Tôn thoát khỏi cơn khủng tài chính Châu Á. Chỉ mất ba năm, Tôn Bách Thần đã thay đổi mọi ánh nhìn coi thường từ các vị cổ đông, nghiễm nhiên ngồi lên vị trí tổng giám đốc ở độ tuổi vừa tròn hai mươi.

Mười năm trước Tôn Bách Thần tuyên bố rút khỏi giới kinh doanh, đã làm không ít vị cổ đông nuối tiếc. Mất đi một nhân tài kiệt xuất như hắn, ắt hẳn có ảnh hưởng không nhỏ đến sự phát triển của Tôn thị.

Lần này đối diện với câu hỏi quay lại Tôn thị của một vài người, hắn vẫn quả quyết lắc đầu.

“Chỉ là tham gia một bữa tiệc sinh nhật thôi, các vị đừng nghĩ ngợi sâu xa quá.”

Ngay lúc này, bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu. Ai nấy đều hướng mắt lên sân khấu đón chờ nhân vật chính của bữa tiệc – thiếu gia độc tôn nhà họ Vũ.

Vũ Khắc Dương!

Khoảnh khắc cậu bước lên sân khấu, Mạn Nghiên sững sờ cả người. Cô lùi về phía sau, định tạo khoảng cách với Tôn Bách Thần thì bị hắn nắm lấy cổ tay, giữ chặt cô đứng bên cạnh.

Mạn Nghiên trầm người, nghe hết mấy lời phát biểu của Vũ Khắc Dương. Xong màn phát biểu, cậu cầm dao cắt bánh kem, mọi người ở bên dưới cùng nâng ly rượu chúc mừng sinh nhật cậu, chỉ có cô là đứng lặng thinh không có phản ứng.

Pháo giấy được bắn lên, tưng bừng rộn rã. Khắc Dương xuống bên dưới sảnh tiệc, không hề quan tâm đến mấy lời chúc của mọi người. Cậu đang miệt mài tìm kiếm bóng dáng của một cô gái, là người mà cậu mong chờ nhất vào buổi tối nay.

Thấy rồi! Mạn Nghiên có đến sinh nhật của cậu! Vũ Khắc Dương mỉm cười hạnh phúc.

“Mạn Nghiên.” Cậu gọi lớn, nhanh chân bước về phía cô.

Mạn Nghiên quay đầu, khuôn mặt khả ái dần cứng đờ lại. Chết tiệt! Tôn Bách Thần sao lại đẩy cô vào tình huống trớ trêu vậy chứ? Hắn hiện tại đang đi lấy bánh ngọt ở đằng kia, hi vọng sẽ không bất ngờ xuất hiện.

“Khắc Dương, chúc mừng sinh nhật cậu.”

Nhưng cô đâu biết đây là tiệc sinh nhật của cậu, nên mới tay không mà đến đây. Ngại càng thêm ngại, Mạn Nghiên chỉ biết cười gượng gạo.

“Mạn Nghiên, bánh em muốn ăn đã hết mất rồi.”

Tôn Bách Thần đột ngột xuất hiện trước mặt hai người, còn tự nhiên ôm lấy eo Mạn Nghiên, vô cùng thân thiết. Khắc Dương thấy cảnh tượng này không khỏi bất ngờ, cậu hơi mất bình tĩnh:

“Thầy Tôn? Thầy làm gì vậy? Mau bỏ tay ra khỏi người cậu ấy đi.”

Về phần Tôn Bách Thần là khách mời của mẹ mình, Khắc Dương hiểu. Nhưng những hành động thân mật của hắn dành cho Mạn Nghiên, cậu vẫn chưa hết bàng hoàng.

“Hửm? Mạn Nghiên là bạn gái của tôi. Tôi ôm bạn gái mình là sai sao?” Hắn rướn mày, hỏi ngược lại cậu.

Bạn gái sao? Không thể nào!

“Nực cười! Mạn Nghiên, cậu nói gì đi chứ?”

Cô không có lời nào để nói, bất lực gật nhẹ đầu. Dù chỉ là một bản giao kèo nhưng Mạn Nghiên vẫn mang danh bạn gái của hắn, sao có thể phủ nhận?

“Phải, tớ và thầy Tôn hiện tại đang trong giai đoạn yêu đương.”

Vũ Khắc Dương chìm vào im lặng, nhưng chưa được mấy giây lại đột nhiên cười phá lên. Cậu nhớ lại một vài chuyện cũ, mới phát hiện bản thân mình thật khờ khạo. Đáng ra Khắc Dương đã phải nhận ra mối quan hệ của hai người từ lâu rồi mới phải! Một tên nổi tiếng không quan tâm việc thiên hạ như Tôn Bách Thần, mà cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện đúng lúc cậu tiếp cận Mạn Nghiên, thì rõ ràng phải có mục đích rồi.

Cái mà Khắc Dương cay cú đó là khi cậu tỏ tình, cô lại bịa ra một lý do khác để từ chối.

Đấy là coi rẻ tình cảm, là chà đạp lòng tự trọng. Một kẻ cao ngạo như Vũ Khắc Dương không thể ngấm nổi sự sỉ nhục này…

“Hóa ra cậu thích kiểu đàn ông chững chạc, tàn nhẫn như thầy Tôn đây. Thật buồn cười…”1